“Chuyện ngươi nên làm là chăm sóc cho Hinh Nhi. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm”.
Dạ Vô Hàm nói xong thì khoác tay lên vai Phong Linh, nổi lên tính cách Vương gia. “Đỡ ta về phòng”.
Phong Linh lườm hắn một cái: “Dạ Vô Hàm, ngươi quá đáng rồi đấy, ‘phu nhân’ của ngươi đến rồi, sao lại còn sai bảo ta làm gì? Ta cũng không phải là phu nhân của ngươi”.
“Nàng nói nhiều quá rồi”. Dạ Vô Hàm dựa vào người nàng, hơi cau mày, “Chân ta hơi đau....”.
“......Được rồi, ta đỡ ngươi! Đúng là kiếp trước ta nợ tiền ngươi rồi!”.
Nhìn nàng lo lắng nhưng bộ dạng vịt chết còn cứng mỏ, khóe môi Dạ Vô Hàm nhếch lên mấy phần.
Châu Châu đứng như hóa đá, không nhúc nhích mà cứ đứng yên ở đó.
“Phu nhân”. Tiểu Đào đuổi theo, khi nhìn thấy Huyền Phong thì hai con mắt sáng lên, xấu hổ mà nói: “Vị đại ca này, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta!”.
Huyền Phong khoát tay. “Ngươi đã cảm ơn lầm người rồi. Ta chính là người đứng đầu nhóm cướp này”. Xoay người, khách khí nói với Châu Châu. “Vị phu nhân này, ta đã cho người dọn một căn phòng cho ngươi!”.
Châu Châu cứng ngắc gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
Nàng vẫn luôn biết rằng Dạ Vô Hàm cưới nàng chỉ vì Hinh Nhi. Có thể bởi vì hắn đã cho một giấc mộng đẹp của nàng thành hiện thực cho nên nàng bắt đầu mơ đến vô số giấc mộng đẹp khác......
Bây giờ, vỡ mộng.
Người mà hắn để ý, không phải là Tiêm Vũ, cũng không phải là nàng mà chính là Phong Tam Nương.
Đỡ được Dạ Vô Hàm vào trong phòng thì Phong Linh đã mệt rã cả người. Ánh mắt Dạ Vô Hàm nhìn qua nàng, trên gương mặt tuấn mỹ nở một nụ cười thản nhiên.
“Ở đây không có người ngoài, Phong Tam Nương, nàng hãy thừa nhận đi, nàng đến đây với Dập Tuyên là vì ta, nàng sợ ta chết đúng không?”.
“Không sai, đúng là ta sợ ngươi chết đó. Ta sợ không có ai coi tiền như rác để cho ta có thể ăn không ở không được”.
Dạ Vô Hàm ngồi trên ghế cười như không cười, ánh mắt sắc bén giống như hắn có thể moi được tâm tư của nàng vậy. Đột nhiên hắn đi tới, đưa tay véo khuôn mặt của nàng. “Nàng có biết không, khuôn mặt của nàng lúc nàng chối quanh làm cho ta yêu nàng chết rồi!”.
Phong Linh tức giận đẩy tay của hắn, ngoái đầu nhìn lại liếc hắn một cái. “Hàm Vương điện hạ, ngài đùa giỡn sai đối tượng rồi. Ngài còn có một heo muội muội đang ở bên ngoài đợi mà, có muốn ta ra ngoài thỉnh nàng ta vào giúp ngài không?”.
“Nàng còn đang tức giận sao?”. Dạ Vô Hàm một tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Phong Linh tức giận quay đầu đi: “Ai mà rảnh rỗi như vậy chứ?”.
Tâm tình Dạ Vô Hàm đang tốt thì nụ cười lại biến mất trong nháy mắt, trong đầu lại hiện ra cảnh trong vườn hoa. Hắn suy nghĩ, rồi suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ. Mặc dù hắn hỏi thì sẽ làm mất phong độ của hắn, làm mất tư thái cao cao tại thượng từ trước đến nay của hắn nhưng mà hắn vẫn hỏi ra khỏi miệng.
“Nàng.... thích Dập Tuyên à?”.
Ngay sau đó, hắn sợ sẽ nghe được đáp án làm hắn thất vọng, luống cuống, mỉm cười nói: “Nếu như nàng thích đệ ấy cũng không việc gì, cho dù nàng từng là khí phi (= vương phi từng bị bỏ) của ta, cho dù nàng còn đưa theo một đứa nhỏ, còn có thể là đứa nhỏ của ta..... ta cũng sẽ không để ý. Nếu như nàng cầu ta, có lẽ ta sẽ cầu phụ hoàng để nàng gả cho đệ ấy”.
Phong Linh nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật làm cho Dạ Vô Hàm không chống đỡ được nữa, hắn ảo não nói: “Sao nàng lại nhìn ta như vậy?”.
“Ngươi có thích Phi Ưng không?”.
Dạ Vô Hàm sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
“Vậy ngươi thích Huyền Phong?”.
Vấn đề của nàng là ô nhục nghiêm trọng đến thanh danh của hắn. Dạ Vô Hàm nheo mắt, nhìn nàng nguy hiểm. “Phong, Tam, Nương!”.
“Ngay cả người có tình yêu nhân loại bao la cũng không thích huynh đệ của mình thì làm sao ta lại có thể thích Tiểu Tuyên Tuyên được?”. Phong Linh lườm hắn một cái, lẩm bẩm. “Thật không hiểu nổi đầu óc của ngươi đang nghĩ gì nữa, nói là ta thích Tiểu Tuyên Tuyên? Đùa gì thế?”.
Nàng không thích thì ra là nàng không thích!
Đáp án này làm cho Dạ Vô Hàm thấy mừng như điên, tảng đá đè trong ngực bao lâu nay bị đánh vỡ nát rồi. Ngay cả ở đây tràn đầy cát bụi sa mạc trong không khí nhưng hắn cũng cảm thấy sạch sẽ vô cùng.
Nhìn gương mặt đang đè nén, buồn cười nhưng phải làm mặt lạnh của Dạ Vô Hàm, Phong Linh đột nhiên kỳ quái nheo mắt, hỏi: “Dạ Vô Hàm, không phải là ngươi đang ghen tỵ đấy chứ?”.
“Ghen tỵ? Ta mà ghen tỵ à?”. Phong độ và tư thái của Dạ Vô Hàm đã trở lại, hắn không để ý cười một tiếng. “Ta chỉ quan tâm đến Dập Tuyên nên mới hỏi thế thôi. Tại sao ta phải ghen tỵ chứ?”.
Phong Linh lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn ba giây, sau đó gật đầu. “Được, nhưng mà vừa rồi ngươi hỏi ta mới nhớ, dường như ta hơi thích Tiểu Tuyên Tuyên.....”.
“Phong Tam Nương! Nàng dám!”.
Dạ Vô Hàm nổi giận, sự ưu nhã chỉ duy trì được mấy giây.
Phong Linh cười ha ha, chỉ vào ngực hắn nói: “Dạ Vô Hàm, ngươi hãy thừa nhận đi, ngươi đang ăn dấm của Tiểu Tuyên Tuyên, ngươi ghen tỵ với hắn!”.
Gương mặt tuấn tú của Dạ Vô Hàm hơi đỏ đên, hắn nhắm mắt, đột nhiên bắt được tay của nàng, một tay kéo nàng vào trong ngực, cắn răng hỏi: “Ta ghen tỵ thì nàng rất vui sao?”.
Phong Linh vẫn cười không ngừng, không hề che giấu mà gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy”. Có thể làm cho Dạ Vô Hàm ghen, là một chuyện làm cho người ta hưng phấn như thế nào chứ.
“Nàng cười nhạo Hàm Vương điện hạ đương triều, nàng có biết đây là tử tội không hả?”.
Phong Linh học giọng điệu của hắn. “Dạ Vô Hàm, không sao đâu, ở đây không có người ngoài, ngươi cũng có thể che giấu và không thừa nhận, không có việc gì, ta không cười, ta không cười ngươi đâu, ha ha........”.
Liếc nhìn nữ nhân nằm trong ngực mình cười run rẩy cả người, Dạ Vô Hàm vừa tức vừa quẫn, cuối cùng, hắn cười tà ác. “Xem ra, không trừng phạt nàng thì nàng sẽ nghĩ rằng Hàm Vương ta chỉ để trang trí!”.
Vừa nói xong, hắn hôn lên đôi môi của Phong Linh.......
Não Phong Linh không còn suy nghĩ được nữa, sau đó, gương mặt đỏ bừng: “Ưm.... Dạ Vô Hàm, ngươi.... ăn vạ”.
Dạ Vô Hàm ngước mắt lên, bất mãn nhìn nàng: “Nàng chú tâm một chút......”.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. “Ha ha, không sai, Yêu tinh đoạt mệnh chính là đồ đệ của yêu tinh truy mệnh năm đó.....! Ha!”.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Ngoài cửa, mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Hắc Hổ và Huyền Phong kề vai đứng bất động ở cửa ra vào, một giây sau, hai người rất ăn ý cùng nhau xoay người.
“A, có phải ngươi vừa nói đến cách phát triển nơi đây, ta cảm thấy cách đó có thể thực hiện được”.
“Đúng vậy, chúng ta muốn ra cướp sa mạc”.
Khuôn mặt Phong Linh nóng đến nỗi có thể làm chín trứng gà được rồi, nàng vội vàng đẩy Dạ Vô Hàm ra, “Côn đồ! Vô lại!”.
Nhìn nàng đang trợn mặt, Dạ Vô Hàm nhìn thế nào cũng giống như nàng đang làm nũng vậy, hắn càng nhìn càng thích, tiến tới ôm nàng, “Tam Nương, đừng làm rộn nữa, sau khi trở về phủ, ta sẽ cưới nàng làm phi nhé, được không?”.
“Hừ, ngươi đi mà cưới heo muội đi! Không phải người ta đã sớm trở thành ái thiếp của ngươi rồi sao? Người ta còn đang chờ ngươi về để động phòng đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT