Vương Hủ vẫn luôn đỡ đòn một cách bị động nên trông có vẻ nhếch nhác vô cùng, chỉ là một ngọn lửa giận không tên lại bốc lên trong lòng hắn: “Thằng già Dương Tứ Hải chắc chắc ra tay rất độc, nếu để hắn đụng vào người nhất định sẽ xong đời. Hơn nữa tên này còn biết dịch chuyển tức thời, hoàn toàn không thể đánh trả được. May mắn là tốc độ ra tay của hắn chỉ bình thường, nếu không chẳng phải sẽ vô địch sao.”
Vương Hủ càng né tránh nhiều càng thêm giận. Hắn vốn đến để giúp đỡ, nào ngờ lại thành ra như thế này.
Cuối cùng, hắn nghiến răng quyết định liều mạng với Dương Tứ Hải. Dù sao thì hiện giờ khả năng hồi phục của cơ thể hắn rất kinh người, chỉ cần không bị thương chỗ hiểm thì chắc chắn không chết nổi.
Thế là Vương Hủ đột ngột quay đầu lại đón chiêu đánh tới của Dương Tứ Hải, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ thấy hai của Vương Hủ bị Dương Tứ Hải thuận thế đâm xuyên qua, máu tuôn như suối. Còn Vương Hủ thì hét to một tiếng, cánh tay phải gồng sức bóp chặt yếu hầu của Dương Tứ Hải.
Dương Tứ Hải chỉ cười lạnh : “Sao thế? Ngươi cho rằng như vậy thì có thể giết chết ta sao?” Hắn tách khỏi cánh tay của Vương Hủ rồi đấm vào bụng hắn. Vương Hủ bị đánh bay xa đến mười mấy mét. Hiện giờ hắn đã hối hận việc lấy cứng chọi cứng với thằng hồn ma chết tiệt này.
“Hồn phách từng tu luyện tại Âm Dương giới sẽ có được thân thể mới. Quan trọng là thân thể này khác xa với thân thể những người phàm như bọn ngươi. Và với thân thể "Linh Thể Hợp Nhất" hiện nay của ta, cho dù ngươi dùng chiêu thức tấn công nhằm vào linh hồn hay nhằm vào vật chất đều yếu đi rất nhiều. Lại nói với linh thức chỉ mới cấp bậc như ngươi mà muốn tổn thương ta sao? Buồn cười! Những tên ngu ngốc bọn ngươi đúng là cực kỳ buồn cười!”
Vương Hủ nằm trên mặt đất, miệng ho ra máu tươi. Dương Tứ Hải lại lần nữa dịch chuyển tức thời đến trước mặt hắn.
Ngay khi một trảo vồ tới Vương Hủ, thân hình của Tề Băng lướt nhanh như bay đến giữa hai người. Quyền nhận của hắn đón đỡ trảo của Dương Tứ Hải, khi va chạm lại vang lên tiếng kim loại va vào nhau. Tề Băng vừa muốn thừa thế đạnh tới nhưng lại bị ném bay lên trời.
Chân của Dương Tứ Hải đạp lên bả vai bị thương của Vương Hủ khiến miệng Vương Hủ phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, ngay cả hét lên cũng không nổi.
Nhưng ngay khi Dương Tứ Hải muốn hạ sát thủ, bông tuyết trắng xóa bỗng ngưng tụ xung quanh Vương Hủ rồi bao trùm cả người hắn như một chiếc kén mọc đầy gai.
“Hừ, ngươi còn rảnh rỗi quan tâm đến ngươi khác à?” Dương Tứ Hải lại kéo Tề Băng từ trên trời rơi xuống đúng ngay vị trí Vương Hủ đang nằm.
Lúc này, Tề Băng như một cây cung đã căng hết cỡ, hầu như đã không thể làm giảm tốc độ rơi của bản thân. Việc hắn có thể làm chính là cố gắng hết sức để mình lệch khỏi vị trí Vương Hủ đang nằm. Nhưng khi hắn thử ra tay lại phát hiện hoàn toàn không thể di chuyển chút nào. Từ nãy giờ, hắn chỉ quan tâm đến việc làm giảm lực va đập khi đáp xuống chứ chưa từng thử thay đổi vị trí. Nếu hắn thử nghiệm sớm chút nữa thì có lẽ đã đoán ra được năng lực của Dương Tứ Hải, đáng tiếc bây giờ gần như đã quá muộn.
Tề Băng giơ tay bảo vệ đầu rồi chờ đợi cú va đập sắp tới, nhưng hắn còn chưa chạm vào mặt đất đã cảm thấy lực kéo bỗng biến mất. Hắn nhìn xuống dưới, không biết từ lúc nào Vương Hủ đã phá băng và đứng dậy. Còn Dương Tứ Hải, lúc này hắn đang ngỡ ngàng đứng tại chỗ, vẻ mặt như không thể tin nổi vào mắt mình.
Tề Băng đã mất đi lực kéo nên hạ xuống đất một cách an toàn. Đến khi nhìn Vương Hủ thì chợt cảm thấy thằng oắt này đã thay đổi. Trừ đầu tóc màu xám và đôi mắt đỏ tươi ra, điều rõ rệt nhất chính là một hơi thở mạnh mẽ... mạnh mẽ tới mức khiến người khác phải hoảng sợ, thậm chí chỉ có hồn ma mới có thể gây ra cảm giác ngột ngạt như vậy cho con người.
Giọng nói của Vương Hủ toát lên vẻ chán nản vì năm tháng: “Năng lực của Dương Tứ Hải sản sinh nhờ vào bóng. Hắn có thể lẩn trốn vào bóng người, bóng cây dưới trăng, còn có bóng của băng trên mặt đất. Sau đó lại xuất hiện ở một cái bóng khác, phạm vi di chuyển dưới năm mươi mét, thậm chí năm mươi mét đã là cực hạn của hắn.”
Tề Băng và Dương Tứ Hải lắng nghe Vương Hủ nói xong đều toát lên vẻ sợ hãi, ánh mắt giống như đang nhìn một quái vật.
“Hắn có thể ép nhỏ bóng của vật thể. Khi cái bóng nhỏ lại, thân thể không thể thay đổi tương ứng nên người sẽ bay khỏi mặt đất. Tốc độ ép nhỏ càng nhanh, tốc độ bay khỏi mặt đất càng nhanh. Đến một độ cao nhất định, khi cái bóng nhỏ đến mức sắp biến mất, Dương Tứ Hải lại nhanh chóng phục hồi lại cái bóng, thế là người trúng đòn sẽ bị kéo xuống.”
Tề Băng nghe xong đã hiểu được nguyên nhân vì sao lúc ở trên không chỉ có thể rơi xuống tại chỗ mà không thể rơi lệch đi. Nếu hắn phát hiện ra sớm thì có lẽ đã phá giải được mánh khóe của Dương Tứ Hải.
“Tề Băng, thực lực của ngươi còn trên cả hắn nhưng ngươi thua là vì không tìm được nhược điểm của hắn. Dương Tứ Hải chẳng phải là nhân tài gì hết, hắn chỉ là một con trùng khốn khổ thích tự kỷ mà thôi. Tuy hắn có được năng lực từ rất sớm nhưng đến nay cũng chỉ có thể vận dụng đến mức này. Tuy luyện thành Linh Thể Hợp Nhất nhưng độ cứng của thân thể cũng không mạnh lắm...”
“Ngươi nói gì! Ngươi nói ta tự kỷ à? Đám ngu ngốc bọn ngươi có tư cách gì mà đánh giá ta! Ta là thiên tài! Trên mặt nào ta cũng là ngươi ưu tú nhất! Ngươi... ngươi đừng tưởng rằng nhìn thấu được năng lực của ta thì có gì đáng đắc ý! Bây giờ ta vẫn có thể giết các ngươi!” Dương Tứ Hải giận dữ hét lớn.
Vương Hủ vẫn nói bằng giọng bình tĩnh như nước giếng không gợn sóng: “Lúc ngươi còn sống cũng giống hệt bây giờ, đều không dám đối mặt với hiện thực mà chỉ dám sống trong cái bóng của mình. Ngươi vốn chưa từng tỏ tình với Trần Phương, Trần Phương cũng chưa từng từ chối gì cả. Ngươi chỉ thấy cô ấy ở bên Cố Hữu Hâm liền sinh ra đố kỵ mà tự sát. Vì trong lòng ngươi, Trần Phương chắc hẳn phải thích ngươi. Khi nhìn thấy sự việc trái ngược với kịch bản hoàn mỹ của ngươi, ngươi liền không thể chịu đựng được.”
“Ngươi... ngươi nói bậy!”
“Hai mươi năm trước, ngươi chưa từng đọ sức với vị đạo sĩ nọ thì nói gì đến chuyện "dùng năng lực lừa gạt tai mắt" của hắn. Ấy là vì ngươi bỏ chạy đến Âm Dương giới. Ở đó, ngươi quả thật đã gia nhập vào một tổ chức lớn nhưng chẳng qua chỉ là một tên lâu la mà thôi. Trong Âm Dương giới, hồn phách càng mạnh mẽ càng khó đi đến trần gian, nhưng ngươi lại có thể.”
“Ngươi! Ngươi! Vì sao? Vì sao ngươi biết hết mọi chuyện?”
“Đây chính là năng lực của chúa tể. Linh hồn yếu đuối của ngươi hoàn toàn không thể bảo vệ được bất cứ ký ức gì, ta có thể biết hết mọi thứ.”
“Hừ... chẳng trách ta không thể ném ngươi đi, thì ra ngươi luôn giấu năng lực của mình.” Lời còn chưa nói xong, Dương Tứ Hải đã biết mất khỏi nơi đang đứng.
Tề Băng nắm chặt quyền nhận đứng dậy: “Hắn muốn chạy! Nếu để hắn chạy về Âm Dương giới thì không bắt hắn được nữa đâu!”
Vương Hủ chỉ vung tay lên trời, không ngờ Dương Tứ Hải lại trở về nơi vừa đứng với đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
“Lời ta muốn nói đã nói hết rồi, người như ngươi không đi được nơi nào đâu nữa đâu... Cứ hồn phi phách tán đi đã.” Vương Hủ nói câu này giống như đang tuyên bố một sự việc hoàn toàn đúng đắn, hệt như không cho phép bất cứ người nào cãi lại.
Tề Băng nhìn Dương Tứ Hải đau đớn ngã xuống đất, trong khi giọng nói của Vương Hủ vẫn đang vang lên. Cứ như vậy, thân thể đạt cấp bậc "Linh Thể Hợp Nhất" bị một áp lực vô hình xâu xé, sau đó biến thành một màn mưa máu tan biến trong không trung.
“Quỷ Cốc Tử, ngươi...” Tề Băng còn chưa kịp hỏi bất cứ gì, Vương Hủ đã ngất đi lần nữa.
Thấy vậy, Tề Băng đành thở dài một cách bất đắc dĩ, xem ra công tác khắc phục hậu quả lại do hắn gánh vác rồi.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----