Thư Tình tỉnh lại lúc nửa đêm, môi khô rát, cổ họng giống như là bốc cháy.
Cô hiểu được mình bị phát sốt, nhưng bây giờ cô đang nằm trên giường người khác, ngủ ở nhà người khác, chẳng lẽ lại đánh thức Cố Chi mua thuốc cho cô?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nhịn được khát khô cổ, cô nhẹ bước, khoác áo khoác ra ngoài tìm nước uống.
Cô sờ soạng đường đi tới phòng bếp, cô không dám mở đèn sợ làm Cố Chi tỉnh dậy.
Đến khi cầm được cái cốc thủy tinh, phía sau bỗng vang lên một tiếng nói trầm thấp, “Thư Tình?”.
Đột nhiên có giọng nói dọa cô sợ hết hồn, cả người run lên, cốc thủy tinh trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Đèn trên đầu bỗng sáng trưng, Thư Tình rốt cuộc cũng thấy rõ được người ở cửa phòng bếp.
“..... Thầy Cố”.
Cô xấu hổ ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ thủy tinh, Cố Chi cũng cúi
người, chuẩn xác bắt được tay cô, “Đừng nhúc nhích, để tôi xử lý chỗ
này”.
Cổ tay cô mềm mại tinh tế, lại có chút không bình thường, Cố Chi nhướn mày, tay đặt trên trán cô sờ sờ, quả nhiên....
“Em phát sốt rồi”.
Thư Tình không biết nên nói gì, bỗng nhiên cô bị anh túm cổ tay kéo đến phòng khách.
Cố Chi kéo cô bắt ngồi xuống ghế sofa, còn anh thì đi tìm một hòm thuốc
nhỏ trong ngăn kéo, lấy nhiệt kế đưa cho cô, “Trước tiên phải đo nhiệt
độ cơ thể đã”.
Thư Tình làm theo, mà lúc cô đang đo nhiệt độ, Cố
Chi đi vào trong bếp dọn dẹp chỗ mảnh vỡ thủy tinh, lại rót một chén
nước ấm mang ra phòng khách cho cô, “Cảm giác thế nào?”.
..... Tệ hết biết.
Cô nhận cốc nước ấm, không uống luôn, chán nản nói một câu: “Thật xin lỗi”.
Cố Chi dừng một chút, “Xin lỗi cái gì?”.
“Buổi tối đã phiền toái thầy phải thu lưu em, bây giờ em còn gây thêm phiền toái cho thầy.....”. Cô cúi đầu không dám nhìn anh.
Anh là một người cao cao tại thượng, cô lại phiền toái anh nhiều lần, đêm
hôm khuya khoắt còn xảy ra tình huống này, nhất định là anh cảm thấy cô
rất phiền.
Không ngờ Cố Chi lại cười khẽ.
“Thư Tình, là người rồi sẽ bị ốm, việc này với việc em gây phiền toái cho tôi là hai việc khác nhau”.
Anh nhắc nhở cô, “Đưa nhiệt kế cho tôi xem”.
Sau khi xem xong kết quả, Cố Chi nhăn mày, “39 độ 3”.
Anh tìm thuốc hạ sốt trong hòm thuốc, động tác thuần thục lấy vài viên đưa cho cô.
Thư Tình nhìn biểu cảm thận trọng của anh, sau khi uống thuốc xong, cô
ngượng ngùng nói: “Biểu cảm của thầy giống như em không phát sốt, mà là
sắp quy thiên vậy.... Chỉ là một bệnh nhỏ mà thôi, thật ra không có
nghiêm trọng như vậy”.
Cố Chi nhàn nhạt liếc cô một cái, từ chối
cho ý kiến, “Trước kia trong phòng bệnh của tôi có một cô bé rất vui vẻ, lúc đó trời tối cô bé ấy phát sốt, không uống thuốc”.
Anh chỉ dừng ở đó, không nói tiếp.
Thư Tình buồn bực hỏi, “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó cô bé ấy chết”.
“... .....”
Cố Chi cất hòm thuốc đi, lúc đi trong anh cầm theo một cái chăn lông, anh
giúp cô đắp kín, sau đó mới nói: “Hệ miễn dịch của cô bé ấy rất yếu, dù
chỉ là một bệnh nhỏ cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, cũng vì lần
phát sốt đó mà ngày hôm sau khi tôi đến kiểm tra phòng bệnh, em ấy đã
không còn thở nữa”.
