Khuôn mặt của Harry hết sức nghiêm túc, nghĩa là cậu hoàn toàn không nói đùa.

"Không bao giờ!"

Đáp lại cậu là lời từ chối thẳng thừng và bộ dạng rất tỉnh của Bình An.

"Tôi không đùa cô đâu. Cô thấy rõ việc quen biết với tôi sẽ rắc rối như thế nào mà?"

"Tôi cũng đâu có đùa. Thứ nhất, tôi vừa mới giúp anh, nên chúng ta không ai nợ ai. Anh không được quyền huỷ hợp đồng. Thứ hai, đằng nào thì tôi cũng đã vướng vào chuyện của anh. Chừng nào thấy thật sự nguy hiểm, tối sẽ để anh đi không thương tiếc. Còn giờ, anh phải giúp tôi hoàn chỉnh kỹ năng lái xe của mình"

Sự ngoan cố của cô gái này khiến Harry phát bực.

"Đợi đến lúc cô gặp rắc rối thì đã muộn. Hơn nữa, giúp được cô đâu chỉ có mình tôi? Tôi sẽ sớm rời khỏi đây, nên đừng làm phiền"

Cô gái nhỏ thản nhiên đáp.

"Không. Hiện tại, chỉ có mình cậu mới có thể giúp tôi trở nên giỏi hơn. Bởi vì khả năng đua xe của cậu không hề thua kém anh trai tôi. Chiếc xe này đã nói lên điều đó. Xe càng hiện đại đòi hỏi người chủ kiểm soát trình độ càng cao. Nhưng không ngờ anh hoá ra là người lợi dụng người khác xong thì bỏ"

Khẽ thở dài, Harry quay mặt đi, không muốn tranh luận thêm.

"Sao cũng được. Tôi là người như vậy đấy. Cô xuống xe và tự về đi"

Cả hai người im lặng không nói gì thêm. Thế rồi, đột nhiên, cậu nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng sụt sịt. Tiếng khóc mỗi lúc một lớn khiến cậu hốt hoảng quay lại.

"Cái... Sao? Sao lại khóc?"

Bình An ôm mặt, nói.

"Anh hai, là em có lỗi với anh. Là tại em vô dụng... Là tại em vô dụng mà"

Nhìn thấy cô như vậy, cậu càng thêm cuống quýnh. Không ngờ tự dưng cô ta lại khóc. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra nên cậu cũng không biết phải làm thế nào.

"Cô... Cô nín đi... Tôi... Tôi có làm gì cô đâu?"

"Tại... Hức... Tại anh không chịu giúp tôi...Anh hai ơi..."

Bình An gục hẳn xuống, tiếp tục khóc.

"Cô... Chiêu này không có tác dụng đâu. Cô làm lố quá. Nhưng nước mắt không hề rớt lấy một giọt kìa"

Harry "hừ" lạnh một cái, nhìn cô nàng này cứ ráng diễn kịch mà không biết nói sao. Vừa bực. Mà lại vừa buồn cười.

Bình An ngước mặt lên, trừng mắt.

"Chứ tại ai mà tôi phải làm lố thế này?"

"Rồi. Tôi giúp cô. Từ ngày mai, được chứ?"

Cậu thật đến chịu cô nàng này. Trước đây từng nghe Lâm Bình luôn miệng kể về em gái mình. Nào là ngoan hiền, dễ bị bắt nạt. Nhưng theo cậu thấy, cô ta chưa bắt nạt người khác là may cho họ rồi.

Cô gái nhỏ vui vẻ xác nhận lại.

"Thật chứ?"

Harry bắt đầu khởi động xe, đáp.

"Ừ. Tôi cũng không muốn làm hại người khác"

Bình An chẳng hiểu ý cậu là gì. Chỉ thấy vui khi đã thuyết phục được tay cứng đầu này. Harry đưa cô về tận nhà. Suốt quãng đường đi, cậu đã không hề nói gì. Thế nhưng giờ, đột nhiên lại hỏi.

