Vi Trì đang rửa chén thì bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xông về phòng giải bùa định thân cho Ninh Phong. Ninh Phong còn chưa kịp phản ứng thì Vi Trì đã nắm chặt tay nàng rồi cùng nhảy ra ngoài cửa sổ. "Này! Ở đây là tầng mười..." Trong lúc Ninh Phong chưa nói hết câu, hai người đã bay ra ngoài cửa sổ tầng mười và bắt đầu rơi xuống.

Nếu nói trong giới săn quỷ có người mạnh đến độ có thể mở núi tích biển thì không phải là giả, chỉ có điều số người rơi tự do từ trên không xuống đất mà không chết thì không phải ai ai cũng có thể làm được. Tề Băng có thể, Hạ Văn Thành có thể, còn Ninh Phong, từ việc nàng nhắm chặt đôi mắt rồi ôm choàng lấy Vi Trì thì có thể thấy nàng không thể...

May mà bạn học Vi Trì bình thường có cố gắng học tập, ngày ngày cầu tiến và chuyên tâm nghiên cứu sở trường mà hắn thấy thích thú, cho nên bản lĩnh dùng bùa chú của hắn đã tới cảnh giới sử dụng tùy ý, thu phóng tự nhiên. Những chuyện bay trên trời như thế này không hề đáng kể.

Khi Ninh Phong mở to mắt, nàng phát hiện mình không chỉ không rơi xuống mà ngược lại còn bay trên không. Vi Trì và nàng hệt như đang mô phỏng trích đoạn siêu nhân ôm nữ phóng viên trong ngực bay lượn giữa trời. "Rốt cuộc là thế nào?" "Có một hồn ma rất lợi hại, hình như hắn đến vì ngươi." "Vậy ngươi chạy làm gì? Mau thả ta ra để cùng chiến đấu với hắn!" "Không được, ta được lệnh phải bảo vệ ngươi." "Ai cần ngươi bảo vệ!" "Sở Giang Vương, đồng thời là Thiên Phong - người phụ trách thành phố này, cho dù là thân phận nào đều có thể ra lệnh cho ta." "Ai hỏi ngươi chuyện này, ý ta là ta không cần ngươi bảo vệ." "Không, ngươi cần. Bởi vì thực lực của hắn rất mạnh, với lại ngươi đã bị thương." "Cho dù một mình ta đánh không lại thì không phải vẫn còn có ngươi sao!" "Nhưng ta phải bảo vệ ngươi." Ninh Phong nghe xong câu này liền há miệng cắn vào cổ Vi Trì, đây vừa ứng với câu "hận đến nghiến răng nghiến lợi". Đương nhiên còn do một nguyên nhân khác là vì hai tay của nàng lúc này không rảnh rỗi.

Câu nói của Vi Trì như có ý: Ta mạnh hơn con quỷ kia một chút nhưng do gánh thêm cục nợ nhà ngươi nên nó mạnh hơn ta một chút. Vì vậy, hỏi sao tiểu thư nhà họ Ninh lại không nổi điên. "A..." Vi Trì hét ầm lên vì đau, song không hề có ý định buông lỏng Ninh Phong mà vẫn tiếp tục bay về phía trước.

Ninh Phong trả đũa xong thì cảm thấy hả giận, ngay sau đó bỗng cảm thấy mình làm thế này không ổn cho lắm. Nhưng nàng không thể hạ mình xin lỗi nên chỉ có thể lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác. "Không ngờ lại gặp được người săn quỷ có năng lực phi hành tốc độ cao. Cũng may hôm nay bổn đại gia tự mình xuất mã, nếu không đã để các ngươi chạy thoát." Hồn ma này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trên người mặc giáp trụ cổ đại, tay cầm phương thiên họa kích, tóc dài đỏ rực bó sau đầu. Hắn cứ đứng như vậy trên không, chặn trước mặt Vi Trì.

