Vương Hủ dẫn theo mọi người nhanh chóng di chuyển về phía tòa lâu đài, suốt cả con đường cũng không hề gặp phải một phân thân nào của Manson, mọi người thuận lợi tiến vào trong rừng cây.
Tề Băng tăng tốc ngang với Vương Hủ, hỏi: "Không thích hợp, vì sao lại không có bất kỳ cản trở gì? Dựa theo phỏng đoán từ những lần trước, đúng ra chúng ta phải gặp được một phân thân rồi mới đúng. Chắc chắn hắn có thể đồng thời khống chế phân thân từ xa."
Thanh âm của Dụ Hinh từ phía sau bọn họ vang lên: "Ta cũng nghĩ thế, số lượng chắc chắn là vấn đề. Khi chúng ta phân tán các nơi, tổng cộng cũng chỉ gặp phải năm sáu tên Manson mà thôi. Nhưng hắn vẫn có thể tăng tới 30 để đối phó với ta, trong khi các phân thân ở nơi khác đều đã bị đánh bại. Bởi vậy hắn dứt khoát gia tăng số lượng để đối phó với một mình ta."
Nàng nói tới điểm này chợt dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Ta đoán chừng... Hắn chỉ có thể tăng lên tối đa mười phân thân tại một vị trí, nếu gia tăng thêm chắc chắn hắn không thể xuất hiện ở vị trí xa hơn."
Vương Hủ tiếp lời: "Mà số lượng phân thân nhỏ hơn 10 Miêu Gia cũng rất dễ dàng giải quyết hết. Cho nên chiến thuật của Miêu Gia hết sức chính xác, chỉ có hắn lưu lại ngăn cản, mọi người mới có thể chạy trốn. Nếu đổi lại thành bất cứ người nào trong chúng ta đều không thể đối phó với Manson lâu tới vậy."
Tề Băng hỏi: "Tuy chúng ta an toàn, nhưng Miêu Gia thật sự không có chuyện gì sao?"
Vương Hủ chỉ lên trời cười to ba tiếng: "Ha ha ha…Không bằng ngươi lo cho Manson thì hơn..."
Trong khi nói chuyện bọn họ đã xuyên qua cánh rừng, bởi vì mọi người cũng đã đi qua mấy lần, hơn nữa thần kinh tất cả đều hoạt động tối đa. Cho nên không có người nào bị tụt lại phía sau, tốc độ cũng rất nhanh.
Nhìn phòng lớn trước mặt, Vương Hủ cảm thấy dở khóc dở cười, nói: "Đến đây rồi thì tạm thời an toàn rồi..."
Bọn họ đẩy cửa đi vào, trong phòng nhìn qua vẫn như cũ. Giống như thời gian đã ngừng lại ở nơi đây vậy, đến cả bụi cũng không có thêm một hạt.
Mọi người tạm thời ngủ lại trong phòng khách, ba nữ sinh kia vẫn chưa tỉnh. Vương Hủ hỏi Dụ Hinh có phải Manson đã thi triển yêu pháp gì lên người họ hay không. Kết quả Dụ Hinh quyết đoán thừa nhận chuyện này do nàng làm...
Giáo sư Hách không lâu sau đã tỉnh lại, hắn tựa hồ rơi vào trạng thái hết sức mờ mịt, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia. Arns bèn dùng mấy lời lừa dối quen thuộc lừa gạt giáo sư Hách.
Cũng không lâu lắm, Vương Hủ liền đi tới gian phòng bên cạnh. Hắn nhìn con đường nhỏ dưới tòa lâu đài qua ô cửa sổ, thần sắc rất phức tạp.
Miêu Gia càng lợi hại cũng nên có người khác ở bên cạnh. Thực lực của Manson ở mức nào Vương Hủ rất rõ ràng, hắn giả bộ có lòng tin như vậy đối với Miêu Gia chỉ vì không khiến người khác lo lắng mà thôi. Giờ phút này Vương Hủ nghĩ lại, chẳng phải lúc đó nên hỏi một câu thế này: Ngươi còn có thể quay lại được sao?
"Vương sư huynh."
Bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người đàn ông.
Vương Hủ lập tức giật mình, thanh âm này không phải bất cứ ai trở về cùng hắn. Vậy rốt cục đó là ai?
Không kịp liên tưởng hắn lập tức quay người, chuẩn bị liều mạng, nhưng chẳng hề thấy một bóng người nào trong phòng.
"Vương sư huynh, ta ở chỗ này." Thanh âm đó lại một lần nữa vang lên.
Lần thứ hai nghe thấy thanh âm này khiến Vương Hủ càng cảm nhận rõ ràng hắn đã gặp người này ở đâu đó, nhưng là ai mới được cơ chứ? Vương Hủ cẩn thận tìm kiếm, rốt cục phát hiện nơi phát ra thanh âm là từ tấm gương trên tường. Hắn chầm chậm đi tới, trong lòng thầm nghĩ nếu phát hiện ra hình ảnh đáng sợ nào thì hắn sẽ lập tức đá nát tấm gương.
Vương Hủ đứng trước gương một lúc, không khỏi cả kinh: "Là ngươi?"
Hắn nhìn thấy người trong gương chính là Vincent.
Vincent trong gương mặc một bộ trường bào kiểu cổ của Trung Quốc, hình dạng lại có vẻ giống thư sinh yếu nhược. Vincent lúc này giống như cười mà không phải cười đang nhìn Vương Hủ.
"Này... Ngươi chui ở đâu ra vậy?"
"Vương sư huynh, bây giờ ngươi nhìn thấy ta trong kính, chính là người có quen biết với ngươi năm đó. Bởi vì nguyên do như vậy ta mới có thể ở đây giúp ngươi một số chuyện vặt."
Vương Hủ: "Người quen là ai? Năm đó là năm nào?"
"Chính là Tần Vương năm 26, Thủy Hoàng Hoàng Đế diệt lục quốc định thiên hạ. Cũng năm đó ta bái nhập làm môn hạ của sư phụ Quỷ Cốc Tử, ta và ngươi quen biết từ năm đó."
Vương Hủ nuốt nước miếng một cái, lên tiếng: "Ta đang nghĩ... Không phải ngươi đang nói đùa mà chính là ta đang nằm mơ..."
"Vương sư huynh, ta chỉ là mảnh vỡ linh hồn được giấu ở trong kính để có thể tạm thời né khỏi tai mắt của Derek. Bởi vì ngươi ta từng có chút ít liên quan ở thế gian, cho nên ta đã lưu lại thần thức ở đây để giải đáp cho ngươi một số vấn đề. Ta cũng sẽ biến mất rất nhanh, một lần nữa trở về hợp nhất với chủ ý thức. Nếu ngươi có chuyện muốn hỏi cũng nên sắp xếp luôn một lần. Ta cùng chủ thể đều có chung một phần trí nhớ."
Nghe hắn vừa nói như vậy, Vương Hủ cũng có chút hiếu kỳ: "Ta nói... Ài... Vincent đúng không?"
"Không, ta vốn tên là Nhạc Thành là sư đệ của ngươi. Vincent là tên sau này mà thôi."
"Ha... Ha ha..." Vương Hủ gượng cười, bối phận của mình không ngờ đã tăng vọt tới mức là đại sư huynh của Vincent. Nghĩ tới cảnh tên quái vật không biết sống đã bao lâu gọi một tiếng sư huynh, cảm giác đó...
"A... Cái này... Nhạc sư đệ, sao lại khách khí như vậy. Khác hẳn trong ấn tượng của ta rồi."
Nhạc Thành trả lời rất kiên quyết: "Một người có tới 12 phần tính cách có thể tách ra được."
Cái lý luận này Vương Hủ rất nhanh đã hiểu, mỗi người đều có rất nhiều nhân cách. Dựa theo biến hóa của cảm xúc biến hóa hoặc là dựa theo hoàn cảnh, cùng là một người nhưng ở thời điểm khác nhau chúng ta cũng sẽ có cảm giác như hai người. Trong lòng hắn nghĩ Nhạc Thành nhất định là phần tính cách phi thường tốt của Vincent...
"Nhạc sư đệ. Nói như vậy, kiếp trước ta chính là đồ đệ Quỷ Cốc Tử hả?"
"Sư phụ đồ đệ tuy nhiều, nhưng chính thức thân truyền là quan môn đệ tử chỉ có hai người. Ngươi chính là Đại sư huynh, là Đại sư huynh của tất cả mọi người."
"A? Chắc hắn với tư chất của ngươi, ngươi chính là Nhị sư đệ?"
"Ha ha... Đáng tiếc ta không phải, ngươi cùng Nhị sư huynh đều được sư phụ nuôi nấng từ nhỏ. Còn ta... Mười sáu tuổi ta tự tìm tới sơn môn, một năm sau đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi."
"Ài? Vì cái gì?"
"Thời gian ta tồn tại có hạn, ngươi lại không hỏi chút tin tức về Derek sao? Ta sắp biến mất rồi."
Trong lòng Vương Hủ đã hiểu ra, Nhạc Thành vẫn là một phần của Vincent, tính tình tốt nhưng có một số việc chỉ cần hắn không muốn nói, ngươi dù làm cách nào cũng không biết được.
"Vậy thì không hỏi chuyện cũ nữa. Ta muốn biết cách có thể đánh bại Manson?"
Nhạc Thành trả lời: "Giết đến khi hắn không còn lại bất cứ phân thân bằng tượng sáp nào, các ngươi có khả năng sẽ nhìn thấy Manson chính thức."
Vương Hủ lại hỏi: "Còn bao nhiêu tượng sáp?"
"320."
"Miêu Gia giết đến bây giờ mà vẫn còn hơn 300?"
"Lúc ban đầu thì có 320, chẳng hề giảm bớt. Dù Miêu Gia có thể đoán ra số lượng, nhưng các ngươi cũng không biết kể cả có giết chết phân thân khiến chúng vỡ vụn thành tượng sáp cũng không đủ. Những tượng sáp đã vỡ vụn sẽ dần dần tụ lại rồi phục hồi như cũ, một lần nữa lại trở thành phân thân."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Các ngươi phải cắt đứt nguồn năng lượng của hắn."
"Là Derek?"
"Không đúng, Derek sáng tạo ra một thứ tín ngưỡng giả dối. Manson thờ phụng tín ngưỡng đó, nhưng hắn hết sức khao khát có thêm tế phẩm, cuối cùng khát vọng đối với tín ngưỡng đó đã vượt khỏi sự khống chế của Derek."
"Có ý gì? Ta nghe không hiểu."
Nhạc Thành cười nói: "Nói thí dụ như ngươi nói chuyện về cái bánh với một người, có thể giúp người ta đỡ đói. Dù ngươi cũng biết đó là giả dối, nhưng người kia tin tưởng không nghi ngờ. Hơn nữa cuối cùng thật sự biến cái bánh vẽ đó thành thật, mà còn ăn no nữa. Nhưng chính ngươi vẫn còn đang đói."
Vương Hủ vỡ mộng: "A... Ta làm cách nào có thể phá vỡ đồ vật mà Manson tưởng tượng ra được đây?"
Nhạc Thành nói: "Có hai phương pháp."
"Ta kháo... Ta tùy tiện hỏi thôi mà cũng có nữa... Hơn nữa còn có hai?!"
Nhạc Thành phối hợp nói tiếp: "Phương pháp thứ nhất chính là dùng lực, trực tiếp giết Derek tới mức hồn phi phách tán, khiến Manson sinh ra dao động. Sau đó giết từng cái phân thân của Manson thành bột phấn. Khi đó thì hai con quỷ trong kết giới đã bị tiêu diệt, kết giới cũng sẽ tự sụp đổ."
"Ha... Ha ha... Ngươi cảm thấy dùng thực lực của chúng ta hiện giờ, lại còn dưới tính huồng bị kết giới ảnh hưởng, có thể làm được sao?"
Nhạc Thành không trả lời, hoặc cũng bởi vì Vương Hủ đã tự trả lời. Hắn nói thẳng loại phương pháp thứ hai: "Còn có một biện pháp, chính là nhờ Derek giúp đỡ các ngươi, hắn có biện pháp ngăn Manson lại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT