Theo lẽ thường, khi chưa đánh nhau mà hô hào dụ đối phương đầu hàng thì có đến hơn 80% là phô trương thanh thế.
Có lẽ Dụ Hinh xếp Miêu Gia vào 80% đó hoặc tự tin vào lực chiến bên phe mình. Dù sao đi nữa, nàng nhất quyết không giơ tay chịu trói.
Nàng ra chiêu rất nhanh, nhanh hơn cả Tề Băng. Quyền nhận kéo theo tiếng gió rít và đến ngay trước mặt Miêu Gia chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng thân thủ của Thủy Ánh Dao cũng không chậm, bốn chiếc cương châm dài lóe lên giữa các ngón tay, tức thì đón đỡ chiêu thức của Dụ Hinh.
“Ánh Dao, ngươi tự bảo trọng. Ta đi trước xử lý những chuyện khác.”
Miêu Gia nói tránh là tránh, ngay đến Thủy Ánh Dao cũng không ngờ cái gã này đến lúc lâm trận lại bỏ chạy. Nếu nàng không bận chống đỡ thì chắc chắn phải chém Miêu Gia thành tám khối mất thôi.
Chỉ thấy Miêu Gia chạy về phía Vương Hủ. Bấy giờ, Vương Hủ đang đau khổ tránh né Yến Ly đuổi giết, khi phát hiện Miêu Gia xông tới thì thầm nghĩ rằng mình đã được cứu. Kiểu gì Miêu Gia cũng có cách chế trụ Yến Ly mà không khiến nàng bị thương.
Nào ngờ mọi chuyện phát triển vượt khỏi dự liệu. Thứ nghênh đón Vương Hủ chính là nắm đấm của Miêu Gia.
Vương Hủ bị đấm vào bụng một cách bất ngờ. Yến Ly ở sau lưng thấy vậy thì liền dừng tay lại.
“Loạn đảng! Thì ra ngươi là người của Bách Hoa Hội! Lẽ ra ta phải sớm phát hiện mới phải! Chuyện đã đến nước này thì ngươi có giả vờ bị đuổi giết cũng không kịp nữa rồi!”
Bụp một tiếng, lại thêm một quyền, Vương Hủ suýt chút nữa nôn bữa cơm đêm qua ra.
Miêu Gia cười đắc ý: “Thế nào? Biết rõ sự lợi hại của ta chưa? Nếu đã biết thì đừng chống cự vô ích nữa.”
Yến Ly nói: "Ngươi quả thật không phải là người của triều đình?"
Vương Hủ rất muốn trả lời, có điều quyền cước của Miêu Gia cuồn cuộn ập đến như nước sông chảy mãi không dứt, đã vậy chẳng có chiêu nào gọi là hạ thủ lưu tình, đánh đau đến mức Vương Hủ kêu thét oa oa.
“Ngươi đánh ông đây mà không sợ bị trả đũa hả?”
Rống xong những lời này, hắn lại bị đánh thêm mấy cái.
“Móa! Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?”
Vương Hủ đón đỡ thế công của Miêu Gia, sau đó cả hai lao vào đánh đấm túi bụi.
Giờ phút này, Yến Ly không hơi đâu suy nghĩ Vương Hủ ở bên phe nào. Thấy Dụ Hinh đang thất thế, nàng bèn tranh thủ chạy sang giải vây.
Đợi nàng cách xa một khoảng, Miêu Gia thấp giọng nói: “Ngươi dẫn ba người họ đi đi, rồi nói nhiều năm trước ngươi và ta có chút giao tình, nhưng khi đó ngươi không biết ta là người của triều đình. Giờ thì ngươi quyết định cải tà quy chính, diệt trừ ta theo đại nghĩa.”
“Này, ngươi đang âm mưu chuyện gì vậy? Nếu muốn đóng kịch thì tại sao không nói trước cho ta biết? Nói thế nào ta cũng là chuyên gia đóng vai phụ chứ bộ.”
“Ta chỉ muốn theo đuổi cảm xúc thật.”
Nhưng suy nghĩ thật trong lòng Miêu Gia lại là: Nếu ta nói tất cả cho ngươi biết thì không chừng ngươi từ chối ấy chứ.
“Thật là tùy tiện... mà nếu ngươi đã bảo ta cứu bọn hắn thì bây giờ đến lúc ngã xuống chưa vậy?”
Miêu Gia cười nói: “Chỉ ngã thôi thì chưa đủ, ngươi đá thủng người ta đi.”
Vương Hủ không hề cảm thấy do dự. Nói cách khác, hắn muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi.
Thế là hắn tung chân đá vào người Miêu Gia, nhưng chiêu này lại bị đối phương dễ dàng ngăn chặn.
“Này, là do ngươi bảo ta đá thủng người ngươi! Bây giờ còn ngăn cản ta làm chi nữa?”
Miêu Gia trợn mắt nhìn Vương Hủ: “Ngươi đá vào đâu đấy?”
“Eo, sao vậy? Đá thủng chỗ này không chết được đâu, hơn nữa trông cũng có vẻ nghiêm trọng.”
“Eo gì chứ? Thanh niên bây giờ ngu dốt đến thế là cùng. Đây mà là eo hả? Cái này gọi là thận. Biết chưa hả? Thận của đàn ông mà có thể đá thủng tùy tiện sao? Đổi chỗ khác!”
Khóe miệng Vương Hủ co quắp lại. Tuy hắn đã quen với những lời lẽ trái khoáy của Miêu Gia nhưng lần này giới hạn lại được thay đổi.
“Ngẩn ngơ làm gì? Đang đánh nhau đừng có ngừng lại, lỡ bị phát hiện thì biết tính sao?”
Vừa nói, Miêu Gia lại đá Vương Hủ mấy cái.
Vương Hủ gần như nổi điên lên: "Vậy ngươi nói xem ta nên đá vào đâu?"
"Tại đây, nằm giữa hai xương sườn và vừa đủ xuyên qua nội tạng."
Miêu Gia chỉ vào một nơi trên người mình.
Lời nói còn chưa dứt thì Vương Hủ đã tung ra cú đá nhanh như sấm sét bưng tai.
Đến lúc này, Miêu Gia mới phun một ngụm máu và rên rỉ: “Vậy là được rồi...”
Thủy Ánh Dao thấy thế thì sợ hết cả hồn, lập tức bỏ hai đối thủ để chạy đến đỡ lấy Miêu Gia.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Miêu Gia ngã vào trong ngực nàng, khuôn mặt để lộ vẻ đau đớn khôn xiết, đồng thời trả lời với giọng yếu ớt: “Ánh Dao, ngươi không được rời xa ta...”
Ngoài mặt đau khổ rên rỉ, sau lưng làm ám hiệu với đại ý là: Mau cút nhanh, đừng làm hỏng chuyện tốt của ta.
Vương Hủ thấy Miêu Gia thừa dịp biểu diễn tuyệt kỹ, da gà tự động nổi đầy người. Song, hắn tự biết việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng chạy thoát thân.
“Nơi đây không tiện ở lâu, mau xông ra ngoài cùng với ta.”
Mặc dù Dụ Hinh không hoàn toàn tin tưởng Vương Hủ nhưng lổ thủng trên người Miêu Gia có sức thuyết phục rất lớn. Tạm thời trước mắt thì Vương Hủ vẫn đứng bên phe mình. Do đó, nàng kéo Yến Ly tiếp bước theo sau Vương Hủ.
“Muốn đi sao?!”
Trong mắt Thủy Ánh Dao ngập tràn oán giận. Việc kế tiếp mà nàng muốn làm là xé Vương Hủ ra thành nhiều mảnh, vậy mà cái gã Miêu Gia này lại ôm chầm lấy khiến nàng không thể di chuyển. Về sau, khi tỉnh táo nghĩ về chuyện này, nàng lại cảm thấy kỳ lạ không thôi. Một người bị trọng thương thì lấy đâu ra sức lực để ôm mình và không cho mình di chuyển nửa bước?
“Lão Tề, đừng ham đánh nữa. Mau đi thôi!”
Nói rồi, Vương Hủ xông tới cửa lầu Túy Tinh.
Tề Băng tự biết đánh thắng cũng khó mà thoát khỏi đây. Vì vậy, hắn liền đánh tới một chiêu rồi lui ra khỏi vòng chiến.
“Ngày khác lại phân thắng bại!”
Lưu Hàng thấy Cổ đại nhân và Thủy thống lĩnh đều không thể chiến đấu được nữa, tự mình lấy một địch bốn không thực tế chút nào, bèn giậm thương xuống đất.
“Hừ, tùy thời xin đợi.”
Một lát sau, bốn gã loạn đảng yên ổn lao ra khỏi lầu Túy Tinh. Tuy đám binh mã bên ngoài có hơi bất ngờ nhưng nhờ được huấn luyện nghiêm chính nên không lấy làm bối rối, trật tự trút mưa tên xuống bốn người...
Thể lực của bốn người vẫn còn khá dồi dào nên tránh né trận mưa tên quy mô cỡ này cũng không thành vấn đề.
Hai bên mới vừa giao phong mà vòng vây đã bị thủng ngay một lỗ lớn. Cả bọn liền tung người qua vách tường, chạy thục mạng ra khỏi thành.
...
“Nói vậy thì... lúc trước bọn ta đã hiểu lầm ngươi rồi.”
Giọng nói của Yến Ly nghe có vẻ hối lỗi.
Vương Hủ cười phá lên: “Không sao, chúng ta là bạn mà.”
Cả bọn quyết định ẩn thân ở cánh rừng ngoại thành. Bấy giờ, bốn người đang ngồi vây quanh trước đống lửa trong một cái sơn động.
Khuôn mặt của Tề Băng không để lộ chút biểu cảm nào, cũng chẳng thèm nói năng. Dụ Hinh thì cười mỉm, ánh mắt không rời khỏi mặt Yến Ly. Nàng như đã phát hiện chuyện gì đó, mà với tính cách của nàng thì nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng.
“Dụ cô nương, ta có thể mượn ngươi ra ngoài nói chuyện hay không?”
Tề Băng bỗng đứng dậy.
Dụ Hinh biết hắn muốn nói đến chuyện gì, bèn đứng lên đáp: “Được, ra ngoài rồi hẵng nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT