Hắn không tới, cường hành mình xong, không tới Chiêu Dương cung, mà lại đi Tiêu Âm các! A! Việc này thật chế nhạo biết bao! Đỗ Hiểu Nguyệt hất mạnh hết chỗ sách vở trên bàn xuống đất, mấy quyển mở rải rác, một chồng giấy dày rơi ra, trên đó viết dày đặc những đạo làm vua, kiến nghị trị quốc…
“Đàm Văn Hạo, cớ gì huynh phải tới nhiễu loạn ta?” Đỗ Hiểu Nguyệt mệt mỏi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt mấy tờ giấy chi chít chữ ấy, thấp giọng lầm bầm, “Nếu đã không thể cho ta thứ ta muốn, cớ gì đến quấy rầy ta? A! Hoàng cung vĩnh viễn không phải nơi ta trú chân, mấy thứ này, xem như là phí tá túc gửi lại cho huynh!”
Chỉnh sửa lại chỗ giấy cho ngay ngắn, xếp thành chồng lên bàn, lấy nghiên mực đè lên, lại nghe thấy từ bên cửa sổ một tiếng “Ai da”, liền sau đó là tiếng loảng xoảng, hình như là tiếng làm vỡ bồn hoa. Kế tiếp, một giọng nam thô lớn vang lên trong phòng: “Đứa nào thất đức để xương rồng trên cửa sổ thế này?”
Đỗ Hiểu Nguyệt thấy vui, từ khi phòng này lần lượt có hai hắc y nhân bất ngờ nhảy vào thăm, Hiểu Nguyệt cho rằng trên cửa sổ của mình vô cùng cần thiết đặt chút đồ gì đó, để đám người không thích vào từ cửa chính nếm chút đau khổ! Không ngờ, bồn xương rồng mình đặt trên cửa sổ cuối cùng hôm nay đã có tác dụng!
“Thế là ai thất đức nửa đêm nửa hôm không ngủ lại chạy đến phòng của con gái nhà người ta?” Hiểu Nguyệt thắp thêm một cây nến khác, trong phòng có hai cây nến cùng chiếu sáng. Nàng liền nhìn rõ người vừa đến – người mặc đồ đen, đeo khăn che hơn nửa mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, nhưng Hiểu Nguyệt nhận ra cặp mắt đó – trong phóng đãng có chút gian trá lại có cả sự thiếu nhẫn nại – khiến nàng đã gặp thì không quên được – chính là người liên lạc với Thanh Trúc mỗi lần xuất cung đưa tin. “Là ngươi!”
“Ngươi biết ta?” Người nọ kinh ngạc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, sau khi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, cười ha ha ba tiếng, “Ừm, quả nhiên là một người con gái đặc biệt, gặp tình huống này mà vẫn có thể trấn định bản thân! Nếu như ngươi đã biết ta, việc này cũng dễ làm hơn.”
“Chuyện gì? Ngươi muốn làm gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt có dự cảm không tốt. Hắc y nhân này nhìn thế nào cũng là phường lai giả bất thiện[1], lẳng lặng di chuyển tới bàn sách, tìm thứ gì có thể phòng thân, tiếc là đồ vật trên bàn sách đều đã bị mình làm đổ xuống đất hết. “Hoàng cung canh phòng cẩn mật như vậy, ngươi vào bằng cách nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được làm bậy, nếu không ta kêu to một tiếng, đám cung nhân sẽ đến cứu ta ngay!”
“Nếu ngươi đã biết ta, thì hẳn cũng biết là ta coi như đi lại tự do trong cung rồi!” Hắc y nhân hơi gật đầu, “Có điều, ngươi thật ra vừa nhắc nhở ta không thể để cho ngươi nói nữa.” Chân khẽ di chuyển, trong nháy mắt đã đứng ngay cạnh Đỗ Hiểu Nguyệt, ngón tay điểm nhẹ, Hiểu Nguyệt liền mềm oặt người ngã xuống, lập tức hôn mê.
…
“Này, tỉnh lại đi, đừng có giả chết!”
Cảm thấy chân mình bị người ta hung hăng đạp vào, Đỗ Hiểu Nguyệt bất giác mở to mắt. Tất cả cảnh vật trước mắt đều mông mông lung lung. Lắc lắc đầu, rồi lại trợn mắt, đập vào tầm mắt ;à một đôi chân, ngước mắt lên, hóa ra là Đinh Anh Uy mặc bộ đồ đen!
Thử cử động tay chân, không bị trói, Hiểu Nguyệt đứng vụt dậy, đối mặt với Đinh Anh Uy và quan sát, đồng thời đánh giá hoàn cảnh nơi này. Đáng tiếc, căn phòng tối mịt này hình như không có cái gì, đúng một chiếc ghế đẩu và một cái bàn. “Bà cho người bắt tôi đến đây để làm gì?” Cố gắng kiềm chế sự hốt hoảng trong lòng, mặt mũi tỉnh bơ chất vấn.
“A! Quả nhiên lá gan không nhỏ!” Đinh Anh Uy cười lạnh, từ từ ngồi xuống chiếc ghế kia, giơ cao hai chân, hơi ngoe nguẩy mũi chân. “Mày không phải rất thông minh à? Thử đoán xem, hôm nay tao đưa mày tới đây làm gì nào?”
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói mình thông minh. Chỉ có điều, so với ai kia tự cho là mình hay thì tôi hiểu rõ bản thân hơn một chút mà thôi.” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng dựa vào tường, trả lời thờ ơ.
“Nha đầu chết tiệt! Chết đến nơi rồi còn già mồm!” Đinh Anh Uy hạ chân xuống, phẫn nộ trợn mắt, nhưng thoáng chốc lại nhếch miệng cười lạnh, “Mày cho rằng hôm nay đã tới đây mà vẫn còn mạng chạy ra sao?”
“A! Tôi đoán bà đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi phải không?” Hiểu Nguyệt suy xét đúng sai, cười lạnh. “Có điều, tôi không hiểu tại sao bà nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết – tôi gây cản trở gì đến bà hay sao?”
“Có hay không mày tự biết!” Đinh Anh Uy đột ngột đứng dậy, nặng nề bước tới trước mặt Hiểu Nguyệt, trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hiểu Nguyệt, “Cho mày tiến cung, cho mày sống yên lành cuộc sống Hoàng Hậu của mày, hết lần này tới lần khác mày cứ nhiều chuyện, giúp người ngoài đối đối phó cha mày – Đỗ gia sao lại có đứa con gái như vậy!”
“Có sao? Các người có coi Đỗ Hiểu Nguyệt là con gái nhà họ Đỗ các người sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nghếch mắt hỏi ngược lại. “Những ngày Đỗ Hiểu Nguyệt trải qua ở Đỗ gia là cuộc sống thế nào? Những ngày Tưởng Lương đệ trải qua là cuộc sống thế nào? Cái chết của Tưởng Lương đệ nên giải thích ra sao? Đưa Đỗ Hiểu Nguyệt vào cung là an tâm là tấm lòng gì chứ? Tôi làm như vậy có gì không đúng? Trung quân ái quốc, trừ khử gian thần, nói không chừng một ngày nào đó công tích của ta sẽ được ghi nhớ vào sử sách, đó là danh thùy thanh sử[2], quang tông diệu tổ!”
“Nha đầu thối đáng chết!” Đinh Anh Uy giận dữ ngút trời, tay định tát Hiểu Nguyệt một cái, tiếc là Đỗ Hiểu Nguyệt tinh mắt nhanh tay tóm được.
“Đinh Anh Uy, tôi không phải Tưởng Lương đệ, cũng không phải Đỗ Hiểu Nguyệt nhu nhược trước kia!” Hung hăng quăng cái tay kia xuống, trong mắt Hiểu Nguyệt đã bừng bừng lửa giận, “Kỳ thật tôi vẫn chưa muốn làm chuyện gì quá phận, chỉ cầu được sống yên ổn – dù sao các người cũng không nhất định là đối thủ của bọn họ, đáng tiếc các người đã hại chết Tưởng Lương đệ! Các người bất nhân, ta cần gì phải giữ nghĩa? Mọi người chơi đùa vui vẻ, thống khoái tính toán cho rõ ràng ân ân oán oán lẫn nhau!”
“Mày là đứa bất hiếu!” Đinh Anh Uy giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nhìn Hiểu Nguyệt chằm chằm. “Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, Tưởng Lương đệ ngã bệnh mà chết, liên quan gì người khác?”
“Thế à?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhướn mày, đổi sang một thế đứng dựa càng thoải mái hơn, “Đinh Anh Uy, dì Đinh, bà Đỗ, ngài đây đánh giá trí thông minh của người khác hơi thấp đó nha, mà lại tự đánh giá cao năng lực bản thân. Nói cách khác, chính là trong mắt bà không có ai, chẳng lẽ không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân[3]! Đúng, mẹ tôi đúng là nhát gan sợ chuyện, cũng đúng là không dám lớn tiếng nói chuyện với bà. Nhưng đầu óc bà ấy rất giỏi – bà không dự liệu được bà ấy gửi thư lại cho tôi phải không. Sau khi mẹ xử lý thư một cách đặc biệt, viết hết những âm mưu bí mật của các người lên giấy rồi giao cho ta. Thật không may, tôi vừa giao lại cho Hoàng Thượng rồi, và bổ sung thêm chút đề nghị của tôi!”
“Thảo nào… thảo nào hết thảy mọi chuyện đều bại lộ chỉ trong một đêm. Cũng khó trách hành động của bọn chúng lại có thể nhanh chóng như thế, còn cố ý chặt đứt mọi đường lui!” Đinh Anh Uy ngộ[4] ra rất nhiều, nhưng ánh mắt ác hận không thề thay đổi, giọng nói cũng cao vút đến tám âm phù (nốt), “Hóa ra hết thảy đều là mày đứng đó giở trò ngầm chết tiệt!”
“Thế thì sao nào?” Đỗ Hiểu Nguyệt biết lúc này không nên kích thích Đinh Anh Uy nữa, nhưng nàng không nhìn nổi bà ta, từ đầu đến chân đều không chịu đựng nổi, không nhịn được muốn khơi gợi lửa giận của bà ta. Tốt nhất là có thể chứng kiến toàn thân bà ấy lông lá dựng hết lên! Một tay vuốt ngực, một tay nâng mặ, cười tà mị, nói một cách ung dung khoan thai, “Nếu bà không cướp người, có lẽ ngày mai tôi mới có thể nghĩ ra một biện pháp hay ho giải quyết tận gốc gửi cho Hoàng Thượng! Mà còn là chiêu vạn kiếp bất phục! Ừm… không xong rồi, hôm nay bà kích thích tôi, bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi, làm sao bây giờ?”
“Mày… Hừ! Cứ cho là mày có biện pháp tốt thì sao chứ? Mày có thể sống sót mà thoát khỏi cánh cửa này trước đi đã!” Đinh Anh Uy giận quá mất khôn đáp trả.
“Thế nào? Đại nương muốn đích thân ra tay giết tôi à?” Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng hề sợ hãi hỏi lại, “Chẳng lẽ đại nương không sợ đến ngày nào đó quỷ hồn của mẹ con tôi liên hợp tới đòi mạng bà?”
“Động thủ giết mày làm gì cho bẩn tay tao!” Đinh Anh Uy giận dữ xoay người, đi tới cửa, lớn tiếng hô vọng ra phía ngoài, “Nhị Hắc vào đây, đem con nhỏ này vào khu rừng phía sau cho ta, muốn đâm muốn chém tùy ngươi!”
“Vâng, thưa Phu nhân!” Một người lên tiếng bước vào, dù che mặt nhưng Hiểu Nguyệt vẫn nghe ra được người gọi là Nhị Hắc này chính là người đã bắt mình tới đây.
“A!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Giết tôi xong thì sao? Các người cho rằng mình có thể an toàn chạy thoát? Từ xưa, trò tranh đoạt quyền tước thủ đoạn giữa Đế-Tướng chưa từng chấm dứt. Thắng làm vua, thua làm giặc. Các người tưởng Hoàng Đế vẫn có thể để các người an nhiên tự tại trên cõi đời này ư? Tôi thấy, không lâu nữa đâu, các người cũng sẽ xuống đó cùng mẹ con tôi thôi! Đúng rồi, Đinh Anh Uy, nói thêm cho bà biết một bí mật nhá, bảo đảm kinh thiên địa, khấp quỷ thần[5], một bí mật lớn mà bà nghe xong thì ăn không ngon ngủ không yên đứng ngồi không ổn!” Hiểu Nguyệt dừng lại một chút, rất hài lòng nhìn Đinh Anh Uy nổi giận phừng phừng lại vì bị quyến rũ, sinh lòng hiếu kỳ mà không thể không kiềm chế vẻ mặt dữ tợn, “Kỳ thật người phản bội Đỗ gia không chỉ có mình tôi, hừm, thôi đi, tôi không tính là người họ Đỗ. Nói cách khác, trong Đỗ gia có một gián điệp chân chính… Con trai thứ ba của bà, Đỗ Chính Hiên! Về phần nguyên nhân phản bội, có thể ngài người làm mẹ này có thể hiểu rõ. Đúng không?!”
“Chính Hiên?!” Đinh Anh Uy vô thức lặp lại, trên mặt đầy vẻ không tin nổi. Người run lên mấy cái xong mới đứng yên được, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt chằm chằm, oán ghét chỉ vào mũi nàng, “Con nha đầu chết tiệt, trước khi chết còn muốn chia rẽ quan hệ mẹ con bọn tao!”
“Ha ha. Có đúng hay không, người làm mẹ như bà cũng không biết, chứng tỏ người mẹ như bà làm quá thất bại rồi – đến con trai ruột đang nghĩ gì, đang làm gì cũng không biết!”
“Mày… Nhị Hắc! Lôi con nha đầu quỷ quái này ra ngoài!” Đinh Anh Uy giận đến mặt trắng bệch, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, trượt ngã mấy lần cuối cùng mới ngồi được lên chiếc ghế đẩu.
“Không cần kéo, tự ta đi được!” Nhìn bàn tay Nhị Hắc lại thò về phía mình, Đỗ Hiểu Nguyệt nghiêng người né tránh, lạnh giọng khẽ quát, “Đại nương, tôi tin chúng ta sẽ mau chóng đoàn tụ một chỗ, rất nhanh rất nhanh thôi, nguy rồi, hình như vừa nãy mẹ báo mộng cho tôi, nói chờ đại nương cùng xuống đó ăn bữa cơm đoàn viên với bà đấy!” Nói xong câu này, Hiểu Nguyệt lại bị Nhị Hắc dùng sức đẩy ra cửa.
Đêm nay không có trăng, chỉ có sao đầy trời, xung quanh căn nhà tựa như thực sự hoang phế. Tuy trời tối om không nhìn thấy gì, nhưng tiếng ếch ộp tiếng sâu bọ kêu ong ong đầy tai, còn có gió đêm lành lạnh, tiếng lá cây đung đưa đều nói cho Đỗ Hiểu Nguyệt biết nơi này là một nơi trước “tiền bất trước thôn, hậu bất trước điếm”[6].
Đi chừng nửa khắc[7], Hiểu Nguyệt rốt cục không nhịn được muốn hỏi Nhị Hắc đang xách đèn lồng đi trước mở đường: “Này, gọi ngươi là Nhị Hắc đúng không? Họ Đinh đó không phải bảo ngươi đưa ta đi giải quyết à? Sao đến giờ ngươi vẫn chưa ra tay? Lại còn muốn đi đâu nữa?”
“Tứ tiểu thư chớ hỏi nhiều nữa, cứ đi theo Nhị Hắc là được!” Nhị Hắc không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Không hỏi thì không hỏi! Hiểu Nguyệt tiện tay hái một chiếc lá cầm nghịch, đi sát theo sau Nhị Hắc, cứ đi mãi vào sâu trong rừng mới dừng lại.
“Lão gia, Tứ tiểu thư đã đến!” Nhị Hắc hướng về phía rừng cây tối mù mù cúi người nói.
Lão gia?! Đỗ Hiểu Nguyệt túm chặt chiếc lá trong tay, hóa ra không giết mình là muốn mang mình tới gặp boss lớn nhất đây mà!
Đột nhiên, một chiếc đèn lồng màu vàng cam thắp sáng mảnh rừng, hình bóng Đỗ Khang Vĩnh cũng hiện ra trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt. “Nhị Hắc, ngươi cứ đứng sang một bên canh chừng trước.” Đỗ Khang Vĩnh vẫn nhìn thẳng vào mắt Hiểu Nguyệt không chớp mắt, lại không lạnh không nhạt phân phó Nhị Hắc.
“Ông tìm tôi làm gì? Có phải cũng muốn tới thu hậu toán trướng[8] hay không?” Đỗ Hiểu Nguyệt không hề sợ sệt, đến cả lúc mới đầu nghe Đinh Anh Uy nói muốn giết mình cũng không có loại ý nghĩ sợ hãi này, cười lạnh, tựa vào thân cây gần mình nhất, vừa lấy tay đập muỗi trong rừng, vừa thờ ơ hỏi, “Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong hết để hôm nay đi gặp mẹ, ông muốn giết muốn chém cũng không sao!”
“Hiểu Nguyệt, sở dĩ con làm vậy có phải bởi hận cha không?” Đến nửa ngày sau, Đỗ Khang Vĩnh mới dịu dàng hỏi. “Trước bởi con không muốn vào cung, cha lại cứ kiên quyết bắt con vào làm Hoàng Hậu, sau thì vì mẹ con?”
“Phải thì sao, mà không phải thì sao? Nói chung thế cục bây giờ đã thành sự thật, các người thất bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!” Lão hồ ly, biết rồi còn hỏi? Nhưng, từ lúc nào bọn họ biết mình có tư tưởng khác nhỉ? Ấy… Không đúng. Là bọn họ tìm Thanh Trúc làm tai mắt trước, rồi sau mình mới ‘hợp tác’ với Đàm Văn Hạo!
“Con…” Đỗ Khang Vĩnh thở hắt một hơi, không di chuyển, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt đương ơ hờ, uể oải không thèm che giấu, lão thật sự rất khó tưởng tượng nàng có thể là người đã tiết lộ âm mưu khiến thuộc hạ của mình thiệt hại hơn nửa!
“Tôi… Tôi làm sao? Dù gì bọn tôi cũng chưa bàn bạc, mà tôi còn rơi lại vào tay ông, ông muốn làm gì thì làm!” Hiểu Nguyệt ra vẻ hào phóng nói. Kỳ thật trong lòng Hiểu Nguyệt có cảm giác, Đỗ Khang Vĩnh dù có thế nào đi nữa, lão hẳn sẽ không ăn thịt con mình! Nhưng việc này cũng khá khó nói, hừm, phải gia tăng lợi thế. “Nói chung mẹ tôi đã chết oan trong tay các người, thêm người nữa có ngại gì đâu – ngay cả một người phụ nữ sống với ông mấy chục năm ông cũng có thể bức chết bà không chớp mắt, huống hồ một đứa con gái vốn chẳng thân thiết?”
“Mẹ con mất chỉ là chuyện ngoài ý muốn!” Nhắc đến Tưởng Lương đệ, Đỗ Khang Vĩnh bỗng mềm giọng hẳn, rầu rĩ thốt ra một câu, “Ta cũng không muốn đẩy bà ấy vào chỗ chết…”
“Đáng tiếc là bà ấy chết rồi! Bà ấy chết rồi, ông mới nói những lời này thì còn ý nghĩa gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt ngắt lời Đỗ Khang Vĩnh, lạnh nhạt hỏi ngược lại, “Nói thật trong lá thư mẹ gửi lại cho tôi có một câu, bảo tôi đừng oán ông, đừng hận người nào, thậm chí còn mong tôi đừng đối nghịch với ông! Kỳ thật ngày đó trên đường quay về Đỗ phủ, tôi đã từng nghĩ, nếu ông có thể nhìn thẳng vào nguyên nhân cái chết của mẹ, tôi có thể sẽ bỏ qua không tính toán chuyện trước kia, đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của mẹ! Đáng tiếc, ông khiến tôi quá thất vọng, không chỉ tùy ý tìm một cái cớ cho xong chuyện, quá đáng hơn chính là lại có thể không để mẹ được nhập tổ phần Đỗ gia! Ông nói đi, nếu là ông, nhìn thấy mẹ ruột của mình phải chịu đãi ngộ bất công như thế, ông sẽ nghĩ thế nào? Ông sẽ làm thế nào? Nói lời thật lòng, tôi chỉ cảm thấy vô cùng không đáng cho mẹ, bà chết thật không đáng, phần tình cảm cuối cùng cầu xin cho ông càng không đáng!”
“Mẹ con…” Đỗ Khang Vĩnh chỉ nói hai chữ rồi trầm mặc, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không nói thêm gì, chỉ nhàm chán đập con muỗi đến hút máu mình. Một con, hai con, ba con… Mãi đến khi đập chết con muỗi thứ hai mươi, Đỗ Khang Vĩnh mới lại nói. “Kỳ thật… Lúc đầu đưa con vào cung, ta đã chuẩn bị sau khi việc của ta thành công rồi sẽ nghênh đón con xuất cung, cũng phong con làm công chúa.”
“Cảm ơn! Cái mạng tôi chỉ là hạng cây cỏ, nhận không nổi!” Đỗ Hiểu Nguyệt bác lại, nếu đã đưa cờ vào tay kẻ địch, há có đạo lý nhận lại, dù muốn lấy lại, kẻ địch đã sớm giết quách quân cờ ấy rồi! “Tôi chỉ muốn biết, ông đối với mẹ có phần thật lòng nào hay không? Lại có thể để mẹ một mực khăng khăng bên ông, trải qua những ngày tháng cúi đầu nhìn sắc mặt người khác nhiều năm như vậy!”
“Là ta nợ mẹ con!” Đỗ Khang Vĩnh đột nhiên kêu cục cục, khe khẽ thở dài, “Con đi đi, đừng để ta gặp lại, xem như ta vẫn còn tình cảm với mẹ con! Nhị Hắc, đưa Tứ tiểu thư ra khỏi kinh thành!”
A! Đúng là không nhìn ta nổi nữa, được lắm! Ta là một người con gái yếu đuối, cứ như thế bị các người tống khỏi kinh thành, muốn ta dựa vào cái gì để sống hở? Rõ ràng để ta tự sinh tự diệt! Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói ra những điều đang nghĩ, bởi lúc này không phải thời cơ tốt để nói những lời này. Đỗ Khang Vĩnh có thể tha cho cái mạng nhỏ này là vì phần tình cảm của Tưởng Lương đệ, “Đa tạ! Thấy ông vẫn niệm tình mẹ ta, ta sẽ dâng tặng miễn phí cho cha[9] một câu: Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ! Hắn đã không nể mặt các người rồi, ông mà thật có thể rút lui hết trước khi bị họ khó dễ, thì còn có thể có ‘mỹ danh’ phù chủ khuông thế[10]! Nhị Hắc tiên sinh, đi thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt tỉnh bơ nhả ra một câu như vậy rồi rời đi theo rồi Nhị Hắc.
Nghĩ trăm ngàn vạn phương pháp bỏ đi khỏi Hoàng cung, cũng không nghĩ tới, hôm nay bỏ đi như thế này! Thế sự khó liệu, chắc chính là ý này! Mới đầu tràn trề lòng tin lên kế hoạch, muốn ra đi một cách nhẹ như lông hồng, không mang theo cái gì. Nhưng lại quên không tự bảo mình đừng để lại gì! Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ than thở, nhìn sao Bắc Đẩu nơi chân trời, hào quang như ngọc ấm ấy vẫn chói mắt như vậy, nhưng bản thân lại đã bớt đi lòng thưởng thức nó!
[1] Nhấn mạnh việc người tới không có ý tốt, cần đề phòng. Xuất phát từ quyển “Thành ngữ – Cai dư tùng khảo” của Triệu Dực: “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.” Và câu “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện.” của Lão Tử. (Baidu)
[2] Được vinh danh trong lịch sử.
[3] Giống câu “Núi cao còn có núi cao hơn”.
[4] “Ngộ” trong “Ngộ đạo”, nghĩa rộng hơn từ “nhận ra” hay “hiểu ra”.
[5] Kinh động đất trời, dọa khóc quỷ thần.
[6] Chỉ nơi hoang vu, xa khu dân cư.
[7] Một khắc = 15’
[8] Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù. (Baidu)
[9] Chữ “cha” này gốc là chữ “quân” trong “quân vương”. Theo mình hiểu thì HN muốn “gọi đểu” ĐKV nên mình để thành “cha”. (Nếu hiểu sai thì sorry vậy T_T)
[10] Phù = giúp; khuông = cái khung; ý cả cụm là “Giúp vua an ổn đất nước”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT