Bốn giờ rưỡi sáng là lúc người trực đêm thường cảm thấy vô cùng ủ rũ và mệt mỏi. Vì thời gian đi tuần các phòng vừa qua không bao lâu nên Cổ Trần chọn giờ này để lẻn vào phòng tài liệu của bệnh viện.

Nếu về sau ai đó phát hiện có kẻ lẻn vào đây thì cũng chẳng thèm điều tra đến Cổ Trần, bởi không ai có thể nói câu "Ta ngủ rất ngon trong chăn" thuyết phục bằng hắn.

Ai sẽ nghĩ một gã lười biếng cỡ đó lẻn vào bệnh viện lúc năm giờ sáng trong ngày nghỉ của hắn cơ chứ?

Đáp án tất nhiên là không người nào có thể nghĩ đến. "Quả nhiên không có bất cứ tư liệu gì về Phó Đinh An... Căn cứ theo ghi chép ở đây, có một lượng lớn đồ vật không rõ lai lịch được chuyển tới vào mấy tháng trước. Hơn nữa, nó có thể đến từ chính Phó Định An..." ...

Đêm đó, tại quán bar Hắc Miêu.

Hoàng Du đang tán gẫu với Lữ Bình trong lúc đợi Cổ Trần xuất hiện. Cả hai đều nhận được điện thoại của hắn, nói rằng vụ án của Phó Định An có bước đột phá lớn. Thế là bọn họ đến đây theo thời gian Cổ Trần đã hẹn. "Vũ thúc, cho ta một ly rượu." Cổ Trần rất khoan thoai. Khi đến cạnh hai người, hắn ngồi xuống và lập tức gọi một ly cho mình như thường ngày vẫn thế. “Này, ngươi đừng cố uống nữa. Mau nói nhanh đi, bước đột phá lớn mà ngươi nói rốt cuộc là gì? Tra ra thêm một con quỷ nào à?” Lữ Bình sốt ruột hỏi.

Hoàng Du nhìn hắn chằm chằm, cũng chờ đợi đáp án. "Thật ra vụ án này chỉ có một con quỷ là Phó Định An.” Hai người như không tin vào lỗ tai mình. Hoàng Du hỏi lại: "Ý ngươi là... hắn tự sát?" “Không, hắn không tự sát. Nhưng cái chết của hắn không giống cái chết của người săn quỷ.” "Ta càng nghe càng thấy khó hiểu." Lữ Bình hoàn toàn không rõ ý hắn. “Bệnh viện của ta nhận được một đống nội tạng không rõ lai lịch vào mấy tháng trước. Lão Lý chủ nhiệm khoa ngoại rất khó xử nên báo lại với viện trưởng, phó viện trưởng và bí thư chi bộ v.v... Sau khi tìm hiểu nguồn gốc của chúng, họ phát hiện những bộ phận này đều đến từ chợ đen, gần giống như buôn lậu. Còn chủ nhân của những bộ phận này là Phó Định An." “Cái gì!” Hoàng Du cùng Lữ Bình cùng kêu thành tiếng. “Đáp án rất đơn giản, Phó Định An không phải bị quỷ giết chết mà bị con người giết chết. Những người này là người bình thường, không có năng lực linh hồn. Điều này không khó lý giải. Phó Định An sống neo đơn một mình, đám người kia lại không biết giới săn quỷ, chỉ thấy hắn giống kẻ lang thang. Tổ chức buôn bán nội tạng thì lại hay chọn người như vậy để ra tay.

Trong ngày hôm nay, ta đã làm rất nhiều việc. Đầu tiên là xâm nhập vào mạng lưới inte của sở cảnh sát, tra DNA Phó Định An để lại và báo cáo khám nghiệm tử thi. Sau đó, ta lại tìm những ghi chép liên quan đến đống nội tạng kia trong bệnh viện, bởi vì phần lớn đều đã dùng cho việc phẫu thuật. Những người bệnh được phẫu thuật đều cùng nhóm máu với Phó Định An. Chỉ còn một trái tim không sử dụng, ta đã đích thân đi lấy DNA. Nó quả thật là của Phó Định An.” "Mẹ kiếp!" Lữ Bình vỗ bàn trong sự phẫn nộ, thảo nào tra mãi mà không có manh mối. Hoá ra là vậy!

Hoàng Du buồn bực uống một ly, sau đó thở dài một hơi như trút phẫn nộ trong lòng: “Vậy hung thủ đâu?” "Ta nghiêm hình bức cung tất cả những người có liên quan trong bệnh viện, sau đó dễ dàng bỏ lại công việc, tìm đến người trung gian, doạ hắn chết khiếp. Kế đó, ta lại tìm đến một gã khác, lại doạ hắn chết khiếp. Đến phút cuối cùng, một mình ta xông vào tổ chức tội phạm như Batman, điều tra được kẻ làm việc đó là một đám côn đồ mười mấy tuổi. Kẻ cầm đầu là một đại ca nhỏ trong tổ chức buôn bán nội tạng. Hành động của chúng lần lượt là hạ độc, ra tay, vứt xác...

Ta đã gọi cho cảnh sát bắt cả đám và không để sổng những tên khác. Trên thực tế, chúng gãy chân nên không thể chạy. Nếu ta không nặc danh khi báo án, có lẽ cảnh sát đã tặng cho ta một huy chương anh hùng. Vì một mình ta giải quyết hết một tập đoàn tội phạm mà mấy năm nay họ không phá được.” Ba người lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ cắm cúi uống rượu giải nỗi buồn bực.

Vẫn là Hoàng Du mở miệng trước: “Thuỷ Ánh Dao biết chưa?” Cổ Trần nói: "Ta không gọi nàng đến vì không muốn nói cho nàng biết.” Lữ Bình thở dài nói: “Cuối cùng cũng sẽ biết.” Cổ Trần đặt ly rượu xuống: “Nhưng không phải bây giờ. Các ngươi phải giữ bí mật cho đến khi sự việc được giải quyết triệt để, bằng không nàng sẽ trở thành một trở ngại không nhỏ.” "Giải quyết triệt để là thế nào? Chẳng lẽ chuyện này còn chưa xong?” Lữ Bình cả kinh nói.

Cổ Trần châm một điếu thuốc: “Từ đầu ta đã nói vụ án này chỉ có một con quỷ. Nó chính là Phó Định An.” Hoàng Du tỏ ra căng thẳng: “Mau nói tiếp!” "Tất nhiên hắn đã thành quỷ, điểm đó rất rõ ràng. Điều đáng nói là oán khí của hắn không thể dùng hồn ma bình thường để so sánh. Còn nữa, các ngươi hẳn phải rõ năng lực linh hồn của một kẻ nắm giữ danh xưng Miêu Gia hơn ta chứ...

Từ việc những gã kia không bị hồn ma báo thù cho đến tận bây giờ, chúng ta có thể thấy quân xanh trong lòng Phó Định An đã thay đổi. Hắn không còn hận những tội phạm buôn bán nội tạng, mà là mọi người. Tất cả những người bình thường được hắn bảo vệ, sau đó tàn nhẫn sát hại hắn...

Từ trước đến nay, hắn vẫn chưa hề ra tay. Nguyên nhân chỉ có một, đó là hắn đang chờ thời cơ. Một thời cơ có thể trả thù toàn bộ thành phố S, thậm chí là tất cả người trong thiên hạ..." Lữ Bình uống cạn một ly trong buồn bực: "Vậy chúng ta phải đối phó với hắn sao?” Cổ Trần hừ lạnh một tiếng: “Mỗi người đều có bổn phận của mình. Chúng ta là người săn quỷ, phạm nhân đã giao cho cảnh sát, hồn ma Phó Định An đương nhiên do chúng ta giải quyết. Làm nghề này cần có giác ngộ tương ứng. Mặc dù phải làm một việc ngươi không muốn thì cũng không được do dự chút nào.” Hoàng Du than thở: “Cổ Trần nói đúng. Mặc kệ Phó Định An khi sống là người thế nào. Bây giờ hắn chỉ là một con quỷ, một kình địch.” Lữ Bình tự rót rượu cho mình: “Tại sao ngươi không nói cho Thuỷ Ánh Dao? Ngươi sợ nàng không thể ra tay với sư phụ của mình hay sợ nàng sẽ cản trở chúng ta?” “Theo phân tích của ta thì khả năng này rất dễ xảy ra, chi bằng không nói để tốt hơn cho tất cả.” “Ngươi không thể thôi thái độ xem thường người khác sao? Lẽ nào ngươi chắc rằng nàng không có giác ngộ của người săn quỷ?” Lữ Bình căm giậm nói.

Cổ Trần cười: “Đây không phải là phỏng đoán chủ quan, mà là suy bụng ta ra bụng người. Nếu ta là nàng, ta sẽ chọn lựa phương án sai lầm là không đối chọi với sư phụ của mình. Trước khi đánh giá một người, chúng ta không được đặt người đó ở vị trí của thánh nhân mà phải tự mình đặt vào vị trí của người đó, tiếp theo phải nghĩ một người bình thường sẽ làm gì khi chuyện giống vậy xảy ra.” Hoàng Du nói: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?” “Chỉ có thể chờ, chờ đến lúc Phó Định An hành động. Trong khoảng thời gian này cần lưu ý kĩ những chuyện bất thường xảy ra ở thành phố S. Xem ra mỹ nữ Mặc Lĩnh và người chết vì trụy tim không liên quan đến chuyện này. Có lẽ nàng cần phải thực hiện kế hoạch gì đó nên đã rời khỏi khi xong việc.” Lữ Bình lại hỏi: “Chúng ta giấu giếm Thuỷ Ánh Dao cho đến bao giờ?” Cổ Trần thở dài: “Tốt nhất là vĩnh viễn...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play