Đi giữa con đường náo nhiệt, Vương Hủ nhìn ngắm nam nữ già trẻ mặc quần áo cổ trang, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười.

Lúc này, hắn đã trở lại bình thường. Vết thương ở não và linh hồn đã khỏi hẳn, trí nhớ bị lực chi phối xóa đi cũng được khôi phục, nhưng ký ức gần nhất trong đầu hắn là khi đối thoại với ba cô gái ở bên rạp hát, sau đó trước mắt tối sầm và đến nơi đây.

Điều khiến Vương Hủ cảm thấy kỳ lạ là năng lực linh hồn của mình không hề tiến bộ. Theo lý thuyết, bây giờ hắn không còn gánh nặng “có hai ý thức”, lẽ ra phải được tăng biên độ sử dụng năng lực Chúa Tể. Song, khi hắn thử nghiệm bằng cách đọc trí nhớ của người qua đường Giáp thì không thành công, nhập hồn lại càng không cần nói đến.

Buồn bã, hắn bèn hỏi thăm đại thúc kế tiếp: “Xin hỏi đây là đâu?”

Người nọ đánh giá Vương Hủ vài lần, tất nhiên là do vị này chưa bao giờ được thấy áo jacket, quần jean và kiểu tóc ngắn của đối phương.

Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm vào Vương Hủ: “Nơi này là phủ Tô Châu. Sao vậy, ngươi từ nơi khác đến đây à?”

Vương Hủ trả lời: “Ừm, lão huynh, chẳng lẽ nơi đây không phải là phim trường trong điện ảnh và phim truyền hình ư? Còn ngươi hẳn phải là nhân vật quần chúng?”

“Gì mà điện ảnh với phim truyền hình? Chưa bao giờ nghe qua. Đồ điên, tránh ra đi, ta còn có việc phải làm đây này.” Đại thúc đẩy Vương Hủ sang một bên rồi bỏ đi.

Nhìn bóng lưng kia, Vương Hủ tự nhủ trong lòng: “Không thể nào... xuyên việt à... ta đây vẫn chưa vui chơi đùa đủ cơ mà... lẽ ra trên đời không nên xảy ra chuyện này mới đúng chứ...”

Hắn đi vài vòng, phát hiện nơi đây không phải là phim trường điện ảnh. Toàn bộ kiến trúc đều là thật, không có nơi nào là bối cảnh. Những cửa hàng bày bán toàn là đồ thật, xe chở phân quả nhiên có phân người...

Vì vậy, Vương Hủ thừa nhận mình đã tới thời nhà Minh, đồng thời nghĩ đến cách thích ứng với hoàn cảnh trước khi tìm cách quay về.

Hắn càng nghĩ thì càng thấy có nhiều vấn đề, đến khi bụng đói thì nhận ra trong người không có đồng nào.

Chẳng lẽ phải đi ăn quỵt?

Đương nhiên, nếu cần thiết thì Vương Hủ cũng sẽ đi ăn mày. Bởi vì đa phần những chuyện người này làm đều không gặp phải vướng mắc tâm lý. Song, chủ ý tốt nhất mà lúc này hắn nghĩ ra là đi ăn quỵt.

Tuy cái gã Vương Hủ này muốn ăn quỵt nhưng vẫn có quan điểm riêng. Đầu tiên là nói không với quán ăn ven đường. Người ta buôn bán nhỏ, mỗi ngày trôi qua không mấy dễ dàng, đấy là chưa nói loại hình buôn bán này gặp phải nhiều trường hợp ăn thiếu.

Tiếp theo, quán cơm nhỏ cũng không được. Những quán ăn này không lời được bao nhiêu, thỉnh thoảng lại phải đãi mấy cha bộ khoái nha dịch ăn chùa uống chùa, nói là ghi vào sổ nợ riêng nhưng không bao giờ thu được. Nếu ngày nào đó gặp phải loại ăn quỵt thì mình chắc mẩm sẽ bị đám nha môn tìm cách hành hung để trừ nợ.

Cuối cùng, lựa chọn của hắn là đại tửu lâu. Cái đám này chuyên đi cấu kết với quan phủ, vì làm giàu mà bất nhân.

Vì vậy, sau gần mười phút, Vương Hủ tìm thấy lầu Túy Tinh —— một chỗ ăn chơi xa hoa nhất trong thành Tô Châu.

Rõ ràng đây là kỹ viện.

Sau một phen loại trừ, Vương Hủ quả nhiên đi tới cái nơi này.

Trước khi đi vào, có một nơi hấp dẫn ánh mắt của Vương Hủ.

Hắn nhìn thấy ở con phố đối diện lầu Túy Tinh có mở một cái y quán, trên biển đề bốn chữ to “Phụ khoa thánh thủ”. Một màn này làm hắn buồn cười không thôi, chẳng thể ngờ ở thời cổ đại này mà cũng có gã nào đó khiến mình bội phục.

Vương Hủ kéo suy nghĩ lại vì dạ dày bắt đầu kêu thành tiếng. Hắn hít sâu một hơi, đi vào lầu Túy Tinh.

“Ôi!! Vị công tử này, tại sao lâu quá chừng mới tới đây chơi! Làm ta buồn muốn chết...!”

Một con mụ tô son trát phấn dày đặc chồm lên người Vương Hủ, coi bộ đây là một người đẹp đã hết thời.

“Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên ta tới đây.” Vừa nói, Vương Hủ vừa liều mạng xô mụ tú bà ra.

“Công tử khách sáo làm chi! Trước lạ sau quen mà!”

“Ngươi... Ừm, a di... ta muốn uống trước...”

“Ôi! Công tử xem đầu óc của ta kìa! Sao ta lại có thể để công tử đứng ở đây cơ chứ? Tiểu Thúy, Tiểu Oanh, mau dẫn vị công tử này lên Nhã gian ở trên lầu, nhớ hầu hạ cho tốt!”

Rốt cuộc Vương hủ đã thoát khỏi tú bà. Hắn đi theo hai người trang điểm khá dày và cũng thích chồm lên người y hệt như tú bà.

Đợi hắn lên lầu, một cô nương hỏi: “Vị khách này trông quái đản vô cùng, tại sao ma ma lại trông đợi vào hắn?”

Tú bà hừ một tiếng: “Ngươi biết cái gì chứ? Thằng ôn này vừa tới thì ta đã biết ngay hắn không phải là hạng người bình thường. Mấy công tử khác cứ bước vào đây ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực, con mắt cứ nhòm ngó mông ngực các cô nương. Còn hắn ta chẳng thèm liếc một cái, rõ ràng thấy chướng mắt với dong chi tục phấn, là loại người quen với tiệc lớn.”

“Ma ma không sợ hắn không có tiền trong người sao?”

“Phì! Lão nương mà nhìn nhầm à? Ai chẳng biết lầu Túy Tinh của ta có phủ doãn đại nhân làm chỗ dựa. Ngươi tưởng ai cũng có thể vào đây sao? Ai muốn tới uống hoa tửu thì còn phải xem bản thân có xứng không trước đã. Chứ cái dạng như mấy thằng cha tú tài ngâm thơ đối thi dù có muốn cũng chẳng có tiền. Theo ta thấy, thằng ôn con kia chẳng những có tiền mà còn là loại thích của lạ, tiêu tiền như nước. Các ngươi phải chiêu đãi hắn thật tốt!”

"Vâng, ma ma."

Lúc này, Vương Hủ ngồi trong “Nhã gian” nên không hề hay biết mấy chuyện này. Hắn đang điên cuồng càn quét thức ăn trên bàn. Tuy đầu bếp trong kỹ viện nấu ăn không ngon lắm nhưng Vương Hủ thực sự rất đói bụng.

Tiểu Thúy, Tiểu Oanh trừng mắt nhìn vị công tử trước mắt ăn uống như quỷ chết đói đầu thai, đến cơ hội mời rượu cũng chẳng có chứ nói gì đến dụ dỗ làm bậy.

Chốc lát sau, tú bà lại dẫn thêm mấy cô nương tới, thậm chí ngay chính mụ ta cũng xáp lại: “Ôi! Công tử đừng ráng ăn, đến đây nào, ta kính ngươi một ly.”

“Tránh ra!” Vương Hủ hất tay tú bà, sau đó tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng.

Tú bá lại bất khuất xông lên, gần như ép rượu sát bên miệng Vương Hủ: “Để ta kính ngươi một ly.”

“Ngươi tránh ra cho ta.” Thấy vướng víu, Vương Hủ gắng sức đẩy ly rượu khỏi miệng.

