Lại một mùa xuân trăm hoa đua nở, mùa xuân của Vương Hủ hình như cũng đến.

Chỉ có điều mùa xuân năm nay hơi mãnh liệt khiến vận đào hoa lố đi, trở thành kiếp nạn đào hoa...

Cuối tuần trước đi chơi cùng nhau đã làm scandal giữa Vương Hủ và Yến Ly thêm nghiêm trọng. Nếu nói Thượng Linh Tuyết không biết tới chuyện này thì rõ ràng là chuyện không thể, người ta chỉ không muốn tỏ thái độ mà thôi.

Sau khi khôi phục ý thức, Vương Hủ nghe Albert kể lại thì biết được chuyện ở khách sạn Phong Vân đã được giải quyết êm đẹp. Song, bản thân hắn chẳng có lấy một chút ấn tượng nào, cứ ngây ngây ngô ngô trở về thành phố S.

Đến lúc về báo cáo nhiệm vụ cho Miêu Gia, người nọ hình như đang ở trong tình trạng không giữ được bình tĩnh.

Tất nhiên Vương Hủ hỏi hắn đã gặp phải chuyện gì.

Thế là hắn đáp: "Gần đây ta sắp biến thành lão sói xám, gánh nặng tinh thần rất lớn." Vương Hủ không phải kẻ ngốc. Hắn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong câu nói...

Đó là mùi vị hôn nhân!

Vì vậy, hắn không hỏi thêm gì nữa mà tới trường học để tiếp tục cuộc sống của mình.

Nhưng hắn không biết mình cũng sắp gặp chuyện...

Ở một nơi khác, trận chiến tranh đoạt Hào Long Đảm do Woody chuẩn bị đã dần dần nổi lên trên mặt nước. Những người có năng lực linh hồn từ khắp nơi đổ về đều ôm ý chí quyết thắng, nhìn qua là thấy một tràng gió tanh mưa máu.

Căn cứ theo tin tức được Woody lan truyền khắp phố, một vị "thế ngoại cao nhân" muốn tặng Hào Long Đảm cho người có duyên ở thành phố S, còn về chuyện người có duyên này là ai thì hắn không nói... nhường các hảo háo tự thân suy nghĩ. Hắn chỉ tiết lộ rằng thực lực người này phải là siêu nhân hạng nhất, mấy thứ như nhân phẩm hay lập trường là thứ yếu mà thôi.

Lời đồn đã được xác thực bởi người phụ trách cao nhất thành phố S, cũng chính là Miêu Gia. Vì lẽ đó, các lộ nhân mã đều xoa tay nắn chân, không quan tâm âm chiêu dương chiêu, chỉ cần có thể loại bớt người cạnh tranh ra khỏi cuộc chơi là được.

Nhưng dù cho trận chiến này lan tràn nhanh chóng thì tạm thời vẫn chưa cháy tới đầu Vương Hủ. Chỉ e rằng chuyện hắn sắp gặp tới đây còn khổ sở hơn nhiều.

Sáng thứ hai, có người gõ cửa phòng Vương Hủ.

Hắn lăn từ trên giường xuống đất, mặc quần áo qua loa rồi lao ra cửa.

Cửa vừa mở, hắn mắng mỏ ngay: "Ai vậy?! Mới sáng sớm mà không muốn sống nữa à!" Nhìn lại thì thấy Đinh Diệu đứng nghiêm mặt, Vương Hủ lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. "Nè ông chú, sao lại tới đây?" "Tự nhiên muốn tới." Đinh Diệu đáp.

Cũng có lý! Vào ban ngày thì ai cũng có thể đến ký túc xá của nam sinh. "Ý ta là... sao ngươi vào được trường Tường Dực..." "Ta là phụ huynh học sinh." Vương Hủ kêu "A!" một tiếng. Ý nghĩ xoay chuyển, từ đầu không phải Miêu Gia cũng giả mạo anh họ mình tới tham gia lễ khai giảng hay sao? Người của Tử Dạ trà trộn vào được thì đâu có gì đáng kinh ngạc.

Cho nên Vương Hủ không hỏi về vấn đề vô nghĩa này nữa. Hắn bình tĩnh mở cửa để Đinh Diệu bước vào rồi ra phía sau lấy ly: "Ông chú vẫn chưa chịu thua à? Không ngờ lại tìm đến tận cửa đấy." Vừa nói, hắn vừa rót một ly nước: "Chi bằng ông chú ngồi uống nước đi đã, ta thay đồ rồi thì sẽ cùng ngươi đánh một trận sống mái." Đinh Diệu đóng cửa, sau đó tự lấy ghế ngồi. Khuôn mặt vẫn nghiêm nghị lắm. "Hôm nay ta đến đây là vì vài chuyện cần phải nói với ngươi." Vương Hủ đặt ly nước trước mặt Đinh Diệu rồi tự tay rót cho mình một ly: "Bàn chuyện gì? Chẳng lẽ ông chú đánh không lại nên bây giờ định van xin ta tự nguyện làm thí nghiệm à?" Từ đầu, những hành động của Vương Hủ đều có nguyên nhân. Hắn muốn tỏ vẻ bình tĩnh để người nọ nảy sinh ảo giác rằng hắn có thực lực vượt trội, do đó không cảm thấy sợ hãi. Chứ thật ra Vương Hủ đã căng thẳng từ lúc mở cửa rồi kia, thậm chí còn chuẩn bị đáp trả nếu Đinh Diệu đột nhiên tập kích.

Đinh Diệu thở dài, hình như hạ quyết tâm rất lớn.

Lại nhìn chằm chằm thằng nhóc cà lơ phất phơ trước mắt, hắn nói: "Ta muốn nói chuyện về con gái ta, Yến Ly." "Phụt!!!" Vương Hủ muốn ngã ngửa ra, trong khi miệng phun cả ngụm nước vào mặt Đinh Diệu.

Gân xanh trên trán Đinh Diệu nảy lên mạnh mẽ, trước giờ chưa có ai dám làm vậy trước mặt hắn, hôm nay coi như đã gặp được một người. "Khụ... khụ khụ... ông chú không nói đùa chứ..." "Trước nay ta không nói đùa." Lúc nói câu này, vẻ mặt Đinh Diệu vô cùng nghiêm túc.

Vương Hủ nhìn thấy Tề Băng nghiêm mặt bao lâu nay, tất nhiên biết loại người quanh năm suốt tháng mang bộ mặt này thường không thể nói dối... "Ông chú nè... gần đây trong trường có vài lời đồn đại..." Vương Hủ che đậy, hay đúng hơn là lời giải thích sắp bắt đầu, nhưng Đinh Diệu trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn. “Ta đã điều tra qua chuyện của các ngươi, không cần phải nói thêm gì nữa." "Ông chú đã điều tra ra chuyện gì?"

Đinh Diệu nói: "Các ngươi đã có nhiều ngày ‘xuất song nhập đối’. Sau khi tan học, mỗi ngày đều tới phòng vip ở quán cà phê hoặc những nơi tương tự trong một quãng thời gian dài. Hơn nữa, theo tình báo của ta thì mấy ngày trước các ngươi còn đi ra ngoài ở mấy ngày." "Này... tình báo của ông chú có nói bọn ta đã làm chuyện gì hay không..." Đinh Diệu đập bàn, đương nhiên lúc này bên tay hắn không có cái bàn nào mà chỉ có giường của Vương Hủ. Thế là chiếc giường kia vào sáng sớm hôm nay đã quang vinh hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, đó là hiến dâng tuổi xuân tươi đẹp vì cách mạng thắng lợi... "Thằng ôn này..." Đinh Diệu đứng bật dậy, chụp lấy cổ áo của Vương Hủ rồi kéo tới trước mặt mình: "Chẳng lẽ ngươi muốn người làm cha như ta đích thân nhắc đến chuyện đó sao?" Oan quá! Ta đây còn oan hơn so với Đậu Nga nữa! Đúng là bùn vàng dính đít quần không phải cứt thì cũng là phân...

Vương Hủ than khóc trong lòng. Hắn chẳng biết nên giải thích trong tình huống này như thế nào: "Ông chú à... Thật ra mấy cái hiểu lầm này không cho nói thì không giải thích được đâu..." "Bớt nói nhảm!" Đinh Diệu ép hắn lên vách tường, lại trừng mắt trâu: "Thằng nhóc nhà ngươi... có phải là không muốn chịu trách nhiệm hay không..." Vương Hủ nuốt nước miếng: "Không dám... Không dám..." Đinh Diệu buông lỏng cho Vương Hủ.

Hít sâu một hơi, hắn lại nói: "Ta chỉ có một đứa con gái này, nếu ngươi dám làm nó đau lòng..." Hắn liếc sang với ánh mắt âm độc. Vương Hủ vừa nhìn thấy ánh mắt đó thì liền hít một hơi thật lạnh: "Ta nghĩ rằng ngươi đã biết hậu quả..." Lần này, Vương Hủ gật đầu khom lưng y hệt như vẻ ngoài của lũ chó săn Hán gian: "Vâng, vâng, thưa thái quân... à không... ngài phân phó thế nào thì ta sẽ ghi nhớ trong lòng thế ấy. Sau này Yến học tỷ nói ta đi hướng Đông thì ta sẽ không dám đi hướng Tây. Nàng bảo ta đi chết thì ta cũng không dám sống tạm bợ." Đinh Diệu hừ lạnh một tiếng, rồi đóng sầm của phòng ngủ của Vương Hủ. Cảnh tượng này trông cứ như thủ tục đe dọa mà mỗi khi địa chủ đi thu tô thuế hàng tháng đều làm với tá điền vậy. "Sao mình lại trở nên như vậy nhỉ... rõ ràng ông chú này không phải đối thủ cơ mà... mình cũng không thế nào đến với Yến Ly, tại sao lại phải chột dạ chứ... chẳng lẽ mình đã vô tình thích nàng?" Vương Hủ lại suy nghĩ vài giây: "Không đâu... ừm... không phải vậy đâu." ...

Trưa hôm đó, Vương Hủ tới câu lạc bộ kịch như thường lệ. "Vương Hủ! Đạo cụ này là do ngươi sửa chữa à? Ai bảo ngươi phá ra như vậy? Thế này còn dùng được sao?" Giờ thì ngày nào Hoa Triển Vân cũng nhiệt tình gây sự với Vương Hủ. Đương nhiên, âm mưu của tên này áp dụng vào loại người không da mặt như Vương Hủ thì thật là lãng phí hơi sức. "Vậy thì vứt đi..." Vương Hủ vẫn tỏ ra bất cần như trước. "Ngươi!" Hoa Triển Vân đang định mượn cơ hội nhưng Yến Ly đứng ra ngăn cản hắn: "Hoa Triển Vân à, học đệ vào xã đoàn chưa lâu, ngươi không nên yêu cầu hà khắc như vậy. Hay là bỏ qua đi, sau này nên hướng dẫn nhiều hơn chứ không nên trách mắng không thôi." Lời nói này của Yến Ly đều dựa trên đạo lý, với lại người trong xã đoàn cũng biết quan hệ giữa nàng và Vương Hủ, cho nên ai nấy đều đứng ra giải vây cho Vương Hủ.

Hoa Triển Vân bèn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Biểu hiện của Vương Hủ lại nằm ngoài dự liệu của mọi người. Án theo tác phong trước sau như một của tên này, lẽ ra sẽ chơi chiêu bỏ đá xuống giếng hay gì đó tương tự, nhưng mà hắn chỉ im lặng đi ra phía sau hậu trường.

Yến Ly nhận ra hắn không giống thường ngày, trong lòng ngờ vực không thôi. Đến khi đi qua theo.thì thấy Vương Hủ ngẩn ngơ lấy một chiếc ghế dựa rồi ngả lưng lên đó. "Vương Hủ! Ta vừa nói giúp ngươi, thế mà ngươi bỏ chạy tới chỗ này để trốn tránh là thế nào?" Vương Hủ vẫn ngước mắt nhìn trời: "Ta đang suy nghĩ." Yến Ly nghe xong thì buồn cười quặn cả ruột. Tên này mà cũng biết suy nghĩ hả trời? "Yến học tỷ, ta không hiểu lắm. Nếu theo lẽ thường ra thì ta phải thích ngươi mới đúng." Hắn nhìn trần nhà nhưng bất ngờ nói vậy.

Yến Ly không cười nữa. Nàng hỏi lại: "Ngươi nói gì vậy..." Hình như Vương Hủ đang tự nói với chính mình: "Ngươi rất xinh đẹp, rất thông minh, tính cách cũng không kém cạnh và còn bám theo ta cả ngày nữa. Ta không có lý do nào không thích ngươi..." Dừng một chút: "Nhưng ta lại không thích ngươi... thật kỳ lạ... cảm giác này giống như trong lòng đã có một người khác vậy..." "Ngại quá, xin quấy rầy hai người một chút." Dụ Hinh thò đầu đi vào, bộ dạng như muốn nói: Xin thứ lỗi, vô tình phá hư chuyện tốt rồi. "Hôm nay Thượng Linh Tuyết muốn đến diễn thử. Bây giờ người ta đã tới, Yến học tỷ là xã trưởng nên không thể không có mặt được." Ánh mắt Yến Ly vẫn dừng trên người Vương Hủ: "Biết rồi, ta sẽ qua ngay." Trước khi đi, Dụ Hinh vẫn không quên nói thêm một câu: "Mọi người đều đang đợi nên đừng ở lâu quá nha." Yến Ly bỗng bước tới chụp lấy tay Vương Hủ: "Ngươi cũng phải đi." Vương Hủ chưa biết có chuyện gì thì đã bị kéo đi. Đó là hướng đi tới sân khấu kịch...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play