Sáng sớm tại Thành Đô

Sương mù dày đặc không tan lại xuất hiện ở thành phố này.

Người người vẫn đi bộ trên đường nhưng chẳng ai mảy may để ý đến những biến hóa kỳ lạ mà rõ ràng trước mắt. Cuộc sống là vậy. Mỗi ngày từ sáng đến tối, gió mặc gió, mưa kệ mưa, chẳng biết từ lúc nào mà giấc mơ và hoài bão đã bị đánh tan thành từng mảnh. Người không hề tầm thường rồi lại bị cuốn vào dòng nước lũ của những người tầm thường.

Cuộc sống trở thành cuộc chiến sinh tồn.

Con người trở thành cái xác không hồn.

Giữa con đường thưa thớt bóng người, nơi sương mù dày đến mức giơ tay không thấy đủ năm ngón, mặc dù trước mặt có một bóng đen khổng lồ đang lơ lửng trên trời thì bạn cũng sẽ không để ý đến, cho rằng chỉ là một biển quảng cáo hay một chiếc xe đậu sai chỗ quy định mà thôi.

Có hai người đang đi ra khỏi làn sương, bóng hình dần trở nên rõ ràng. Đó là Vương Hủ và Gia Cát Duy.

Vì có sương mù ở vài nơi trong thành phố nên phương pháp hữu hiệu nhất là chia nhau ra hành động. Có điều, Miêu Gia ác ý chia nhóm theo cách cho quán quân Đánh Giá Lính Mới đi với á quân.

Vì vậy, hắn và Đoạn Phi nằm chung một nhóm, có thể nói là thoải mái vô cùng. Còn về Lưu Hàng, do Tề Băng đang dưỡng thương nên hắn vào nhóm của Hoàng Du. Đi với Thập Điện Diêm Vương thì đương nhiên dễ dàng xử lí mọi chuyện.

Nhóm Vương Hủ lại chẳng phân chia thứ tự. Gia Cát Duy giành được danh xưng Cẩm Trúc nên không cần bàn cãi về khả năng. Thế nhưng, cái gã Vương Hủ này lại không đem đến cho mọi người cảm giác tin cậy. Điều đó khiến hai người trở thành nhóm có thực lực yếu nhất.

“Thượng đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cho con gặp được Liễu Khuynh Nhược. Còn Liễu Khuynh Nhược, ngươi ta sắp là thần rồi, xin hãy đi tìm Miêu Gia và thay trời hành đạo để được công đức viên mãn, sớm ngày tu thành chánh quả...”

Nghe Vương Hủ lẩm bẩm trong miệng, Gia Cát Duy bèn cười nói: “Quỷ Cốc Tử ơi, chúng ta đi đến đây là để điều tra sương mù. Miêu Gia cũng chưa từng nói là sẽ gặp được người của Vô Hồn, huống chi là Liễu Khuynh Nhược cơ chứ.”

“Ha ha ha!”

Vương Hủ cười to ba tiếng: “Duy tử, ngươi quá ngây thơ rồi đó. Lời Miêu Gia nói ra mà tin được hay sao?”

“Duy tử á...” Gia Cát Duy nghe Vương Hủ gọi mình như vậy thì không thể mày i miệng o.

Vương Hủ nói tiếp: “Ngươi từng nói có nhiều chỗ lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng sương mù kì quặc. Nhưng nay là ngày thứ hai sau khi bọn ta đến, điều đó cho thấy đây là kế sách phân tán lực lượng để giết sạch chúng ta.”

“Ta từng nghĩ đến điều này. Song, hình như suy đoán của Miêu Gia lại không giống như vậy.”

“Vớ vẩn! Ta và ngươi đều nghĩ đến thì cớ gì hắn lại không nghĩ đến? Chắc hắn cố ý làm bộ mà thôi. Hay là có âm mưu nhỉ? Kiểu chia nhóm như thế này rõ ràng là âm mưu to rồi đây! Ta thấy tám phần là hắn định đưa chúng ta ra làm vật hi sinh nhằm mục đích thăm dò thực lực của đối phương.”

