“Hừ, lại là Tông Giới ư... Mà chắc cũng chỉ có hắn mới làm được như vậy thôi...”

Vương Hủ nhìn dãy khách sạn trong bóng đêm như có điều suy nghĩ.

"Này! Tông Giới là ai chứ? Mấy cái này rõ ràng là do Miêu Gia làm mà. Ngươi đừng có điên nữa, chúng ta mau quay về đi!" Hạ Văn Hồng hô.

Lưu Hàng lao đến chụp cổ áo của Hạ Văn Hồng: "Ngũ trưởng! Ngươi tỉnh táo một chút đi! Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề với quân Tào sao? Năm đó khi chúng ta trốn đi đã từng nói cùng nhau trở về thế giới đó!"

Giờ phút này, Hạ Văn Hồng cảm thấy trước mắt mình có thêm một gã điên nữa.

"Này! Các ngươi có lầm hay không? Tại sao mới đó mà đã chuyển sang Hạ Á nghịch tập rồi? Thay cảnh khi nào vậy hả?"

Chẳng biết tại sao bóng lưng của Vương Hủ bỗng trở nên tang thương chỉ trong nháy mắt: “Ngũ trưởng, ngươi phải hiểu rằng khi người đàn ông còn sống thì luôn có một chuyện cần phải phấn đấu hết mình, cho dù là hi sinh tính mạng cũng không hề hối tiếc! Vậy thì đến lúc cuối đời, ngươi mới có thể ưỡn ngực mà nói rằng mình từng vì giấc mơ mà đổ mồ hôi và máu!”

"Quân Tào..."

"Ngũ trưởng!"

"Các ngươi!"

Ý chí chiến đấu nổi lên lần nữa, cả ba đồng thanh thét lên một tiếng rồi xông thẳng lên núi.

Vương Hủ đi đầu chịu trận. Hắn né tránh rất nhanh, mặc kệ là bẫy linh bao cũng có thể tránh được trước khi bị tác động.

Sau lưng hắn một đoạn, Lưu Hàng vung vẩy trường thương quét nổ mảnh đạn của địa lôi.

Hạ Văn Hồng chạy sau cùng. Hắn dùng cặp súng của mình bắn phá bẫy với tác dụng yểm hộ.

Trận hình phối hợp cân đối lạ thường. Giờ phút này, bọn hắn không còn chiến đấu riêng rẽ nữa!

“Đây là cái gì?”

Vương Hủ đột ngột khựng lại vì nhìn thấy một cây súng Laser tự động chìa ra khỏi rừng cây, sau đó bắn ra chùm tia sáng mạnh mẽ.

“Rõ ràng còn có chuyện như vầy! A!!!”

...

“Đúng vậy, ta dùng hệ thống Phalanx làm cơ sở và thay súng xoay 20 li bằng máy bắn laser cố định. Loại vũ khí theo hệ thống phòng ngự khu vực này rất hữu hiêu khi giao chiến, ngoài ra mọi lúc đều có thể bắn một quả pháo cối 60 li trong phạm vi 550 mét. Con người muốn vượt qua khỏi kiểu hỏa lực liên tục như vậy là chuyện không thể xảy ra.”

Nghe Miêu Gia giải thích kỹ càng xong, Hạ Văn Thành chảy mồ hôi đầy trán. Oán niệm của người đàn ông này quả nhiên đáng sợ. Ngàn vạn lần không được đắc tội với hắn.

“Này, sáng sớm nay chúng ta mới tới suối nước nóng. Làm sao ngươi có thể sắp đặt nhiều thứ như vậy chứ?”

Miêu Gia mở trừng cặp mắt đầy tơ máu: “Ta nhờ người đưa tài liệu tới rồi dùng Liên Tỏa Minh Động để lắp đặt, không được sao?”

"Xem như ngươi lợi hại."

...

Dưới công kích của hơn mười tia laser, Hạ Văn Hồng là người đầu tiên ngã xuống. Lưu Hàng ngừng lại, định đỡ lấy Hạ Văn Hồng. Thế nhưng, ngay khi vừa quay người, hắn bị một tia laser bắn trúng.

"Tào trưởng! Ngũ trưởng!" Vương Hủ cũng quay lại.

"Đừng tới đây!"

Lưu Hàng quát một tiếng thật lớn để can ngăn Vương Hủ: "Quân Tào! Bọn ta... không xong... ngươi đi một mình đi thôi!"

"Nhưng mà..." Vương Hủ run run nói.

Hạ Văn Hồng ngẩng đầu: "Đi mau! Ngươi định để mọi hy sinh của bọn ta trở nên vô ích ư!"

"Nhưng mà Tào trưởng... ngươi chỉ bị bắn trúng mông, chỉ cần kiên trì một chút nữa..."

"Ngươi nói gì vậy! Thật ra ta không xong từ lâu rồi." Lưu Hàng cười thảm, khóe miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

"Tào trưởng! Ngươi... chẳng lẽ ngươi..."

"Ha ha... Đúng vậy, thật ra ta bị mắc bệnh nan y. Thanh danh, sức mạnh, tài sản, tất cả mọi thứ của ta đều nằm ở đó... ở trên đỉnh núi!"

"Đáng giận! Đáng giận!" Vương Hủ đau buồn đấm tay xuống đất

"Đừng do dự nữa! Mau đi đi! Đem những gì ngươi nhìn thấy... nói cho hậu thế... vĩnh viễn lưu truyền! ! Ặc ặc..."

20:19 PM: Tào trưởng Lưu Hàng và ngũ trưởng Hạ Văn Hồng Ngũ cùng lúc bỏ mình.

Trong mắt Vương Hủ như vò năng lượng thần kỳ ẩn hiện. Hắn ngửa mặt thét dài rồi biến mất tại chỗ. Tia laser không tài nào đuổi kịp hắn. Bấy giờ, hắn giống như Tiểu Cường đập hoài không chết, người Saiyan bất bại, SEED... không ai ngăn cản được!

Vô số địa lôi, bẫy linh bạo, mảnh đạn, tia laser bị vượt qua. Trên núi như đã xảy ra chiến tranh thế giới lần thứ hai, khói thuốc súng tràn ngập, mưa đạn nổi lên bốn phía.

Thế nhưng, Vương Hủ vẫn thuận lợi lên tới đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh, hắn thở hổn hển, hai tay run rẩy giơ kính viễn vọng lên. Song, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy lại là...

...

"Ah, thoải mái quá."

"Đúng vậy, đúng vậy, sữa bò ở đây cũng ngon nữa."

"Yến Ly, chúng ta chơi bóng bàn đi."

"Được, ta tới ngay."

Bọn phụ nữ đã tắm xong trước khi Vương Hủ đến đỉnh núi, lúc này đang tới phòng giải trí...

20:25 PM: Quân Tào Vương Hủ toàn thân cứng đờ, ánh mắt vô hồn, cái cằm sái ra. Chuyến rình trộm này tuyên bố thất bại hoàn toàn.

Nhiều năm về sau, khi mọi người nhớ về hồi ức này thì đều nghĩ đến năm bóng người tráng kiện. Bọn họ vì nhiệt huyết tuổi trẻ mà ngã xuống trên cùng một con đường...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play