Lúc Vương Hủ nói ra lời thoại này thì có một số khán giả bên dưới khen hay. Cũng không biết là do Yến Ly và Dụ Hinh thay đổi kịch bản khiến mặt mũi của hắn tăng lên hay là do Sở Phàm hằng ngày gây thù quá nhiều. Nói tóm lại, Vương Hủ đang được số đông khán giả ủng hộ.

Trong khi đó, Sở Phàm ở trong trạng thái thẹn quá hóa giận. Tuy nói kiếm của hắn là đạo cụ nhưng được chế tạo tương đối giống thật. Cho dù lưỡi kiếm chưa ra khỏi vỏ thì đánh trúng người cũng rất đau.

Hắn định quyết chiến với Vương Hủ ngay trên sân khấu. Vì lần này là đánh thật nên Sở Phàm không quan tâm tạo hình đẹp trai chi nữa. Nhặt cây kiếm bị Dụ Hinh đánh bay, hắn cầm ngang ngực rồi xông về phía Vương Hủ.

Nhưng hành động tiếp theo của Vương Hủ lập tức dọa Sở Phàm chết đứng tại chỗ.

Chỉ thấy gã này treo nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng, vung tay lên thì một thanh ngắn màu đen lập tức xuất hiện. Nửa giây sau, trên thân kiếm lập bập lửa đen. "Wow! Đây là kiếm lazer à?" "Kỹ xảo sân khấu quá hay! Rốt cuộc làm cách nào cơ chứ?" Phản ứng của khán giả vẫn là vậy. Mặc kệ bạn làm gì trên sân khấu thì họ vẫn có thể dùng khoa học để giải thích...

Thấy Vương Hủ xông lên, Sở Phàm chuyển công thành thủ bằng cách nhanh chân lùi lại. Nhưng sân khấu chỉ có bấy nhiêu thì hắn chạy đi đâu? Vương Hủ vung kiếm, đạo cụ trong tay Sở Phàm liền gãy thành đôi. Trận quyết đấu nhanh chóng phân thắng bại. "Thắng bại đã phân, mau mà cuốn xéo." Lời thoại của Vương Hủ chẳng lấy gì làm khách sáo. "Ngươi... các ngươi." Sở Phàm giận run người, vừa hay nghĩ ra điều gì đó nên lập tức cười gian: "Hừ, muốn ta đi cũng được thôi. Nhưng ta muốn mang theo công chúa!" Lời nói chưa dứt thì hắn đã xông đến bên giường Thượng Linh Tuyết. Chiêu sau cùng gã này nghĩ tới là “bá vương ngạnh thượng cung”. "Ha ha ha! Ta thắng rồi! Chỉ cần đánh thức công chúa bằng nụ hôn thì ta sẽ có được trái tim nàng!" Sở Phàm quỳ một gối xuống đất rồi cúi thấp đầu. Hắn dựa vào tình tiết do mình sửa đổi nên hành động rất mau mắn, một loạt động tác nằm ngoài dự liệu mọi người. Dù Vương Hủ muốn ngăn cản thì cũng không kịp.

Một tiếng "Bốp" vang lên khiến toàn trường bừng tỉnh. Tuy vở kịch không thể khống chế được nữa nhưng tình huống xảy ra trước mắt vẫn hấp dẫn người xem hơn so với kịch bản cũ mèm kia.

Khi tất cả nhìn về phía chiếc giường lớn trên sân khấu thì một cảnh tượng khiến mọi người mở rộng tầm mắt xuất hiện.

Tất nhiên Sở Phàm không thể hôn Thượng Linh Tuyết. Điều đáng nói ở đây là tay của Thượng Linh Tuyết chụp lấy đầu Sở Phàm với động tác giống hệt như bắt bóng một tay trong môn bóng rổ. Âm thanh vừa rồi là do tay nàng va vào mặt Sở Phàm.

Đường đường là thủ lĩnh của Mặc Lĩnh thì làm sao để loại người như Sở Phàm hôn được.

Chuyện khoa trương hơn xảy ra ngay sau đó. Công chúa ngồi thẳng dậy và tiếp tục đứng lên. Trong quá trình này, hoàng tử bị nàng nhấc bổng lên trời bằng một tay.

Đến khi hai chân Sở Phàm đạp loạn vì sắp nghẹt thở thì Thượng Linh Tuyết mới buông tay. Tên này ngã dúi dụi xuống đất, nhìn cô gái trước mắt bằng vẻ mặt không thể nào tin được.

Đây mà là hoa hậu giảng đường hiền thục thường ngày hay sao? Nàng có thể chụp một gã con trai cao một mét tám và dễ dàng nâng lên đấy! Quá dễ sợ! Chẳng lẽ chỉ có ta là người bình thường trong vở kịch này? "Ngươi... ngươi... ngươi làm sao..." Sở Phàm lắp bắp hỏi.

Thượng Linh Tuyết tự có lời thoại của riêng nàng: "Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ câu hát đồng dao à? ‘Nữ phù thủy để lại lời nguyền, dùng tình yêu chân thành đánh thức trái tim say ngủ'. Lời hát rõ ràng nói dùng tình yêu chân thành để đánh thức chứ không phải là hôn." Vương Hủ hướng lòng bàn tay lên trời, tay còn lại thì gõ xuống: "A, thì ra là vậy." "Vừa nãy ta đã tỉnh dậy nên muốn đợi người yêu của ta đến hôn ta. Thế mà ngươi lại quấy rầy bọn ta, thật là đáng giận." Nói rồi, Thượng Linh Tuyết chụp lấy cổ áo của hắn rồi nhấc bổng lên.

