Câu này không hỏi cũng được, ai ngờ vừa hỏi thì đã lòi ra một gã tội phạm giết người đang lẩn trốn lệnh truy nã.

Yến Ly nhìn kỹ Vương Hủ một lần nữa.

Nhìn thoáng qua, người này không phải là loại đàn ông xuất sắc gì, thế mà cất giấu nhiều chuyện khiến người khác giật mình đến vậy. Đúng là "con người không thể tin tướng mạo, nước biển làm sao lấy đấu đong".

Nàng lại hỏi: "Ngươi đã giết ai? Tại sao phải giết hắn?"

"Hắn tên là Hà Gia Mục, là một nhân viên trong trường, ta giúp hắn thoát khỏi nỗi đau."

Thoát khỏi nỗi đau?

Yến Ly nghĩ chỉ có những tên giết người điên dại mới nói ra được lý do này.

"Ngươi giết hắn lúc nào, địa điểm ở đâu, dùng phương pháp gì?"

"Trung thu năm ngoái, ở trong quỷ cảnh, ta dùng kiếm chặt đầu hắn."

"Quỷ cảnh là chỗ nào?" Yến Ly cho rằng Vương Hủ nói đến một địa danh nên mới hỏi như vậy. Nào ngờ chính câu hỏi này khiến nàng bước vào một thế giới trước nay chưa từng biết tới.

"Ta cũng không rõ, nghe Tề Băng giải thích thì đó là một không gian ảo giác song song với thế giới thật, do một loại năng lực đặc thù của hồn ma sáng tạo ra."

"Ngươi... nói cái gì..."

Vương Hủ lặp lại câu nói vừa rồi.

Yến Ly gần như không thể tin được điều chính tai mình nghe thấy, lẽ nào cái gã Vương Hủ này vốn là người điên? Vì tinh thần hoàn toàn thác loạn nên không phân biệt được hiện thực và giả tưởng?

Nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, Yến Ly nhận ra cuộc trò chuyện đã kéo dài gần một giờ. Sợ kéo dài sẽ sinh biến, nàng quyết định ngừng thôi miên, đợi làm rõ manh mối rồi tính sau.

"Giờ ta đếm tới ba, khi ngươi nghe tiếng búng tay thì phải tỉnh lại."

Nàng cẩn thận đặt Vương Hủ ngồi ngay ngắn, thấy không còn sơ hở gì thì mới nói: "Ba."

Yến Ly búng tay, mí mắt Vương Hủ giật giật nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Đây là tình huống không hợp với lẽ thường nên Yến Ly lại đếm rồi búng tay. Tuy nhiên, Vương Hủ vẫn không hề phản ứng.

Nàng đứng lên, trườn người đến gần Vương Hủ để xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lúc này, Vương Hủ đột ngột mở mắt.

Yến Ly bị bất ngờ, cơ thể ngã ngược ra phía sau. Mắt thấy nàng sẽ té ngã, Vương Hủ nhanh nắm lấy tay nàng rồi dịu dàng đỡ xuống ghế salon.

"Không ngờ thôi miên lại có thể tạo ra hiệu ứng này." Vương Hủ cúi đầu nói.

Yến Ly thầm thấy không ổn. Sau khi thôi miên thường sẽ không còn ký ức lúc bị thôi miên, lẽ nào Vương Hủ đã phát hiện rồi sao?

"Ngươi đang nói gì đấy? Thôi miên gì chứ? Ngủ mơ à?"

Vương Hủ ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên màu đỏ của máu. Lúc này đây, hắn mang đến cho người ta một loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác vô cùng cô độc, bi thương. Cho dù là hơi thở cũng khiến người khác buồn bã.

Yến Ly nhận ra sự khác biệt này, hình như người đàn ông trước mắt và Vương Hủ bị thôi miên là hai người khác nhau. Chẳng lẽ hắn có hai loại tính cách sao?

"Yến Ly, ngươi hỏi rất nhiều điều không nên hỏi." Vương Hủ bình tĩnh nói.

Nếu bạn thấy trong phim có người nói như vậy thì rõ ràng ngụ ý: Ngươi đã biết quá nhiều, đi chết đi...

Yến Ly là một người thông minh. Người này biết chuyện thôi miên nên nàng đành nói thẳng: "Nhưng ta vẫn còn rất nhiều chuyện không hiểu rõ."

Vương Hủ thở dài một tiếng: "Giết ngươi là phương án đơn giản và an toàn nhất, tiếc rằng ta không phải loại người này. Nếu là trước đây thì ta sẽ chọn cách xóa trí nhớ của ngươi, nhưng sau chuyện đó... Haizzz, xem ra ta phải cầu xin ngươi giữ bí mật cho ta."

"Muốn ta giữ bí mật cũng được thôi, có điều ngươi phải giải đáp những nghi hoặc của ta."

"Ngươi hỏi đi."

"Có phải ngươi bị tâm thần phân liệt không? Cho nên mới giết người và quên đi Thượng Linh Tuyết."

"Suy luận của ngươi rất logic, nhưng sai rồi."

"Thế thì ngươi là..."

"Có thể nói người ngươi đang thấy mới là Vương Hủ thật sự, còn Vương Hủ mà ngươi biết chỉ mới xuất hiện từ năm năm trước."

Vẻ mặt Yến Ly như muốn nói: Đó chẳng phải là tâm thần phân liệt sao?

Vương Hủ không thể làm gì khác hơn ngoài việc giải thích thêm: "Về cơ bản, chỉ có một Vương Hủ. Ta ngủ say ở nơi sâu nhất trong linh hồn, mang theo toàn bộ sức mạnh và chịu nỗi đau mất đi cha mẹ vào năm năm trước. Mà một ta khác, sau khi mở ra linh thức không lâu thì có được ký ức giống nhau, cũng như thu được một phần sức mạnh của ta. Có thể nói nếu tiếp tục thì cả hai rồi sẽ biến thành một người...

Hơn một tháng trước đã xảy ra một chuyện, ta bị một sức mạnh xâm lấn khiến năng lực Chúa Tể không có tác dụng. Toàn bộ ký ức về Thượng Linh Tuyết bị xóa đi, nhưng ta lại không quên, cho nên ký ức của chúng ta từ lúc đó bắt đầu không giống nhau, dần dà trở thành hai người với hai trạng thái tinh thần độc lập. Ta không có cách nào thoát khỏi chỗ sâu trong linh hồn. Hắn cũng không cách nào liên lạc với ta. Nếu cứ tiếp diễn thì sẽ có một ngày ta hoặc hắn biến mất. Điều ta không ngờ là ngươi vừa khiến ta thức tỉnh."

Yến Ly không hiểu phần lớn lời nói của Vương Hủ. Lúc này vẫn đang suy ngẫm có phải Vương Hủ không bị thôi miên, toàn bộ chuyện này là trò đùa của hắn hay không.

"Ta có thể hiểu được sự nghi hoặc của ngươi, nhưng sự thật không như ngươi nghĩ." Vương Hủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng rồi nói.

"Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"

"Ngươi không có linh thức, đọc trí nhớ và suy nghĩ của ngươi rất đơn giản."

Yến Ly lớn tiếng nói: "Đùa gì thế!"

"Đây không phải trò đùa, hơn nữa còn là bằng chứng tốt nhất để chứng minh cho ta. Giờ này khắc này, ta biết mỗi một suy nghĩ trong đầu ngươi. Còn trí nhớ của ngươi, dù là hình ảnh, thanh âm hay mùi vị, trong nháy mắt đều có thể xuất hiện trong đầu ta."

Nghe tới đoạn "hình ảnh và mùi vị", khuôn mặt của Yến Ly chợt đỏ ửng lên. Đương nhiên Vương Hủ biết nàng nghĩ gì, song vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi không cần tưởng tượng đến chuyện đó, trông ngây thơ lắm."

"Ngươi!" Yến Ly cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt.

"Được rồi, ta có một việc muốn nhờ ngươi. Đó là không nên nói về Thượng Linh Tuyết trước mặt Vương Hủ kia."

"Vì sao?"

Ánh mắt Vương Hủ càng trở nên buồn bã hơn: "Ta..."

...

Toàn bộ nội dung của cuộc đối thoại giữa Yến Ly và Vương Hủ chỉ có trời biết, đất biết và hai người bọn họ biết. Chỉ có điều người thấy bọn họ vào quán cà phê cùng nhau, đến tận một giờ sau mới bước ra thì không chỉ có một.

Tin tức Vương Hủ lọt vào sổ đen của Yến Ly đã lan truyền từ lâu. Ban đầu, mọi người chỉ cho rằng việc này liên quan đến kế hoạch chỉnh người của Yến Ly. Nhưng không lâu sau, sự việc đã phát triển theo một hướng hoàn toàn khác.

Bởi vì sau ngày hôm đó, Vương Hủ và Yến Ly thường xuyên đến quán cà phê cùng nhau, hơn nữa lần nào cũng phải hai giờ mới đi ra.

Có câu "lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh". Chỉ có điều, khi tin đồn Vương Hủ và học tỷ năm ba chơi trò yêu nhau bắt đầu lan truyền, ở khía cạnh nào đó đã minh chứng rằng: Người ngu và người tầm thường trên thế giới này không phải là ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play