Tú bà thở hồng hộc nói: “Có ai đến kỹ viện chỉ để ăn bao giờ!”

Nghe xong, Vương Hủ ngừng tay lại rồi nói với tú bà một câu. Những lời này khiến cả đời tú bà không sao quên được. Tuy Vương Hủ từng nói nhảm rất nhiều trong đời nhưng đây quả nhiên là lời lẽ chí lý nhất của hắn.

“Dạ dày không phải là thứ nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Mọi người trong phòng cứng người. Tú bà sửng sốt chừng nửa nén hương thì mới hiểu ý của Vương Hủ.

Hít một hơi thật sâu, mụ ta nói: “Các ngươi mau đi ra ngoài.”

Căn phòng nhanh chóng trở nên trống trải, tú bà nói với Vương Hủ: “Chiêu đãi không được chú toàn, mong công tử lượng thứ cho.”

“Ừ, đồ ăn ở đây không ngon nhưng vẫn có thể xem là tạm được.”

Tú bà lại nói: “Công tử chờ một lát, ta đi mời Yến nhi cô nương.”

Nói rồi, mụ rời khỏi phòng và còn cố ý gài cửa lại.

Vương Hủ vốn chẳng thèm để ý đến mụ mà chỉ cố sức ăn. Thật ra ý trong câu nói của hắn là: Ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của ta.

Nhưng tú bài lại nghĩ Vương Hủ không thích các cô nương trong phòng...

Sau đó đến câu “tạm được” thì tú bà lại càng hiểu lầm hơn nữa, cứ như thể Vương Hủ nói với mụ rằng lầu Túy Tinh không có cô nương nào đẹp.

Vì vậy, tú bà đành phải mời tới hồng bài cô nương duy nhất ở đây.

Qua một hồi lâu, Vương Hủ đã cơm no rượu say, định bụng leo cửa sổ ra ngoài thì có người gõ cửa phòng: “Thưa công tử, Yến nhi cô nương đã đến.”

Vương Hủ nói: “Nhờ ngươi mời nàng ta quay về, ta chuồn đây.”

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, tú bà đã tự tay mở cửa.

Cô nàng Yến nhi đi ra theo tiếng hô hào vẫn còn đang ôm đàn tỳ bà, mặt che quá nửa. Nàng ta thật đúng là mỹ nhân bại hoại, ăn mặc quần áo đỏ chói, da dẻ nõn nà, ngoài ra còn có đôi mắt mèo con khiến tim người ta đập thình thịch.

Tú bà đắc ý lắm, bởi vì sắc mặt của Vương Hủ khiến mụ vô cùng hài lòng. Điều này đã lại chứng minh đàn ông trên đời không ai không háo sắc.

Chuyện tiếp theo lại càng khoa trương, Vương Hủ phun hết mọi thứ chưa kịp nuốt xong lên mặt tú bà, sau đó chửi mấy câu thô tục: “Con mẹ nó...”

Tú bà vẫn chưa hiểu rõ cho lắm, chỉ đến khi Vương Hủ dùng hành động cơ thể thì mới khiến mụ ta ngẩn ra.

Thì ra Vương Hủ chẳng định phân trần mà xông ngay tới bên Yến nhi cô nương.

“Thằng nhóc này thấy mỹ nữ nên định hành quyết tại chỗ sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tú bà.

Thế là mụ bèn ngăn giữa hai người: “Thưa công tử, Yến nhi cô nương là tài nữ bán nghệ chứ không bán thân! Chuyện này tuyệt đối không được!”

“Bán con mẹ ngươi!” Vương Hủ xô mụ ra, ôm lấy Yến nhi rồi cùng lao ra cửa sổ.

Cùng với tiếng tỳ bà trên tay Yến nhi rơi xuống đất, trong căn phòng trang nhã trên lầu Túy Tinh vang vọng tiếng gào thét như giết heo của tú bà: “Có ai không? Có hái hoa đạo tặc! Hái hoa đạo tặc hành hung giữa ban ngày ban mặt aaa!”

Mấy gã sai vặt kiêm quy nô chạy ngay tới hiện trường.

Tú bà gầm lên: “Cái lũ thùng cơm này! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau... mau đi báo quan! Mau đem Yến nhi về cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play