Gần nửa đêm, tại một sân bóng đá ngoài trời nào đó.

Không ít người săn quỷ tụ tập ở hai bên khán đài để chờ đợi trận đấu.

Lần này Vương Hủ đến rất sớm. Hắn ngồi xổm trong WC gần đó đến nỗi đôi chân mềm nhũn ra.

Ở bên ngoài, Miêu Gia vừa soi gương, vừa hút thuốc: “Sao? Căng thẳng đến mức táo bón à?”

“Lại bị hắn đoán trúng...” Vương Hủ khổ sở nói thầm với lòng.

Rồi chợt chuyển chủ đề: “Sao hôm nay có nhiều người theo dõi quá vậy?”

Vừa cười, Miêu Gia vừa trả lời: “Những thí sinh bị loại hay người săn quỷ khác đều có thể đến theo dõi những trận đấu còn lại, nhưng trận đấu loại của Tôn Tiểu Tranh và Gia Cát Duy thường sẽ có rất nhiều người đến xem.”

Nghe xong, Vương Hủ ngẩn ra: “Móa, nói vậy những trận đấu loại của ta hoàn toàn không có ai thèm ngó ngàng đến chứ gì?”

Miêu Gia thở dài: “Đừng nhắc đến loại lót đường như ngươi, chẳng phải những trận đấu của Hạ Văn Hồng cũng không ai đến xem hay sao? Tất nhiên những người nằm ngoài top 50 sẽ không được quan tâm rồi.”

“Ta cảm thấy các ngươi thật quá xấu xa... Như vậy có khác gì với người đặt cược đua ngựa chỉ quan tâm đến con ngựa mà mình đã đặt cược...”

Miêu Gia khịt mũi coi thường: “Biến đê. Đến những trận đấu của ngươi, ta còn chẳng đến xem nữa là?”

“Đó là vì... độ xấu xa của những người khác so với ngươi chỉ như một cái rắm trong cơn gió lốc...”

Miêu Gia phớt lờ lời trêu chọc của Vương Hủ: “Tóm lại, ngươi đừng quan tâm đến khán giả, cứ nghiêm túc làm theo chiến thuật của ta là được.”

Vương Hủ nói: “Chiến thuật của ngươi mới chính là chỗ có vấn đề. Ta nói ngươi nghe nè! Tuy ánh mắt của ta dâm tiện nhưng cho đến bây giờ ta vẫn chưa bao giờ dùng tay để cảm nhận. Hành vi như sờ mó, ta càng không có kinh nghiệm nào.”

Miêu Gia phun ra một làn khói với ánh mắt nhàn hạ: “Sờ chỉ là một phương pháp, ngoài ra còn có niết, vân vê và nhấn nữa...”

“Này! Đừng nói những từ nguy hiểm kiểu đó. Tên khốn nhà ngươi muốn gì và ngươi muốn ta làm gì?” Vương Hủ gào thét để cắt ngang lời nói của Miêu Gia.

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, ta ở trên khán đài đón xem màn trình diễn của ngươi đó...” Miêu Gia bỏ lại một câu rồi đi mất.

Nửa tiếng sau, Vương Hủ bước đến giữa sân bóng đá, Tôn Tiểu Tranh và trọng tài đang đứng đó chờ hắn.

Tôn Tiểu Tranh vẫn đội nón lưỡi trai, mặc kiểu áo khoác và quần jean của nam. Nhìn từ xa quả thật rất giống bé trai.

Trọng tài lần này vẫn là Ninh Phong.

Vương Hủ vừa bước vào sân bóng liền nhận hai ánh mắt thù địch, xem ra trận đấu hôm nay dữ nhiều lành ít. Thực ra trên khán đài còn có một ánh mắt không thân thiện cho lắm, đó chính là Hạ Văn Hồng, anh họ của Tôn Tiểu Tranh.

Mấy người Tề Băng, Hoắc Phong, Khương Nho và Thủy Vân Cô cũng ngồi trên khán đài.

Miêu Gia đến bên cạnh Tề Băng và Thủy Vân Cô, rồi ngồi xuống và nói với hai người: “Xem ra người đến xem trận đấu này không nhiều lắm, chẳng lẽ đều đi xem trận của Gia Cát Duy rồi sao?”

Trên khán đài, người xem ngồi tốp năm tốp ba, có lẽ chỉ trên dưới năm mươi người.

Thủy Vân Cô nhìn hết xung quanh một lượt, rồi nói: “Có thể lắm. Hôm nay Gia Cát Duy đánh với Phùng Nhân, người có tỷ lệ cược xếp thứ năm. Ta nghĩ mọi người đều đi đến đó cả.”

“Bắt đầu rồi.” Tề Băng bỗng chen ngang.

Trên sân bóng, Ninh Phong vừa lùi sang một bên, trận đấu giữa Vương Hủ và Tôn Tiểu Tranh chính thức bắt đầu.

Tôn Tiểu Tranh lấy một chiếc còi, rồi đặt nó lên miệng và thổi một tiếng.

Trên không, Tranh thú từng suýt khiến Vương Hủ mất mạng bỗng nhảy xuống. Cơ thể nó lớn như một chiếc xe hơi nhỏ, lông đen trên thân toát lên màu máu lờ mờ, năm chiếc đuôi như roi sắt và chiếc sừng đáng sợ trên đầu... những hình ảnh này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Vương Hủ.

