Rốt cuộc kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn cũng đã tới, lúc Thư Tình về đến nhà đã là sáu giờ chiều, giờ này cũng là giờ mà mẹ Thư Tình tan việc.
Thư Tình xách hành lý nhỏ mở cửa đi vào để cho bà niềm vui bất ngờ, cuối
cùng khi cô đứng ở cửa ra vào sờ soạng trong túi một lúc lâu cũng không
thể lấy chìa khóa nhà ra. Cô nóng nảy, tìm nhiều lần trong đống sách mới nhớ lúc cô đi về hơi gấp, hình như không để chìa khóa vào trong túi
sách, có lẽ bây giờ chùm chìa khóa vẫn còn đang ngủ ngon trong ngăn kéo ở phòng ngủ.
Bất đắc dĩ cô đành bỏ túi hành lý xuống, đặt bọc sách lên trên túi hành lý, nhấn chuông cửa.
Nhưng mà ấn một lúc vẫn không thấy có người ra mở cửa, Thư Tình giật mình,
lấy điện thoại di động gọi điện cho mẹ, kết quả trong điện thoại truyền
đến tiếng nói, “Số điện thoại bạn gọi không liên lạc được”, nhất thời cô dở khóc dở cười.
Nếu cô biết sẽ như thế này thì cô đã gọi điện
thông báo cho mẹ, bây giờ thì tốt rồi, không vào được cửa, cũng không
liên lạc được với mẹ.
Cô tìm trong túi sách một tờ giấy trắng,
đặt ở bậc cầu thang sau đó ngồi xuống, lại mở quyển sách điện tử bắt đầu đọc tiểu thuyết, còn chưa đọc được hai dòng thì có điện thoại gọi tới.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Trang Kính Vĩ.
Thư Tình ngồi nhìn màn hình, ngây người vài giây, sau đó mới ấn nút nghe, để điện thoại bên tai nói nhỏ: “Alo?”.
Cô nghe đối phương nói chuyện, sau đó mới trả lời: “Không có, được nghĩ
rồi, con vừa trở về…. còn chưa có, mẹ không ở nhà, con quên không mang
chìa khóa, cho nên không vào được….. À?”.
Cô chần chờ trong chốc lát, mới hỏi: “Cha đang ở chỗ nào?”.
Trước khi cúp điện thoại, cô “Vâng” một tiếng: “Được, con sẽ đến”.
******
Nhà của Thư Tình ở một chung cư trong trung tâm thành phố, ra khỏi cửa chung cư, sang bên cạnh là một con phố buôn bán.
Cô đi tới một quán cà phê ở con phố bên cạnh, nhìn qua cánh cửa thủy tinh, một người đàn ông ngồi trong góc nhìn thấy cô, hơi nghiêng người về
phía trước, phất phất tay với cô.
Thư Tình đi vào cửa, ngồi xuống đối diện với người đàn ông đang nở nụ cười quen thuộc.
“Hành lý của con đâu?”. Trang Kính Vĩ hỏi cô.
“Đang ở ở nhà dì Lý hàng xóm, con đã nói với dì ấy con đi một lát rồi về qua đó lấy”.
“Cũng tốt, như vậy cũng được”. Trang Kính Vĩ gật đầu, cười một tiếng mà nếp
nhăn ở khóe mắt lộ ra, ông đang định mở miệng nói cái gì thì một người
phục vụ cầm thực đơn đi tới, vì vậy ông lại yên lặng.
Thư Tình cầm thực đơn nhìn một chút, tiện tay chỉ vào moka, lại hỏi người đàn ông đối diện: “Cha dùng cái gì?”.
Trang Kính Vĩ lắc đầu một cái, “Cha không cần”.
Thấy nhân viên phục vụ nhìn ông một cái, Thư Tình đưa hóa đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, đồng thời nói một câu: “Hai moka”.
Trang Kính Vĩ lúng túng nhưng ông vẫn cười không lên tiếng.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Thư Tình nhìn chằm chằm vào ô vuông
trên khăn trải bàn, không nói gì, lúc này Trang Kính Vĩ mới hỏi một câu: “Nghỉ hè một thời gian, vừa tựu trường con đã quen chưa?”.
“Tạm
được”. Thư Tình đáp đơn giản, sau khi nói xong, cảm thấy không khí có
chút trầm mặc nên lại bổ sung, “Chỉ là năm hai nhiều môn học hơn, cuối
học kỳ trước con còn đăng ký thêm một lớp song ngữ Anh Pháp, cho nên học kỳ này cứ loanh quanh như vậy”.
“Cha nghe Diệc Chu nói khoa tiếng Anh năm hai sẽ phải khảo sát chuyên môn, con chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Không cần phải chuẩn bị cái gì, khoa chỉ mở một cuộc khảo sát, mỗi tuần đều
làm một chuyên đề, không cần phải bỏ quá nhiều thời gian để chuẩn bị”.
Thư Tình nghe được hai chữ “Diệc Chu” thì dừng lại một chút mới nói
tiếp.
“Trước kia vẫn là học thuộc nhiều từ đơn, trước kia con
không nhớ được, mỗi lần đến cuộc thi đều đến lúc lâm trận mới mài gươm
(tương đương với nước đến chân mới nhảy), cuối cùng có vài từ không
thuộc lòng được”. Trang Kính Vĩ nhớ tới chuyện trước kia, cười rộ lên.
Thư Tình cũng cười: “Đó là chuyện hồi cấp hai, bây giờ mỗi ngày đều tiếp
xúc với tiếng Anh, không cần phải tận lực ghi nhớ, sau khi học xong dành thời gian xem lại là được”.
Trang Kính Vĩ gật đầu, hai người lại trầm mặc không tìm được đề tài nói chuyện.
Sau một lúc, di động Thư Tình đột nhiên vang lên, cô nhẹ nhàng thở ra, vừa
móc điện thoại ra, trái tim lại thót lên, nhìn người đàn ông ngồi đối
diện, gọi một tiếng: “Mẹ”.
“Mẹ gặp gì Lý rồi à?.... Vâng, con về
rồi.” Cô đổi tay cầm điện thoại, “Con quên mang chìa khóa về, vừa rồi
con ở trong hành lang đợi mẹ…. Bây giờ? Con đang ở trong quán cà phê
dưới lầu…cùng cha”.
Trước đó Trang Kính Vĩ còn không nghe thấy
tiếng ở đầu bên kia của di động, nhưng sau khi Thư Tình nói một tiếng
“Cha con”, giọng nói bên kia bỗng nhiên phóng lớn, cách một cái bàn ông
vẫn có thể nghe rõ.
“Trở về, về ngay lập tức!” Giọng nói của Thư Tuệ Dĩnh mất tự nhiên, “Ai cho con đi gặp ông ta?”.
Thư Tình nhìn vẻ mặt xấu hổ của Trang Kính Vĩ thì đè thấp giọng nói một câu: “Mẹ....”.
“Con còn biết mẹ là mẹ của con?”. Thư Tuệ Dĩnh chất vấn một câu như vậy, sau đó bà cúp điện thoại.
Thư Tình chậm rãi để điện thoại vào trong túi, sau đó bưng cốc cà phê người phục vụ vừa bê ra, uống một ngụm, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mẹ đã gọi con trở về, có lẽ con phải đi trước đây”.
Ánh mắt Trang Kính Vĩ cụp xuống, vẫn cười nói: “Không có việc gì, ngày khác cha sẽ gọi con, con cứ về với mẹ con đi”.
Thư Tình gật đầu, cầm túi đứng lên: “Vậy con đi trước”.
Cô xoay người đi, không may va một nam sinh trẻ tuổi, bước chân của cô bỗng dừng lại.
Nam sinh kia dáng cao, mặc một chiếc T-shirt trắng, phía dưới là quần jean
xanh nhạt, mặt mày thanh tú, bộ dạng xinh đẹp, cái đầu cũng cao cao,
nhìn gần bằng tuổi cô. Lúc cậu ta nhìn thấy Thư Tình thì giật mình,
trong tay còn cầm một cái ví màu đen.
Thư Tình nhận ra đây là cái ví mà Trang Kính Vĩ dùng bao nhiêu năm nay, nam sinh chần chờ một lát,
nở một nụ cười khách khí với cô, giải thích nói: “Mẹ tôi bảo tôi đưa ví
tiền cho chú Trang”.
Khóe mắt Thư Tình thấy Trang Kính Vĩ khẩn
trương đứng lên, trong lòng cảm thấy buồn cười, quay đầu lại vẫy tay với Trang Kính Vĩ, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Người đàn ông đó là
cha cô, còn nam sinh đưa ví tiền tới chính là Diệc Chu mà cha cô nói,
Trương Diệc Chu. Vài năm trước, khi cha mẹ Thư Tình còn chưa ly hôn, nhà Trương Diệc Chu ở tầng trên của nhà cô, buồn cười là, bây giờ đã qua
vài năm, Trang Kính Vĩ đã chuyển ra ngoài, bây giờ đang sống cùng mẹ con Trương Diệc Chu.
Khi Thư Tình đi qua cửa kính, cô nhận thấy cả
hai người đều đang nhìn cô, cô không quay đầu, đi nhanh, khi đi tới dưới nhà, ngẩng đầu lên tầng năm có một gương mặt quen thuộc, sắc mặt mẹ Thư đang xanh mét nhìn cô, hiển nhiên là bà đang rất tức giận.
Thư Tình thở dài, khi cô bước lên cầu thang có chút vô lực.
Lúc ăn cơm Thư Tình bị mẹ Thư niệm rất lâu, cuối cùng Thư Tình bất đắc dĩ bới một miếng cơm, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Mẹ …..”
“Đừng gọi tôi là mẹ, nếu như chị còn coi tôi là mẹ thì tại sao vừa trở về đã vội vàng đi gặp ông ta?” Mẹ Thư vẫn còn đang tức.
“Không phải vì con không mang chìa khóa nên bị nhốt ở ngoài sao? Đúng lúc đó
cha gọi điện tới, nên con mới đi xuống gặp mặt một lần”. Cô gắp một
miếng khoai tây bỏ vào bát mẹ Thư, “Vừa rồi mẹ đi đâu thế? Con chờ mẹ
mãi không thấy mẹ về, thiệt cho con còn muốn cho mẹ niềm vui bất ngờ,
cuối cùng mẹ lại không ở nhà!”.
Thư Tình giả bộ thở phì phì, rõ
ràng là đang nói lảng sang chuyện khác, nhưng giọng nói mẹ Thư vẫn giảm
xuống, vừa ăn đồ ăn con gái gắp vào bát, vừa tức giận nói, “Không phải
mẹ biết được hôm nay con sẽ về nhà, nên mới tới siêu thị mua đồ ăn
sao?”.
“Con chỉ biết mẹ thương con nhất!” Thư Tình nhanh chóng vuốt mông ngựa.
“Làm trò!” Mẹ Thư trừng cô, cảm xúc trong mắt đã biến mất không thấy.
Buổi tối, trước khi ngủ, Thư Tình gọi điện thoại cho Tần Khả Vi.
Tần Khả Vi đang trên mạng, điện thoại vừa thông, Thư Tình còn chưa kịp nói
chuyện, cô ấy đã hét lên: “Cậu đợi một chút, tớ cắm tai nghe đã!”.
Thư Tình đợi một lát mới nghe thấy Tần Khả Vi nói: “OK, có thể nói chuyện rồi”.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết mở miệng thế nào, trầm mặc một lát
thì nghe thấy Tần Khả Vi gọi cô: “Thư Tình, cậu cúp máy rồi à?”.
“Không, tớ đây”. Cô bật cười, sau đó mới nói, “Hôm nay tớ về gặp cha tớ, mẹ tớ vừa rồi còn giận tớ”.
Tần Khả Vi biết tình huống nhà cô, giọng nói nghiêm túc: “Sao, cha cậu đã nói gì với cậu?”.
Thư Tình thấy tiếng nhạc bên kia không còn, cô biết là Tần Khả Vi đã tắt
video đang xem, chuyên tâm nghe cô nói chuyện, vì vậy cô vuốt vuốt mi
tâm: “Chỉ là gặp mặt một lần, hỏi thăm tình hình học tập của tớ ở
trường, sau đó mẹ tớ gọi điện giục tớ về…. Đúng rồi, lúc về tớ gặp
Trương Diệc Chu đến đưa ví tiền cho cha”.
Giọng Tần Khả Vi bỗng nhiên cao lên: “Trương Diệc Chu? Cái đồ lưu manh trước kia ở tầng trên của nhà cậu?”.
Thư Tình bỗng nhiên nở nụ cười, “Ừ, chính là cái tên lưu manh đó”.
“Mẹ kiếp, lại còn đụng phải cậu ta? Vậy cậu có đánh cậu ta không? Xông lên
tát hắn vài cái sau đó đá một cước vào chính giữa gốc rễ của cậu ta
không?”.
“Không”.
“Vậy cậu mắng cậu ta rồi hả? Có trả lại cho cậu ta những câu mà cậu ta trách móc cậu và mẹ cậu không?”.
“…. Cũng không”. Thư Tình dở khóc dở cười.
“Mẹ nó! Tại sao cậu lại không có tiền đồ như vậy hả?”. Tần Khả Vi kích
động, có lẽ là đập bàn đứng lên, bởi vì Thư Tình nghe thấy tiếng ghế bị
đổ, “Nhìn thấy con trai của hồ ly tinh, không đánh một trận thật mạnh
không phải là đã phụ lòng mẹ cậu sao? Cậu đã quên trước kia tớ nói gì
với cậu sao?”.
Thư Tình không nói gì, một lát sau mới cười vài tiếng: “Được rồi, được rồi, cậu xem kìa, cậu còn kích động hơn cả tớ”.
Nói thêm vài câu, mẹ Thư đứng bê ngoài gõ cửa, “Thư Tình, nhanh đi tắm, tối nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai đến thăm ông nội con với mẹ”.
Thư Tình vội vàng nói với Tần Khả Vi: “Mẹ tớ gọi tớ đi tắm, cúp máy trước”.
Cuối cùng lúc tắm xong, cô ngồi ở bên giường, mẹ sấy tóc cho cô. Gió nóng
thổi rối mù những sợi tóc trên đầu cô, cô kêu một tiếng trong tiếng ông
ông của máy sấy: “Mẹ”.
“Hả?”.
“Mẹ có còn…. Hận cha con không?”.
Tiếng máy sấy dừng lại.
Trong lòng Thư Tình thấy căng thẳng, lại thấy mẹ Thư nói một câu: “Được rồi, tóc cũng khô rồi, đi ngủ sớm một chút”.
Lúc bà đi ra cũng đóng cửa lại, trong phòng lập tức yên lặng, “Thư Tình
ngồi ngây ngẩn một lúc mới vén chăn nằm xuống, đưa tay tắt đèn ở đầu
giường.
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sau đó kéo chăn bịt kín cả đầu, mãi sau mới cúi đầu thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT