Vương Hủ có được coi là cao thủ không? Đáp án tất nhiên là không, nhưng Vương Nham thực sự là cao thủ.

Kinh nghiệm có nhiều lúc thật đáng sợ. Vương Hủ ở thế bị đối phương tấn công liên tục và phải lui lại. Tuy rằng tốc độ của hắn rất nhanh, lực lượng và năng lực chống trả đã có bước tiến mạnh, song vẫn đánh không lại Vương Nham. "Lão già này quả thực là Ninja rùa! Cứ tiếp tục chơi như vậy sẽ không ổn..." Vương Hủ than thầm nhưng chẳng có biện pháp nào khác. (Ninja rùa là loạt phim hoạt hình nổi tiếng về bốn chú rùa biến dị Leonardo, Michelangelo, Donatello and Raphael với bốn dải băng quấn trên đầu màu cam, đỏ, xanh, tím. Loạt phim quay quanh quá trình trừ gian diệt bạo của họ.) Vương Nham dần dần phát hiện ra Vương Hủ chỉ có được tốc độ cao, những phương diện khác đều rất tầm thường. Do vậy, hắn càng đánh càng hăng. Hai cây bút phán quan đánh Vương Hủ kêu gào oa oa. "Lão già, đừng ép ta! Mọi người đều có họ Vương, họ này năm trăm năm trước là người một nhà. Nếu ngươi không chịu thua thì ta sẽ tung tuyệt chiêu!" Vương Hủ vẫn cố gắng hù dọa đối phương.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có công kích liên tiếp. "Móa! Đây là do ngươi ép ta! Ông đây vừa mới luyện thành chiêu này, giờ mượn ngươi khai đao!" ...

Bên kia, Miêu Gia lấy tay che mặt rồi lắc đầu than khổ: "Chuyện gì đây? Lẽ nào ta..." Hắn cũng lạc đường...

Làm thế nào lạc đường thì chính hắn cũng không rõ. Tóm lại là: Nửa giờ trước, hắn vẫn vừa đi vừa nói những chuyện vô nghĩa với Vương Hủ. Ai ngờ chớp mắt một cái, bản thân liền ở trong rừng, xung quanh không thấy bóng dáng một ai. Thế là hắn cứ vòng qua vòng lại, rồi lại vòng quanh...

Có thể coi Miêu Gia là cao thủ không? Đáp án tất nhiên là có, nhưng cao thủ cũng có thể lạc đường.

Cho nên sau khi xác nhận mình đã bị lạc đường, hắn bắt đầu nghĩ cách.

Phá núi? Hắn không có thuốc nổ. Phóng hỏa? Có thể sẽ thiêu luôn cả mình. Hô cứu mạng? Biện pháp này chắc chỉ có Vương Hủ mới dùng...

Hết đường xoay xở, Miêu Gia bắt đầu khắc ký hiệu lên cây. Kết quả hắn phát hiện mình chỉ luẩn quẩn một chỗ.

Các vị khán giả, có thể mọi người đã đoán được chuyện tiếp theo. Đúng vậy, mọi người đã đoán đúng...

Miêu Gia gân cổ quát: "Bổn đại gia là truyền nhân chính tông đời thứ hai trăm năm mươi của Độn Giáp Thiên Thư! Hôm nay tới đây để "thích quán"! Tạp chủng nhà họ Ninh ở đâu, mau mau ra đây cúng bái!" Hắn hô vậy mấy lần, kết quả có người đi ra. "Ha ha! Vị này có phải là Miêu Gia của thành phố S hay không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu..." Một lão mập mặt mũi hiền lành từ trong rừng đi đến.

Miêu Gia nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Ngươi là đầu bếp của nhà họ Ninh?" Lão mập cười híp mắt: "Sao ngươi biết?" "Đầu lớn cổ to, không phải người giàu thì là đầu bếp." "Ha ha, một hậu sinh dí dỏm." Nghe xong, lão mập không những không tức giận mà còn hiền từ vỗ vai Miêu Gia.

Ai ngờ Miêu Gia hất tay của hắn, đoạn lùi mấy bước rồi nói: "Lần đầu gặp mặt đã táy máy tay chân. Lẽ nào ngươi là gay..." Lão mập vẫn không nổi giận, cười ha hả nói: "Vậy chúng ta đánh cuộc thì thế nào?" "Ta không định đánh cuộc giới tính của ngươi..." Miêu Gia liếc hắn rồi lại lui về phía sau mấy bước.

Lão mập phục hắn luôn: "Nói chơi đủ rồi. Ngươi là người đến "thích quán", đánh cuộc một phen với "tạp chủng" như ta thì sẽ cầm chắc thắng lợi." Miêu Gia vừa móc thuốc lá, vừa huơ chiếc bật lửa: "Vậy đánh cuộc cái gì?" "Rất đơn giản! Nếu ta thắng thì ngươi ngay lập tức rời khỏi nhà họ Ninh và không được trở lại quấy rầy khiến gia chủ tức giận. Nếu ngươi thắng, ta tự mình dẫn ngươi đến gian nhà chính. Ngươi thấy được không?" "Luật chơi thế nào?" "Từ nơi này đi về phía Tây có một nhánh sông nhỏ, ta và ngươi đứng ở hai bờ sông, không được xâm phạm nhau. Ai có thể đánh cho đối phương chịu thua thì người đó thắng."