Vương Hủ lập tức vận Linh Thức Tụ Thân Thuật nhằm nâng thể thuật đến cực hạn. Đối mặt với đối thủ kia, hắn không dám sơ suất chút nào. Sức phá hoại của Tranh thú không phải chỉ xước chút da là xong.

Tranh thú bổ nhào về phía Vương Hủ, móng vuốt còn mang theo tiếng gió rít. Nhưng giờ phút này, hắn dùng tốc độ cao nhất nên dễ dàng né được đòn tấn công.

Sau vài hiệp, Tôn Tiểu Tranh vốn đứng một bên đã quyết định ra tay.

Vũ khí của Tôn Tiểu Tranh là một con dao găm tinh xảo. Nàng đến bên cạnh Vương Hủ chỉ với hai bước, lưỡi dao kia chém lên cổ hắn mà không hề lưu tình.

Nếu lúc này Vương Hủ lùi một bước thì thứ chờ đợi chính là móng vuốt của Tranh thú.

Vương Hủ không hề lấy vũ khí ra đỡ đòn, mà né sang một bên để tránh lưỡi dao.

Dù đã hết đà, Tôn Tiểu Tranh vẫn cuộn người đạp lên cơ thể Tranh thú để phóng đến. Bấy giờ, cả cơ thể nàng vừa dán sát mặt đất, vừa bay về phía Vương Hủ. Còn Tranh thú, sau khi trợ giúp Tôn Tiểu Tranh hoàn thành động tác, nó liền nhảy lên cao, rồi gầm một tiếng giữa không trung. Sóng âm biến thành thực chất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó bắn đến đầu của Vương Hủ như một viên đạn pháo.

Vương Hủ vừa tránh được một đòn, không ngờ đối phương đã đuổi sát phía sau. Do trên không còn có sóng âm, hắn chỉ đành cúi đầu tránh khỏi đòn của Tranh thú.

Chỉ thấy sóng âm vừa bắn xuống mặt đất, lập tức tạo một cái hố thật lớn, bụi bặm bay lên mù mịt. Trong khi đó, Tôn Tiểu Tranh không do dự đâm dao găm về phía Vương Hủ, kẻ vốn muốn tránh cũng không thể tránh.

“Càn Khôn Hộ Thể!” Trước mặt Vương Hủ bỗng xuất hiện một tấm khiên bát quái không hoàn chỉnh đón đỡ đòn tấn công của Tôn Tiểu Tranh. Thế nhưng chiêu này cũng chỉ có thể khiến động tác của nàng chậm lại một giây, bởi một đòn của Tôn Tiểu Tranh đã đánh vỡ tấm khiên ngay tức khắc.

Ngay khi chân vừa chạm xuống mặt đất, nàng bước một bước, trở tay tấn công cổ họng Vương Hủ.

Vương Hủ chỉ cần một giây là đủ. Sau khi đứng vững thân hình, hắn không lùi mà tiến, rồi dùng tay không gạt dao găm của đối phương.

Tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn Tôn Tiểu Tranh. Lúc nghiêng đầu tránh dao găm, tất nhiên hắn phải ở trước mặt nàng. Vì khoảnh cách giữa hai người khá gần nên lúc này chính là cơ hội tốt để Vương Hủ đánh trả. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng nếu bây giờ Vương Hủ ra đòn thì chắc chắn sẽ đánh trúng.

Nhưng đòn tấn công trong tưởng tượng lại không hề xảy ra. Vương Hủ vừa đến sau lưng Tôn Tiểu Tranh, va chạm giữa hai ngươi lập tức kết thúc. Mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng vẫn có không ít người nhìn rõ động tác của Vương Hủ vào lúc ấy, ngoài ra còn thấy bộ phận mà hắn “tấn công”...

Toàn bộ sân thi đấu bỗng chết lặng, chỉ có âm thanh phì phèo khói thuốc một người đàn ông đang ngủ gà ngủ gật.

Thủy Vân Cô trợn mắt, dường như không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy.

Thật ra tất cả mọi người ở đây cũng không thể tin, trong khi Tề Băng lẩm bẩm một mình với gương mặt không chút tình cảm:

“Hắn thật sự đã ra tay...”

Bộ não của Hạ Văn Hồng đoản mạch, con ngươi như sắp nổ tung. Thay trời hành đạo —— Bốn chữ đã lụi tàn lại bùng cháy trong đầu hắn.

Còn Ninh Phong thì đang mê man. Là trọng tài, nàng không nên can thiệp vào trận đấu, nhưng là một phụ nữ, nàng rất muốn khử Vương Hủ khỏi thế giới này ngay lập tức.

Tôn Tiểu Tranh quay đầu lại. Hình tượng lạnh lùng đã không còn, đôi mắt nàng gần như sắp phun ra lửa.

Một câu hỏi chợt thốt khỏi kẽ răng: “Ngươi vừa... chạm trúng nơi nào?”

Vương Hủ cười lạnh: “Con quỷ nhỏ... À không, có lẽ ta nên gọi ngươi là con đàn bà... Trò hay giờ mới bắt đầu thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play