Gia Cát Duy không biết nên nói lại như thế nào. Tuy hắn không rõ tính cách của Miêu Gia nhưng xem chừng có vẻ tạm tin tưởng được. Còn đối với tên Vương Hủ này thì một chút cũng không.

Thế là hắn đành im lặng và tiếp tục tìm kiếm. Có vẻ lời cầu nguyện nhảm nhí của Vương Hủ đã “động lòng” thần linh nên cả hai nhanh chóng tìm thấy một con quái vật trong làn sương.

Nhưng con quái vật kia không giống con mắt đen khổng lồ lần trước, mà là một con cóc. Ít nhất Vương Hủ coi thứ này là một con cóc.

Chu miết, loài cá. Sơn Hải kinh có ghi: sáu chân đều có u tròn, vị chua ngọt, ăn vào không tệ. Đặc điểm hình dung: Đây là một loài sáu chân, vẩy và đuôi dài giống loài cá, trên trán có một u tròn màu đỏ, trông giống một con cóc khổng lồ.

Khi Vương Hủ nhìn thấy con vật này thì lập tức cảm thấy không ổn. Nhớ lại... trước kia hắn đã từng xem qua bộ phim “King Kong”. Trong phim, King Kong sống trên một hòn đảo đầy sương mù. Vì hít phải quá nhiều khí cacbonic nên trở thành quái vật.

Giờ nhìn cách quai hàm của con quái vật này mở miệng phun sương mù khắp nơi, trí tưởng tượng của Vương Hủ lại bị hắn tra tấn.

Vương Hủ liền nói: “Nó giống như một xe buýt vừa ghé trạm quá ha. Ngươi nhìn xem, ta nói có quá hay không?”

Gia Cát Duy không muốn tán chuyện với Vương Hủ, bèn đưa ra đề nghị: “Coi bộ thứ này không tấn công mình, hay là ta thử bắt nó lại.”

“Bắt lại?”

Nghe đến đây, trên đầu Vương Hủ xuất hiện ba dấu chấm hỏi, liền nghĩ ngay đến vài món đồ: Hồ Lô Tử Kim, Túi Càn Khôn và thùng xe tải.”

Ngay lúc Vương Hủ nhìn chằm chằm vào Gia Cát Duy để xem hắn ta lấy ra pháp bảo gì, gã kia bất chợt lấy ra cây sáo của mình rồi quay lại nhìn chằm chằm phía sau lưng Vương Hủ.

Lúc này, Vương Hủ mới có phản ứng. Hắn xoay người, lui về phía sau vài bước cho ngang hàng với Gia Cát Duy, tất nhiên không quên nói thêm: “Biết ngay Thượng Đế không có mắt, làm gì quan tâm đến ta cơ chứ.”

Cách đó mười mét bỗng có một luồng linh thức khổng lồ đột ngột xuất hiện, càng lúc càng đến gần hai người. Trong lòng cả hai đều biết rằng người có linh lực đáng sợ đến mức chưa từng gặp qua thế này e rằng chỉ có thủ lĩnh của Vô Hồn.

Liễu Khuynh Nhược bình thản bước vào tầm mắt của hai người. Nàng để tóc dài, dáng người thon thả, ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự, khuôn mặt đẹp theo kiểu trong sáng như suối nước, đôi mắt có thần thái và giàu cảm xúc.

Trước giờ Vương Hủ gặp qua không ít người đẹp. Từ vẻ đẹp như thoát khỏi trần tục của Thượng Linh Tuyết đến Yến Ly cao ngạo thông minh, Dụ Hinh lạnh lùng bí ẩn, Ninh Phong chim sa cá lặn, Tôn Tiểu Tranh đáng yêu ngang ngược. Ngay cả cái bà cô họ Thủy hay đánh người cũng có thể được xưng tụng là "Tây Thi trong mắt người yêu kẻ ghét".

Có lẽ mỗi người đều có chuẩn mực của riêng mình. Thế nhưng, Liễu Khuynh Nhược lại thuộc về dạng ai gặp cũng thương mến.

Theo cách nói của Bạch Cư Dị là:

“Giảm đi thì thành ngắn Tăng lên lại quá dài Không son mà như hoa Không phấn mà như sương Sắc đẹp khuynh thiên hạ Tấm lòng tựa lương y.”

Nàng như thứ nước tinh khiết, trong trẻo và dịu dàng nhất. Cho dù liên tưởng như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không hợp với hình tượng của một ma mữ mang dã tâm phá hủy thế giới.

Lần gặp mặt này khiến hình tượng người đẹp hết thời, cơ thể nghiêng vẹo đi kèm vài triệu chứng mãn kinh mà Vương Hủ xây dựng trong đầu vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

"Thật không ngờ... đầu năm nay nhân vật phản diện đều hướng theo con đường thần tượng hóa. Ta lớn lên mà đẹp trai được như vầy thì chắc cũng cân nhắc đến việc đổi phe."

Mặc dù tình thế trước mắt vô cùng gay go nhưng khi nghe bình luận vô sỉ của Vương Hủ, Gia Cát Duy không thể nhịn được mà phải nhìn qua.

"Quỷ Cốc Tử, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Vương Hủ, vậy là chúng ta đã gặp được nhau rồi."

Đây chính là câu nói đầu tiên mà Liễu Khuynh Nhược nói với bọn họ.

Vương Hủ khựng lại: "Ồ, thì ra ta nổi danh đến thế! Hễ có người đẹp nào đột ngột xuất hiện trên đường thì đều muốn gặp mặt ta."

Liễu Khuynh Nhược nói tiếp: "Ngươi làm được chuyện mà ta cố gắng thế nào cũng không làm được, thế mà chưa bao giờ gặp phải sự trừng phạt của 'những thứ đó'. Vì vậy, có được sự giúp đỡ của ngươi rất cần thiết cho đích đến mà ta hướng tới."

Vương Hủ không hiểu câu nói trên cho lắm. Có điều hắn đoán được ý định của đối phương là bắt sống mình trước rồi sau đó xử trí.

"Móa! Muốn bắt ông đây ư?! Phân rõ thắng bại rồi nói sau nhé! Duy tử, mau xách vũ khí tiến lên với ta!"

Thanh kiếm ngắn đã nằm ở trên tay Vương Hủ. Lời còn chưa dứt, hắn dùng ngay Linh Thức Tụ Thân Thuật —— Cải Tạo để đối mặt Liễu Khuynh Nhược với tốc độ tối đa, sau đó đâm kiếm hướng thẳng vào xương sườn.

Một chiêu này vừa đi theo bài bản, vừa có tính bất ngờ mà không kém phần chính xác. Muốn thắng một kẻ mạnh hơn mình gấp nhiều lần như Liễu Khuynh Nhược thì cần phải có một đòn nhanh gọn như thế. Ngay cả khi áp dụng vào thực tiễn cũng rất ổn. Đến Gia Cát Duy mà không tài nào bắt kịp bước di chuyển của Vương Hủ. Quá nhanh đi thôi!

Nhưng chiến thuật của Vương Hủ không thành công...

Liễu Khuynh Nhược không hề động đậy mà chỉ nhắm mắt lại.

Một bóng người cầm đao trong tay bất chợt xuất hiện như ma quỷ ngay giữa Vương Hủ và Liễu Khuynh Nhược. Kẻ này không rút đao, mà chỉ dùng phần vỏ đẩy mũi kiếm chệch ra, sau đó tung một chưởng vào ngực Vương Hủ. Thế là cái gã kia bay cắm đầu ra sau như tên bắn, không tài nào dừng lại được.

Cũng may Gia Cát Duy kịp thời giữ Vương Hủ lại, nhưng vẫn bị kéo lùi về sau tới mười mét mới đứng vững.

Sau khi trụ được rồi, Vương Hủ ngẩng đầu nhìn qua bóng người: "Quỷ thần ơi, lợi hại quá."

Đó là cảm giác nảy lên khi đối phương bất chợt xuất hiện. Lúc bấy giờ, Vương Hủ cảm thấy máu trong người như đã ngưng chảy nửa giây.

Người này như lưỡi đao. Dù đao trong tay chưa rời khỏi vỏ mà người đã rời khỏi vỏ. Vương Hủ biết rằng, nếu như đối phương cố ý lấy tính mạng của hắn thì dám chừng không chỉ bồi có một chưởng khách sáo như vừa rồi.

Đến lượt Gia Cát Duy thấy rõ người tới, sắc mặt liền trở nên khó coi. Hắn đoán ra được cô gái này là ai!

"Hiểu Sương hàm bạch nhận, Lạc Ảnh trú điêu thiền."

"Này Duy tử, bây giờ không phải là lúc đọc thơ đâu. Bên kia lại có thêm một cao thủ nữa, tình huống càng ngày càng tệ rồi đấy."

Gia Cát Duy không để ý tới Vương Hủ mà bắt đầu giằng co với người cầm đao. Khoảng cách giữa hai người ngày một giảm, sát khí và linh khí bắt đầu va chạm trên không.

"Để Vương Hủ lại, ta chừa cho người mạng sống."

Giọng nói của Lâm Hiểu Sương cũng lạnh lùng như dung mạo và tên của nàng. Trong suốt một quãng thời gian rất dài, Vương Hủ cứ một mực hoài nghi rằng nàng là em gái thất lạc nhiều năm của Tề Băng.

Tất nhiên Gia Cát Duy không đồng ý. Cho dù Vương Hủ không có giá trị nhưng hắn không thể nào chưa đánh mà hàng.

Âm thanh từ ống sáo rít gào tập kích. Lâm Hiểu Sương vẫn không hề di chuyển mảy may.

Lâm Hiểu Sương không bao giờ nói “đồ không biết sống chết”. Nàng dùng hành động để khiến kẻ địch nhận ra điều đó.

Đao rời khỏi vỏ, máu chảy xuống đất.

Một giây là đủ để phân rõ thắng bại.

Âm thanh và linh khí đều bị một đòn đao chặt đứt.

Đao khí lại còn để lại một vết thương lớn trên vai trái của Gia Cát Duy. Tiếng máu từ đây phun ra quả nhiên giống cách nói của Vĩ Tử trong phim Đông Tà Tây Độc: “Êm tai cứ như tiếng gió thổi”.

Gia Cát Duy bật ngửa ra. Vương Hủ vừa định lao lên đỡ thì Liễu Khuynh Nhược chặn ngay trước mặt. Đoạn, nàng mỉm cười rồi lắc đầu như nói: "Ngươi đừng tốn hơi sức thêm nữa."

Cảnh này lại càng khiến Vương Hủ giận điên người. Đồng đội dễ dàng bị xử gọn, thái độ vô tư của đối phương, tất cả khiến lửa đen trên thanh kiếm bùng lên như cơn tức trong lòng hắn.

Đúng lúc này, cái con chu miết nãy giờ đứng im bỗng nhảy bật lên như loài cóc. Đất đai chung quanh rung bần bật hai lần liền.

Chu miết nhảy ra sau lưng Vương Hủ. Gã kia quay đầu, bỗng thấy một cái miệng khổng lồ đỏ như máu trùm xuống mình, theo sau là thứ mùi lạ lẫm xộc vào miệng mũi khiến ý thức dần trở nên mơ hồ, tay chân bủn rủn.

Thanh kiếm đen trong tay Vương Hủ biến mất. Mà thật ra, ngay chính chủ cũng biến luôn vào trong bụng của con chu miết kia.

Liễu Khuynh Nhược quay đầu nhìn Gia Cát Duy nằm sõng soài trên mặt đất nhưng có vẻ còn thở được, rồi quay sang nói với Lâm Hiểu Sương: "Ngươi không cần đi theo ta."

Lâm Hiểu Sương đáp lời: "Ta chỉ lo...."

Liễu Khuynh Nhược cắt ngang: "Ta biết rồi... Ta biết rồi..."

Dừng một chút, lại nói: "Ngươi qua giúp Lạc Ảnh, có khi hắn đang gặp nguy hiểm."

Lâm Hiểu Sương gật đầu: “Được thôi.”

Nàng rời đi hệt như lúc đến, chẳng mấy chốc biến mất trong làn sương dày đặc.

Liễu Khuynh Nhược bình thản đến bên cạnh nói với Gia Cát Duy: "Tại sao các ngươi muốn đối nghịch với ta? Ta chỉ muốn thế giới tốt đẹp hơn thôi mà."

Nói rồi, tay không đánh vào tim Gia Cát Duy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play