Thư Tình nhìn khuôn mặt anh không có nhiều biến hóa nhưng lại nhận thấy lông mi anh hơi run run tiết lộ bí mật nhỏ của chủ nhân.
“Cô bé rất dũng cảm, một đám nhỏ chỉ có cô bé ấy không khóc không nháo khi
bị tiêm”. Giọng nói anh nhẹ nhàng, có một chút sa sút, “Cô bé rất thích
nói chuyện với tôi, luôn nhân lúc y tá không để ý trốn đến tìm tôi”.
Tiêm thuốc thời gian dài, còn ở trong bệnh viện.....
Thư Tình dừng một chút, nhớ tới gì đó, “Bệnh AIDS?”.
Cố Chi gật đầu.
Cô hiểu ra, nhất định là đứa nhỏ anh gặp khi làm tình nguyện ở nước Pháp,
trong đầu hiện ra tấm hình lúc đi học anh đã chiếu cho mọi người xem, cô nhớ tới cô bé người Pháp nắm tay anh cười vui vẻ.
“Có thể gặp
được một thầy thuốc ôn nhu và nhẫn nại, mặc dù sinh mệnh đứa nhỏ ngắn
ngủi nhưng cũng sống rất vui vẻ”. Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một
câu, “Chuyến đi đó không tệ”.
Cố Chi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bộ dạng “Em đang an ủi thầy” của cô, không nhịn được cười.
Đây là lần đầu tiên có học sinh nói anh ôn nhu.
Anh làm mọi việc
dường như chỉ dùng ba phần tâm, đối với mọi người đều có chút xa cách,
thoạt nhìn thì ôn hòa lễ phép nhưng anh chưa bao giờ qua loa cho xong
chuyện đối với học sinh phạm sai lầm, nên các học sinh tiếng Pháp chuyên ngành đều kính sợ anh, nghĩ rằng anh thật ra là một người cao cao tại
thượng, không nhiễm khói lửa nhân gian.... Điều đó anh vẫn biết rõ.
Cô bé trước mắt, vừa bắt đầu cũng không coi anh như vậy, nhưng bây giờ lại nghĩ anh là một người cần an ủi, cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp....
“Nhìn tôi giống một người cực kỳ bi thương cần mượn bờ vai em dựa vào sao?”.
Thư Tình nhìn anh thu hồi vẻ mặt đó, lại khôi phục thành một nam thần không thể xâm phạm, há miệng thở dốc, sau đó hỏi ra vấn đề giấu trong lòng đã lâu.
“Thầy Cố, em luôn muốn hỏi thầy, thầy bất mãn với em như vậy, có phải do lần trước em đùa với Dư Trì Sâm?”.
“Đùa?”. Cố Chi im lặng, nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nói nhỏ một câu, “..... Hóa ra đối với em đó chỉ là vui đùa?”.
Trên hành lang làm ra việc khác người như vậy, cô chỉ dùng từ đùa nhẹ nhàng bâng quơ để nói.
“Đúng vậy, chỉ là đùa mà thôi, em vs Dư Trì Sâm có quan hệ rất tốt, luôn đùa giỡn với nhau như vậy, thầy đừng nóng giận!”.
Cố Chi nhìn bộ dạng thề thốt của Thư Tình, đôi mắt đen tròn sáng trong,
khuôn mặt hơi phì trẻ con vì phát sốt nên hơi phiếm hồng, cả người cô
như một cành hồng mùa xuân.
Khi cô nói cô và Dư Trì Sâm “có quan
hệ tốt, luôn đùa giỡn như vậy”, trong lòng Cố Chi sững lại, lẳng lặng
nhìn cô, trong đôi mắt đen nháy có một chút cảm xúc khác thường.
Cuối cùng vẫn là một cô bé bị làm hư, quan niệm hơi lệch.
Anh đứng dậy, nói khẽ: “Đi ngủ trước đi, buổi sáng ngày mai kiểm tra lại xem có hạ sốt không?”.
Cả đêm, cả người Thư Tình nóng rần lên, nằm trong chăn một lúc lâu mới ngủ được. Cô có một tật xấu khá kỳ quái, mỗi khi phát sốt cô đều mơ, mơ rất nhiều chuyện lung tung lộn xộn gì đó.
Ngủ thẳng một giấc đến
trưa hôm sau, lúc mở mắt ra cô chỉ nhớ hình như mơ về Cố Chi, anh bóp cổ cô, lạnh lùng nói: “Vu hãm người đàn ông đồng tính luyến ái tương đương với việc nói xấu anh ta có vấn đề, xin lỗi không đủ, phải để lại mạng”.
