“Ngươi có kế hoạch gì nào? Để ta xách thùng nước tới hay là tát hai bên má hắn?” Vương Hủ xắn tay áo lên, trông bộ dạng thì rõ ràng là lười xách nước.

“Theo lẽ thường, dùng phương pháp có tính kích thích để gọi người hôn mê sâu tỉnh lại cũng có thể gây nên tổn thương nhất định.”

“Vậy ngươi có đề nghị gì?”

“Ngươi hãy làm CPR cho hắn trước.”

“Đó là thứ gì vậy?”

“Là một kiểu hô hấp nhân tạo.”

“Móa! Ngươi nằm mơ à! Uổng cho ngươi trước kia là bác sĩ khoa ngoại, đến kẻ tay mơ như ta còn biết cách đó áp dụng cho người bị đuối nước!”

“Chậc, bị nhìn thấu rồi sao?”

“Này! Bị nhìn thấu cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?”

Miêu Gia không thèm đếm xỉa tới hắn, quay sang vỗ lên mặt người đàn ông kia rồi nói một câu: “Tỉnh lại!”

Không có phản ứng…

Thế là hắn tát lên hai má của người đó…

Khóe miệng Vương Hủ co giật: “Dùng phương pháp có tính kích thích để gọi người hôn mê sâu tỉnh lại sẽ gây nên tổn thương…”

“Ta biết.” Miêu Gia nói, sau đó lại tát người kia mười mấy cái liên tục.

Tuy nói hắn đánh không nặng nhưng dấu tay và vết sưng đầy mặt vẫn phải có. Chỉ đến phút cuối cùng, khi vị khách ngoại quốc sắp bị đánh đến mức cha mẹ không nhận ra thì hắn mới tỉnh lại.

Đầu tiên, hắn cau chặt lông mày rồi mở mắt ra. Sau khi ngồi dậy, tên này không hề tỏ ra đề phòng với hai người lạ mặt trước mắt mà lầm bầm mấy câu tiếng nước ngoài.

Tuy Vương Hủ không hiểu tiếng Đức nhưng nhìn vẻ mặt thì vẫn có thể đoán ra câu nói của hắn: “Vì sao mình mới ngủ một giấc mà lại cảm thấy mặt của mình to hơn nhỉ...”

Đang lúc Vương Hủ nghĩ cách giao lưu với hắn, không ngờ người nước ngoài này lại mở miệng nói tiếng Trung: “Cảm ơn ngươi.”

Tất nhiên câu này không phải nói với Vương Hủ, cho nên Vương Hủ cũng không trả lời.

Miêu Gia thì không hề tỏ ra kinh ngạc đối với việc hắn biết tiếng Trung: “Chuyện này không cần khách sáo. Trước khi đưa ngươi về nước, hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết một số tin tức.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi xưng hô thế nào?”

“Cứ gọi ta là Elbert.”

“Có thể nói cho ta biết ngươi bị Alistair nhập vào lúc nào không?”

“Hơn hai năm trước, sau khi ta bị nhập không lâu thì hắn gặp được Thành Lương Đống.”

“Trong hai năm nay, ngươi có từng nhìn thấy ác ma nào khác hay không? Cũng chính là loại người mà tròng mắt có thể biến thành màu đen ấy.”

Elbert lắc đầu: “Không có, nhưng có vẻ hắn đang giao lưu với những thứ mà ta không hề biết. Mỗi lần hắn đối thoại với “thứ đó”, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng rít hết sức chói tai. Nếu ta không nấp ở chỗ sâu trong thân thể thì sẽ cảm thấy linh hồn bị âm thanh đó xé nát, với lại trước mắt có ánh sáng chói mắt. Ta nghĩ nếu vũ khí hạt nhân nổ trước mắt ngươi thì cũng sáng như vậy.”

Miêu Gia trầm tư một lúc, sau đó nói: “Ta hiểu rồi. Ngươi rất may mắn, trong hai năm nay không chịu phải vết thương trí mạng nào. Ta nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng về lại bên cạnh người thân.”

Elbert nói: “Không, ta không định về.”

Miêu Gia ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”

“Ta chỉ là một kẻ lang thang, không có người nhà, trên thế giới này không có ai quan tâm tới sự sống chết của ta. Ta nghĩ đây cũng là lý do Alistair tìm tới và nhập vào ta, bởi vì dù ta biến mất thì chẳng có bất cứ ai chú ý đến.”

“Cho nên…”

“Trải nghiệm trong hai năm này đã thay đổi ta. Tuy quyền chủ đạo thân thể này không nằm trong tay ta nhưng ta biết tất cả những gì Alistair làm. Ta cũng học được rất nhiều tri thức, tiếng Trung là một trong đó, mà nhiều hơn cả là cách để tiêu diệt những thứ siêu tự nhiên.”

Vương Hủ trợn mắt: “Ta nói này ông anh… không phải ngươi muốn đứng vào hàng ngũ của bọn ta chứ?”

“Không sai, ta nghĩ điều đó sẽ khiến cuộc đời có giá trị hơn, thay vì chết đói hoặc chết rét trong một con hẻm nào đó.”

Miêu Gia lại hỏi: “Vậy ngươi muốn gia nhập vào giới săn quỷ như bọn ta sao?”