Miêu Gia châm điếu thuốc, sau đó nhíu mày rít một hơi: "Haiz, tuổi đã lớn mà còn thiếu đầu óc..." Lão mập nói: "Người trẻ tuổi, ngươi lấy cớ gì mà đột ngột mở miệng làm tổn thương người khác?" Miêu Gia lại rít một hơi thuốc lá bằng thái độ vô cùng khinh bỉ. (Không nên hỏi ta cách làm động tác này - Lời tác giả) "Âm Khiếu Thiên Lý —— Chu Chí, người đứng đầu tứ đại cao thủ Cầm Kỳ Thư Họa, hơn mười năm trước rời giới săn quỷ. Theo quan sát của ta từ ba phút trước, bây giờ ngươi trốn ở nhà họ Ninh làm chân chạy vặt." Chu Chí lại nở nụ cười: "Không ngờ một hậu sinh trẻ tuổi như ngươi lại có thể nhận biết lão phu." "Ta đâu chỉ biết ngươi mà còn biết rất rõ năng lực của ngươi. Chẳng phải ngươi biết dùng sóng âm để công kích từ xa sao? Gì mà đứng yên ở hai bờ sông? Còn không được vượt biên? Lừa gạt ai đó? Ngươi làm vậy là sỉ nhục chỉ số thông minh của chính mình." Chu Chí bị vạch trần nên hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ chút đỉnh mà thôi. Từ việc định lừa gạt Miêu Gia đã cho thấy da mặt của hắn khá dày... "Ha ha! Vậy ngươi thấy nên làm thế nào cho phải?" Miêu Gia phun một ngụm khói: "Muốn ta nói? Thế thì càng đơn giản. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là, ngoan ngoãn đưa ta đến gặp Ninh Thiên Đức, sau đó nhanh chóng biến mất trước mắt ta." Chu Chí cười nói: "Lựa chọn thứ hai là gì?" "Hai là... ta ép buộc ngươi làm điều thứ nhất..." ...

Vi Trì đã tới đường vào gian nhà chính. Hắn vô cùng lễ phép cảm ơn lão già dẫn đường, đối phương chỉ ậm ừ một tiếng rồi chạy trối chết.

Thủy Ánh Dao đã đứng đó đợi hơn mười phút, rốt cuộc cũng thấy đồng bọn đến nơi. "Chỉ có mình ngươi sao?" Vi Trì gật đầu: "Đúng vậy, hình như ta và mọi người lạc nhau." "Người vừa tiễn ngươi là Hắc Bạch Vô Thường —— Ngô Mặc? "Đúng vậy." Thủy Ánh Dao không hỏi tiếp, bởi vì nàng biết Vi Trì phải đánh thắng mới tới được chỗ này. Chính nàng cũng mất chút thời gian thu thập Huy Hào Như Vân —— Trịnh Bích. Chỉ khác ở chỗ Thủy Ánh Dao là Thập Điện Diêm vương, đối với trận pháp kỳ môn không phải loại dốt đặc cán mai nên tự mình đi ra ngoài. "Chờ thêm mười phút nữa, nếu bọn hắn vẫn chưa tới thì chúng ta đi vào." Thủy Ánh Dao sẵng giọng.

Tuy Vi Trì là một người thành thật nhưng không phải người ngu, chắc chắn lời này hắn sẽ không đáp.

Vừa nghe giọng đã thừa biết nàng đang lo lắng cho an nguy của Miêu Gia, nhưng lại không tiện nói thẳng ra.

Tin đồn của nàng và Miêu Gia đến Vi Trì thuộc loại "hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, chuyên tâm đốt bùa ngũ hành" cũng nghe thấy. Nếu để Vương Hủ biết thì phỏng chừng sẽ cười lăn cười bò. ...

Nhưng giờ này khắc này, người nằm xuống không phải Vương Hủ, mà là Vương Nham. "Ngươi..." Vương Nham nằm trên mặt đất, đôi mắt lộ vẻ không thể tin nổi. "Nên ta mới nói ngươi không được ép ta, ta đây vẫn chưa dùng hết sức đâu. Ngươi đừng giả chết nữa, mau mau đứng lên dẫn đường." Vương Hủ đắc ý nói.

Thật ra dùng xong chiêu vừa rồi thì hắn đã sức cùng lực kiệt, đoán chừng phải một lúc lâu mới có thể khôi phục chiến lực, song vẫn phải sống chết để ra vẻ.

Vương Nham đứng dậy, thở dài một hơi: "Haiz, già rồi. Đây là thời đại của thanh niên các ngươi... Đi theo ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play