Giọng nàng rất bình tĩnh: "Hoàng tử của vương quốc xa xôi, ngươi đi đi. Ta không thuộc về ngươi." Đó là những gì khán giả nghe thấy. Sở Phàm thì không thể nghe thấy. Trước mắt hắn là bóng tối như vực sâu thăm thẳm. Nỗi sợ hãi trở thành một con dã thú hung bạo cắn xé linh hồn hắn. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy thời gian trôi qua trăm năm mà trong đầu chỉ có một chữ: “Cút!”

Sở Phàm bị lực chi phối dọa đến mức bò lăn ra khỏi sân khấu. Khán giả hoan hô vang dội. Cái gã khó ưa này diễn nhân vật khó ưa nên gặp phải kết cục như vậy quả thật là sảng khoái lòng người.

Vương Hủ đi tới trước mặt Thượng Linh Tuyết, thấp giọng nói: "Này, tại sao thằng ôn đó lại muốn cưỡng hôn ngươi? Ngay cả ta cũng không kịp phản ứng thì làm cách nào ngươi nhắm mắt mà vẫn biết được?" Thượng Linh Tuyết không mở miệng. Giọng nói của nàng vang vọng trong đầu Vương Hủ: "Ta đọc được tất cả suy nghĩ của những người ở đây, ngoại trừ ngươi." Sắc mặt Vương Hủ hơi đổi: "Ngươi là người có năng lực linh hồn!" Nhờ tác dụng của lực chi phối nên Thượng Linh Tuyết có thể khiến mọi người không nhận ra năng lực của nàng. Lúc này, Vương Hủ mới biết nàng có năng lực linh hồn.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện đôi câu, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần. Khán giả không nghe thấy điều gì nên tưởng rằng Vương Hủ muốn hôn công chúa. Nào ngờ vở kịch làm cho người ta bất ngờ đến tận phút cuối cùng. Ngay khi bọn họ bước lại gần nhau thì rèm che phủ xuống khiến sân khấu chìm vào bóng tối.

Tề Băng đi ra khỏi hậu trường: "Hai người giải được lời nguyền. Từ đó về sau, họ chung sống hạnh phúc trong rừng." Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi khiến vở diễn trở về lại câu chuyện cổ tích thuở ấu thơ.

Lưu Hàng là người đầu tiên cười thành tiếng rồi gắng sức vỗ tay. Khán giả thấy vậy nên cũng vỗ tay theo. Vở kịch này rất hay và bất ngờ nên tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Bấy giờ, Albert mới phát hiện Miêu Gia không còn ở bên cạnh nữa. Cái gã này quả nhiên không an phận xem hết vở kịch mà đã đi tới hậu trường từ lúc nào.

Chuyện màn che đột ngột hạ xuống là do Miêu Gia bảo Tề Băng làm. Hắn đi tới chỗ hai người trong bóng tối rồi nói: "Ký ức của hoàng tử nhờ ngươi xử lý giùm, đề phòng hắn mắc bệnh tâm lý." Thượng Linh Tuyết đáp: "Ta lại thấy đáng đời, sau này hắn giật mình tỉnh dậy từ trong ác mộng thì sẽ tự nhắc nhở mình phải tôn trọng phái nữ." Vương Hủ lập tức nhận ra điều gì: "Này! Này! Này! Ta hiểu rồi! Ngươi và Miêu Gia biết nhau phải không? Ngươi có thể xóa đi ký ức của người khác và đã ra tay với ta! Chắc chắn trước đây ta cũng quen biết ngươi!" Lúc này, những người khác ở hậu trường lục tục kéo tới. Yến Ly chạy tới bên cạnh bọn họ rồi nói: "Các ngươi muốn nói gì thì đi chỗ khác mà nói, ở đây có rất nhiều người." Vương Hủ lập tức nói: "Được, đi theo ta!" Nói xong, hắn kéo Thượng Linh Tuyết chạy ra ngoài theo lối dẫn ra khỏi hội trường.

Miêu Gia cười hì hì: "Yến Ly, ngươi cũng qua đó với họ đi." Yến Ly do dự nói: "Hả, vậy thì không hợp lẽ cho lắm." "Nghe lời ta, đi đi." Thế là cô nàng đi thật...

Sau khi Yến Ly ra ngoài, Miêu Gia càng cười hèn hạ hơn.

Hắn quay về hàng ghế khán giả, đến trước mặt Tôn Tiểu Tranh và nói bên tai nàng hai câu. Nghe xong, Tôn Tiểu Tranh lập tức đứng lên rồi đi ra sau sân khấu.

Thấy em họ bỏ đi, Hạ Văn Hồng định đuổi theo thì bị Miêu Gia chặn lại: "Tiểu Hạ à, đừng xen vào chuyện này." Hạ Văn Hồng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: "Gì vậy? Rốt cuộc ngươi đã nói gì với em họ ta?" Lưu Hàng có trực giác vô cùng nhạy bén nên nói xen vào: "Hình như ta ngửi thấy mùi âm mưu..." Albert cũng nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt khó hiểu.

Miêu Gia chỉ cười rồi nghêu ngao bỏ đi. Nếu có người lắng tai nghe thì có thể nhận ra hắn đang hát bài Cao Bồi Rất Bận của Châu Kiệt Luân. Chỉ có điều lời ca lại là: "Không cần phiền phức như vậy, cùng lên một lúc đi, ta đang rất bận rộn, chính nghĩa kêu gọi ta, mỹ nữ cũng cần ta, Vương Hủ rất bận rộn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play