"Này. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô lại sẵn sàng giúp đỡ và nhờ cậy một người mới quen như tôi?"

Dù sao hai người cũng quen nhau chưa được bao lâu. Bình An khẽ nhún vai, nói.

"Anh cũng vậy mà. Đơn giản là tôi tin anh, thế thôi"

Rồi cô chào tạm biệt cậu và đi vào nhà. Còn lại mình Harry, cậu thở dài suy tư. Cô thật không nên tin tưởng tôi như vậy.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, đánh thức Bình An dậy.

"Alô?"

Cô nói trong cơn ngái ngủ.

"Tôi cho cô mười phút. Hoặc là đến đây, hoặc là tôi sẽ tăng bài luyện tập lên gấp đôi"

Bình An vẫn chưa tỉnh hẳn, càng chưa hiểu gì xảy ra.

"Anh là ai? Tập gì cơ?"

"Harry Phạm, đội trưởng kỹ thuật của Bolt"

Nói rồi, cậu cúp máy cái rụp, để lại những tiếng "tút... tút..." dài. Cô gái nhỏ nhắm mắt, ngủ tiếp. Nhưng rồi, một dòng suy nghĩ chạy xoẹt qua trong đầu, đánh thức tất cả những dây thần kinh còn lại của cô. Hình như là, cô có buổi tập đua!

Đến sân tập của Bolt, cô thấy Harry đã đợi ở đó từ lúc nào.

"Cô đến trễ"

Bình An cười trừ, nói.

"Xin lỗi. Tại tôi quên mất"

"Rồi. Khởi động đi. Xong thì chạy một vòng quanh sân này cho tôi"

Bình An tròn mắt hốt hoảng.

"Anh... Anh đùa sao? Sân này dài đến 5 km lận đó. Với lại, tại sao phải chạy bộ?"

"Mới đầu chỉ là nửa sân. Nhưng cô đến trễ. Luyện thể lực là một phương pháp giúp tăng độ bền của tinh thần khi đua xe quá lâu. Hay là cô muốn trái lại lệnh của đội trưởng kỹ thuật?"

Bình An lặng lẽ đi khởi động, không nói gì thêm. Đúng là đội trưởng kỹ thuật thông thường còn kiêm luôn huấn luyện viên. Đó chính là lý do mà cô nhất định chọn Harry chứ không phải ai khác. Nhưng tên huấn luyện viên này... ác quá!

Cô hoàn toàn không biết rằng, đây chỉ mới là khúc dạo đầu cho màn huấn luyện địa ngục.

Harry đặt ra tiêu chí rằng cô ít nhất phải đuổi kịp cậu khi đua. Có điều, đó là một việc vô cùng khó khăn. Nếu nói về đua xe thì Harry ở một trình độ rất khác so với Hoàng Dương. Hoàng Dương đã nhanh, Harry lại càng nhanh hơn. Trong vòng ba tháng hơn, cô gái nhỏ liên tục được huấn luyện với các bài chạy bền, gập người và cả... hít đất! Harry nói rằng nếu cô không có tình yêu với đua xe thì phải bù lại bằng tinh thần. Không biết là bài huấn luyện của cậu có hiệu quả hay không, nhưng cơ bắp của cô thì lên rất nhanh.

Còn khoảng mười ngày nữa là đến giải đua. Sáng hôm nay, như bao buổi sáng khác, cô lại nhận được một cuộc điện thoại. Nhưng có vẻ nó đến sớm hơn cả tiếng đồng hồ.

"Alo. Harry, hôm nay cho tôi nghỉ chút được không?"

"Có vẻ như cậu đang rất mệt nhỉ, heo nhỏ?"

Một giọng nói ấm áp và quen thuộc vang lên khiến cô tỉnh hẳn. Là Hoàng Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play