Elbert đáp: “Đúng vậy, trước kia ở nước ngoài cũng từng có thợ săn muốn trừ khử Alistair, nhưng bọn họ đều thất bại. Đến hôm nay, ta đã thấy được thực lực của ngươi. Quả nhiên phương Đông thần bí có rất nhiều sức mạnh khó hiểu, ngươi không chỉ biết rõ quy luật và nhược điểm của ác ma mà còn có thể diệt trừ ác ma mạnh mẽ như Alistair chỉ trong một đòn.”

Miêu Gia cười khan nói: “Ha ha! Ác ma mạnh mẽ ư? Thứ mạnh mẽ thật sự thì ta chỉ mới gặp qua hai tên, không rõ Alistair có biết bọn hắn hay không.”

“Cho nên hãy cho ta gia nhập! Hỡi những người săn quỷ của phương Đông!”

Vương Hủ cười lớn: “Thượng đế ơi, trên đời còn có loại người chủ động nhảy vào hố lửa đây này!”

Miêu Gia uống một ngụm cà phê, suy nghĩ mấy giây: “Vậy thì tốt, ta - người phụ trách cao nhất của thành phố này - đồng ý cho ngươi gia nhập.”

Vương Hủ thu nụ cười lại: “Này, đừng làm thật chứ.”

Elbert tỏ ra hết sức hưng phấn: “Tốt quá rồi!”

Miêu Gia nhún vai nói: “Thông thường, những người bị ác ma nhập vào sẽ chết đi sau khi ác ma bị khu trừ.

Nói thế là vì trong lúc bị nhập, cơ thể người gặp phải các tổn thương như bị súng bắn, dao đâm, hoặc té từ trên cao xuống v.v… Do có ác ma nên cơ thể sẽ lành lại nhanh chóng, chẳng qua một khi ác ma rời khỏi thì tất cả thương tích sẽ bùng phát trong nháy mắt, khiến người bị nhập chết đi.

Thế nhưng người anh em Elbert đây bị nhập suốt hai năm mà không bị gì, mặc dù Alistair đã rời khỏi thân thể. Trong khoảng thời gian đó, hắn không chỉ một lần gặp sự đuổi bắt của thợ săn song không phải chịu thương tổn trí mạng nào. Điều này không thể không nói là kỳ tích, vả lại vì bị ác ma như Alistair nhập lâu ngày nên linh thức của hắn cũng đã được mở ra.

Tập hợp các nhân tố này với nhau thì có thể nói việc Elbert trở thành người săn quỷ là do ý trời.”

Elbert lập tức nhảy ra nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy! Đây là do trời cao ban cho ta một cơ hội để tái sinh! Để từ nay về sau ta trở thành một chiến sĩ!”

Không khuất phục, Vương Hủ hắt nước lạnh vào mặt hắn: “Chiến sĩ gì chứ? Ngươi đó, là công dân một nước bại trận mà còn muốn làm chiến sĩ. Ta khuyên ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đây không phải là nhiệm vụ cho người bình thường đâu, nhất là khi đi theo thằng cha này…” Nói xong, hắn liền liếc Miêu Gia.

“Yên tâm, hắn không đi theo ta mà chính ngươi mới là người giới thiệu của hắn.” Giọng điệu của Miêu Gia hết sức nhẹ nhàng, có điều câu này lại dọa Vương Hủ nhảy dựng lên.

“Cái gì? Ta hả?”

“Người anh em Elbert, tới đây nào! Để ta giới thiệu với ngươi biết, vị này chính là bộ hạ duy nhất của ta. Hắn đã giành giải quán quân cuộc thi Đánh Giá Lính Mới vào nửa năm trước, cũng có nghĩa hắn là người lợi hại nhất trong những người săn quỷ mới gia nhập ba năm nay, gọi là Quỷ Cốc Tử, cũng chính là Vương Hủ. Từ nay về sau, ngươi theo hắn lăn lộn, có gì không hiểu thì cứ hỏi hắn.”

Elbert cung kính gật đầu: “Vâng, thưa thầy Vương Hủ. Sau này ta gọi ngài như vậy có được không?”

“Đương nhiên không được!” Vương Hủ quát lớn với Miêu Gia: “Có lầm không vậy? Ngươi có biết câu nói ‘chuyện mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác’ không hả?”

“Haizzz…” Miêu Gia vỗ vai Vương Hủ, trịnh trọng khuyên nhủ: “Trong lịch sử, Quỷ Cốc Tử là người chưa từng chọn đệ tử. Chỉ cần ngươi chịu theo học thì hắn sẽ ân cần dạy dỗ. Ngươi xem, loại người như ngươi mà lại trở thành truyền nhân của hắn.”

“Móa! Không phải ngươi là truyền nhân của Độn Giáp Thiên Thư sao? Có tin ta dùng Nhẫn Thuật Thông Linh gọi Hoa Đà và Tả Từ về cắn chết ngươi không?”

Vương Hủ nói nhảm không có tác dụng. Miêu Gia tiếp tục dụ dỗ hắn: “Vì để truyền thừa nguyên tắc thu đệ tử thà dư không thiếu của phái Quỷ Cốc, ngươi cứ thu hắn đi.”

Ở quán bar dưới lầu, Vũ Thúc đột nhiên hắt hơi. Hắn dùng khăn tay lau lau mũi rồi thì thầm: “Sắp tới tháng tư mà thời tiết vẫn còn lạnh. Xem ra bộ xương già của ta phải hoạt động nhiền hơn một chút rồi…”

QC:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play