Vi Trì ôm mỹ nữ trong lòng, trong lòng đang nghĩ làm sao để đối phó với kẻ địch mạnh mẽ có tốc độ phi hành nhanh hơn mình, không ngờ đối phương lại mở miệng: "Này tiểu tử, bổn đại gia là người quang minh lỗi lạc, ngươi hãy thả cô gái kia ra rồi đơn đấu với ta một trận. Nếu như ta thắng thì ta mang cô ta đi, nếu ngươi thắng thì hôm nay ta dừng tay tại đây." Ninh Phong nói kề bên tai Vi Trì: "Đừng tin hắn, chúng ta cùng nhau ra tay..." "Được, một lời đã định." Vi Trì lớn tiếng trả lời.

Ninh Phong muốn cắn hắn lần nữa, có điều Vi Trì lại búng ngón giữa một cái khiến thân thể nàng bay ra xa xa đến khi chậm rãi rơi xuống sân thượng của một tòa nhà mới thôi. "Tiểu tử, hóa ra ngươi cũng có chút thủ đoạn. Ta vẫn không ngờ có người dùng thứ bùa đơn giản như bùa định thân và bùa ngự phong đến mức này đấy. Tốc độ phi hành này đã đạt mức đa số hồn ma không đuổi kịp, trong khi ngươi lại có thể khống chế linh hoạt." Vi Trì mỉm cười, gật đầu: "Quá khen rồi." "Vậy ngừng nói nhảm ở đây. Bổn đại gia là đường chủ đệ ngũ đường của Mặc Lĩnh, nhân xưng Phiên Giang Long —— Cừu Vũ. Dưới kích của ta không trảm hạng người vô danh, ngươi hãy mau chóng báo tên!" "Phù vương, Vi Trì." "Hay! Hay cho một phù vương! Trước tiên tiếp ba trăm chiêu của ta!" ...

Lúc này, Vương Hủ và Miêu Gia đang nhảy trên tầng thượng của những tòa cao ốc mọc san sát trong thành phố. Thủy Ánh Dao thì đi trước dẫn đường. "Vì sao chúng ta không gọi một chiếc taxi." Vương Hủ vừa thở gấp, vừa hỏi. Dưới tình trạng không dùng Linh Thức Tụ Thân Thuật, hắn có vẻ không theo kịp.

Nhưng Miêu Gia tỏ ra rất thoải mái. Bộ dạng của hắn trông như lúc nào cũng có thể ngủ trong lúc vừa chạy vừa bay: "Không phải ngươi thích giả dạng siêu anh hùng sao? Nếu là siêu anh hùng thì lúc nào họ cũng dùng siêu năng lực hoặc trang bị để bay tới bay lui..." "Này! Batman cũng lái xe và máy bay cỡ nhỏ mà!" Vương Hủ cố gắng ngụy biện.

Tiếc rằng Miêu Gia không trúng kế: "Theo ta được biết, ngươi không có bằng lái..." "Ừ..." Miêu Gia thấy hắn không thể đáp lời, thế là ngoảnh lại hỏi Thủy Ánh Dao: "Từ sự tăng lên của linh thức, có thể thấy trận chiến đã nổ ra. Liệu Vi Trì có trụ được không?" Thủy Ánh Dao không ngoảnh lại. Vài giây sau, nàng đáp: "Có lẽ lúc chúng ta đến nơi thì đã kết thúc rồi..." Thực lực Cừu Vũ mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Ninh Phong, là chiến lực thuộc cấp Thập Điện Diêm Vương mà không cần nghi ngờ gì nữa. Mặc dù nàng có chút tự tin nhưng tự hiểu mình không phải là đối thủ của người này.

Điều làm nàng ngạc nhiên là Vi Trì không bị mất chút lông tóc nào. Lẽ ra đấu với một hồn ma có tốc độ phi hành trên không nhanh hơn là điều kiện bất lợi với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dời chiến trường xuống mặt đất mà ngược lại càng bay càng cao, gần như đã tới giới hạn thị lực của Ninh Phong. Nếu là người bình thường đứng trên mặt đất thì hoàn toàn không thấy dị trạng trên bầu trời.

Cừu Vũ vung vẩy họa kích mạnh mẽ, mỗi chiêu đều đầy đủ kình lực và không chừa chút khoảng trống nào. Những chiêu thức này chỉ thích hợp chém giết trong chiến trường thiên quân vạn mã chứ không phải kỹ thuật đối chiến một đối một, thế nhưng Vi Trì dần phát hiện đây là chỗ lợi hại của Cừu Vũ, bởi vì cách chiến đấu này nhìn như đầy sơ hở song lại không thể hóa giải! "Tiểu tử, cái loại bùa vàng chóe như bùa thiên thuẫn mà ngươi cũng có thể sử dụng tùy tiện hả? Bổn đại gia càng lúc càng coi trọng ngươi đấy! Ha ha ha!" Đang cười nói điên cuồng, ánh mắt hắn bỗng trở nên nghiêm túc, họa kích trên tay chuyển xuống ngang eo. Hắn uốn người mạnh mẽ rồi vung tay múa ra một con rồng lớn. "Mãnh Long Phiên Giang!" Một con rồng lớn trong suốt dội ra từ thanh họa kích, gầm gừ lao về phía Vi Trì.

Vi Trì không hoảng không vội tung ra một lá bùa vàng, có điều lần này hắn không quăng ra trước người ngăn cản thế công mà dùng hai ngón tay kẹp bùa vung ngang trước ngực, miệng mặc niệm pháp quyết. Hai lá bùa mềm mại chợt trở nên cứng chắc như lá bài. "Thiên Thuẫn Chân Linh, ngự!" Trong lúc năng lượng va chạm, trên không lóe lên luồng ánh sáng trắng chói mắt khiến Ninh Phong ở cách đó rất xa cũng phải lấy tay che mắt. "Ha ha ha! Không ngờ! Thật không ngờ... hôm nay có thể thấy được người có thể dùng bùa chú vượt qua khỏi trình độ mượn phép!" Cừu Vũ vẫn tỏ ra đầy tự tin, cũng may từ đầu tới giờ hắn chỉ đánh thăm dò chứ dùng hết toàn bộ thực lực: "Nhưng mà, Vi tiểu tử, chế tạo lá bùa hoàng kim như vậy rất phiền phức phải không? Ngươi còn có thể lấy ra bao nhiêu cái?" Vi Trì là một người trung thực, hắn không do dự đáp: "Năng lực linh hồn của ta thuộc hệ chế tạo dụng cụ, do không hề mạnh mẽ nên chỉ có thể chế tạo đồ vật có thể tích rất nhỏ. Mặc dù chế tạo bùa cần linh lực bám vào rất phức tạp nhưng ta đã rèn luyện nhiều năm, muốn tạo bao nhiêu cũng được." Câu trả lời này ác độc như giội nước lạnh vào người đang vùi trong tuyết. Cừu Vũ vừa nghe đã ngẩn ra tại chỗ, nửa buổi trời mới cất tiếng cười lớn: "Thú vị lắm, tiểu tử ngươi thú vị lắm! Vậy để ta xem ngươi có thể thủ được bao lâu!" "Không cần nữa." Vi Trì trả lời thẳng thừng.

Cừu Vũ dứt khoát vác họa kích lên vai: "Ngươi nói gì thế?" Vi Trì nói: "Phần chuẩn bị đã xong, một chiêu này cho dù không trực tiếp đánh chết ngươi nhưng phân thắng bại cũng vừa đủ." Nụ cười của Cừu Vũ biến mất: "Ngươi... nguy rồi!" Dường như hắn đã nghĩ ra điều gì, sắc mặt biến đổi lớn.

Vi Trì đưa tay chụp một cái vào giữa trời không, ngay lập tức có năm lá bùa xuất hiện trong tay hắn. Đây là năm lá bùa màu vàng, có điều chúng không hề giống bùa thiên thuẫn. Ngay trên năm tờ giấy này cũng không viết chữ "Thuẫn", mà là chữ "Lôi" .

Có một câu nói là "cao tận chân mây". Bấy giờ bầu trời mờ mịt, ở độ cao gần với tầng mây, Vi Trì ra tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play