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút sợ hãi.
Mang mái tóc rối bù ra khỏi phòng khách, cô thấy Cố Chi đang ngồi trên ghế sofa, vẫn ôm laptop làm việc như ngày hôm qua.
Anh mặc cái áo liền mũ màu xám nhạt, mặc như đồ ở nhà, dáng ngồi thả lòng
mà tùy ý. Rèm cửa sổ được anh kéo ra, cả phòng được ánh mặt trời hiếm
hoi chiếu vào.
Dưới ánh mặt trời, cả người anh mang vẻ nhu hòa ấm áp, thậm chí như sáng lên.
Nghe thấy tiếng cô, anh ngẩng đầu lên, “Đỡ nhiều chưa?”.
Sau khi cô rửa mặt xong lại đo nhiệt độ một lần nữa, lúc này nhiệt độ chỉ
còn hơn 38 độ một chút, dù sao thì cũng khiến người khác thở phào.
Thư Tình nhìn đồng hồ treo tường, xấu hổ nói, “Thầy có thể đánh thức em sớm hơn”.
Cố Chi đứng dậy mặc áo khoác, “Ốm thì nghỉ ngơi nhiều, không có gì phải xấu hổ cả”.
... ... Hự, liếc mắt một cái đã nhìn trúng tâm tư của cô.
Cố Chi nhìn cô chỉ khoác một cái áo mỏng, lấy trên giá treo một cái khăn
quàng cổ lông dê màu xanh đậm đưa cho cô, “Đi thôi, ăn cơm trưa sau đó
tôi đưa em về trường học”.
Thư Tình chậm chạp không đưa tay ra
nhận, anh lại nhìn ra sự kỳ quái của cô, cúi đầu thở dài, “Nếu như bệnh
nhân từ trong nhà tôi đi ra mà bị đông chết, chỉ sợ thanh danh một đời
của cô đều bị cún gặm rồi”.
“Thầy nói em là cún sao?”. Thư Tình phản ứng kịp.
Nhưng cô vừa nhìn Cố Chi với ánh mắt kháng nghị thì đã bị một bóng dáng bao phủ.
Cố Chi bình tĩnh quàng khăn lên cổ cô, sau đó động tác nhẹ nhàng quàng
thêm hai vòng cho cô, cuối cùng, lui về một bước nói, “Đi thôi”.
Nhưng Thư Tình vẫn không nhúc nhích.
Trên cằm cô vần còn lưu lại độ ấm của anh lúc anh quàng khăn cho cô, cự ly
gần như vậy, hành động lại vô cùng thân thiết, khiến trái tim cô quên
đập.
Cô kinh ngạc nhìn Cố Chi đưa lưng về phía cửa sổ, bởi vì phản quang, khuôn mặt anh có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng không thể nghi ngờ, càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu.
Vì thế cô đã quên so đo với anh việc cún gặm.
Cơm trưa ăn trong một quán không lớn lắm, Cố Chi là khách quen ở đây, anh
tùy ý gọi vài món ăn, cũng không hỏi ý kiến của Thư Tình.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Thư Tình mới hiểu vì sao anh không hỏi cô. Cháo,
canh trứng gà, khoai tây, còn có một bát đậu phụ chưng thịt.
“Em đang bị ốm, ăn đồ nhẹ một chút”. Cố Chi giải thích.
Thư Tình nhếch miệng cười, “Em còn tưởng rằng thầy keo kiệt, luyến tiếc mời em ăn”.
Cố Chi im lặng, “Tiền lương của giáo sư thấp, đó cũng là một trong các nguyên nhân”.
“... ....”.
Đừng đùa, thầy à, một cái xe mô tô và một xe hơi, em thật sự không nhìn thấy thầy bần cùng ở chỗ nào.
Dường như Cố Chi nhìn ra tiếng lòng của cô, trong mắt toát ra một tia cảm
xúc, “Thư Tình, nói thẳng ra thì, tiền lương giáo sư đại học có lẽ còn
kém hơn một người phục vụ ở nhà hàng cao cấp, cho nên em phải hiểu rõ
nghề giáo sư, nếu một ngày kia thấy thầy ở mái nhà, bờ sông, sân ga hay
trên cầu, nhất định phải giúp đỡ, sinh mệnh đến không dễ, cần phải giúp
đỡ nhau”.
Thư Tình trợn mắt há hốc mồm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT