Bảo Bảo cười xấu xa nói: “ Nương, người có thể dùng mỹ nhân kế mà, chỉ cần nương mê hoặc Dạ Tập Tuyên, đến lúc đó nương muốn làm gì thì làm”.

Phong Linh lườm: “Đi đi, không có việc gì làm thì lại trêu nương”.

“Ôi trời, nương, người cứ an tâm đi. Việc này Dạ Vô Hàm cũng đã biết, dù cho nương có đến Quan phủ làm mai thì hắn cũng không làm khó nương đâu”.

Phong Linh suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, nương nghe theo lời con”.

“Còn có một việc nữa”.

“Cái gì?”.

Bảo Bảo vỗ tay phát ra tiếng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp anh tuấn treo một nụ cười ác quỷ đáng yêu: “Nương nên thay đổi hình tượng”.

“Thay đổi hình tượng?”. Phong Linh ngạc nhiên nhìn con trai: “Tại sao?”.

Lần thứ hai đến Quan phủ, toàn thân Phong Linh cảm thấy không được tự nhiên, ngồi chỗ đó nói cũng không được, cười cũng không xong. Nàng cảm thấy bộ dạng mình như thế này thật kỳ quái, biết thế không nên nghe theo lời tên tiểu tử thối kia. Một lúc sau không ngờ Dạ Vô Hàm cũng tới.

Nhìn thấy Phong Linh, con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút kinh ngạc.

Váy dài màu trắng tôn lên dáng người đẹp đẽ của nàng, phiêu dật, linh động. Mái tóc dài tùy ý tản ra, chỉ dùng vài sợi dây màu xanh buộc vào. Nhìn vào dung nhan của nàng hắn âm thầm cười một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhìn thế nào cũng không giống nương của đứa bé năm sáu tuổi. Đôi mắt to đen láy chuyển động nhìn khắp nơi, rõ ràng là không có cảm giác an toàn.

Hắn có thể lý giải tại sao nàng lại giả trang vừa già, vừa xấu. Đó cũng là một phương pháp sinh tồn trong cuộc sống.

“Tham kiến Hàm Vương”. Quan đại nhân và Quan phu nhân vội vàng hành lễ.

Phong Linh giả bộ kinh ngạc: “Ngài là Hàm Vương?”.

Dạ Vô Hàm cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Bổn vương nghe nói có người muốn lấy danh nghĩa làm mai cho bổn vương, tất nhiên là phải đến xem một chút rồi”.

“Ha ha, ha ha”. Phong Linh chỉ có thể cười gượng, ai biết được trong hồ lô của hắn có bán thuốc giả hay không?

Phong Linh vội vàng đứng dậy cáo từ. Dù sao đối mặt với Dạ Vô Hàm cũng phải cảnh giác.

Không ngờ Dạ Vô Hàm cũng đứng dậy theo: “Đúng lúc Bổn vương cũng có việc”.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi Quan phủ.

Phong Linh đi theo phía sau hắn, nhìn theo bóng lưng cao lớn tuấn tú, trong lòng lại suy nghĩ. Đã 6 năm rồi tại sao bọn họ còn muốn đi tìm Niếp Tố Tố? Chẳng lẽ không phải bọn họ tìm nàng mà là tìm đứa bé trong bụng nàng? Nói cách khác, đêm đó là một trong số bọn họ sao?

Cách nghĩ này như sét đánh xuống.

Lắc lắc đầu một cái: “Không đúng không đúng, sao mình lại suy nghĩ như thế chứ?”. Nàng vừa đi vừa lầm bầm, bất thình lình đụng vào một cái tường thịt. Ngẩng đầu nhìn vào con mắt nghi ngờ của Dạ Vô Hàm.

“Ngươi rất giống một người”.

Phong Linh chấn động trong lòng, cười cười với hắn: “Ai vậy?”.

“Vương phi của bổn vương”. Nói xong hắn nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước. Mà Phong Linh đứng lặng tại chỗ, không phải là không chuẩn bị tâm lý mà là không nghĩ tới sáu năm rồi hắn vẫn dùng “Vương phi của bổn vương” để gọi Niếp Tố Tố vừa mập vừa ngốc.

Yên lặng nhìn hắn, giọng nói có chút buồn: “Ta làm sao có thể đánh đồng với Vương phi! Nhất định là nàng ấy rất đẹp?”.

Dạ Vô Hàm lắc đầu một cái: “Nàng không đẹp bằng ngươi, thậm chí kém ngươi rất nhiều”.

Nghe thấy lời đánh giá của hắn, Phong Linh vẫn khó chịu dù đó là sự thật. Trừ việc nguyền rủa hắn nàng thật sự không nghĩ được gì.

Ra khỏi Quan phủ, Phi Ưng đã đợi ở đó. Dạ Vô Hàm quay đầu ngó Phong Linh, cười nói: “Ngươi mặc thế này rất đẹp, sau này cứ mặc như thế đi”. Xoay người lên ngựa rời đi.

Phong Linh khinh thường cười lạnh, thật ra trông mặt mà bắt hình dong cũng rất tốt. Sau khi nàng gầy đi ngay cả người mắt cao hơn đầu như Dạ Vô Hàm cũng phải nhìn nàng mấy lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play