Từ Nhược Hoa nghe vậy nhịn không được than nhẹ một tiếng, an ủi: “Vân thúc cũng đừng đau lòng, lúc trước Phi Vũ từng nói, có cách chữa khỏi bệnh kín trên người ngươi, chúng ta vân là nghe một chút phương pháp của hắn.”
Bạch Phong nhìn Ý Thiên, nghi ngờ nói: “Phi Vũ, ngươi thực có cách chữa khỏi bệnh kín của cha ngươi, làm cho hắn có hi vọng tiếp tục tăng thực lực?”
Năm đó thương thể của Nam Cung Vân ngay cả trưởng lão của trưởng lão hội cũng bó tay không có cách, nay Ý Thiên lại nói hắn có cách chữa khỏi, điều này có thể không khiến Bạch Phong cảm thấy nghi ngờ?
Nam Cung Vân cũng rất hoài nghi, nhưng nghĩ đến biểu hiện của con trai hôm nay, trong lòng lại tràn ngập chờ mong, hy vọng sẽ có kỳ tích sinh ra.
“Thương thể của cha thật ra không nghiêm trọng, chỉ là cha lúc ấy thân phận quá thấp, trưởng lão hội cũng không muốn hao phí quá nhiều tinh lực, cho nên hạ xuống bệnh kín. Muốn chữa khỏi thương thế của cha, cần chia hai đoạn. Một là linh dược, hai là pháp quyết. Linh dược trân quý, trưởng lão hội cho dù biết phương pháp, cũng không muốn dùng ở trên người cha. về phần pháp quyết, cái này tương đối mấu chốt. Nam Cung thế gia lấy Liệt Hỏa quyết làm chủ, không thích hợp chữa khỏi thương thể của cha.”
Ý Thiên mở miệng kinh người, lại cũng nói ra một số quy tắc của Nam Cung thể gia.
Đối với Nam Cung thể gia mà nói, võ tướng chỉ là đệ tử tầm thường, không đáng để ý.
Việc đời đều là như thể, có giá trị lợi dụng, mới có thể dụng tâm đào tạo.
Nam Cung Vân nghe xong con trai nói, trên mặt nhất thời toát ra vẻ mất mát, chua xót nói: “Một không có linh dược, hai không có pháp quyết, nói nửa ngày chẳng phải uổng phí?”
Từ Nhược Hoa nói: “Phi Vũ đã nói có nắm chắc, thì chứng tỏ những cái này đều không thành vấn đề.”
Ý Thiên cười nói: “Vẫn là Nhược Hoa thông minh, cha không cần lo lắng, linh dược trong tay ta còn có, pháp quyết cũng không phải vấn đề, mấu chốt là hoàn cảnh.”
Nam Cung Vân khiếp sợ nói: “Ngươi có linh dược, ở đâu?”
Bạch Phong hỏi: “Linh dược gì, cần hoàn cảnh thế nào?”
Ý Thiên nói: “Ta ở trong Mê Thất sâm lâm chiếm được rất nhiều Huyết Sâm ngàn năm, đây là linh dược chí dương chí cương, vừa vặn có thể xua tan Âm hàn chi khí trong cơ thể cha. về phần hoàn cảnh, ta cũng đã nghĩ tốt, ngay tại trong Mê Thất sâm lâm. Nơi đó Ất mộc chi khí tương đối đậm đặc, thích hợp chữa thương.”
Từ Nhược Hoa trầm ngâm nói: “Át mộc chi khí, sinh sôi không thôi?”
Ý Thiên cười nói: “Không sai, Át mộc chi khí, sinh sôi không thôi, đây là nơi chữa thương lý tưởng nhất.”
Nam Cung Vân ngạc nhiên nhìn con trai, hỏi: “Huyết Sâm ngàn năm, đó tựa như là linh thảo cấp bốn trong truyền thuyết, có được linh tính rất mạnh, nghe nói có thể tùy ý biến ảo, đi về vô ảnh, ngươi là có được như thế nào?”

Ý Thiên nói: “Những Huyết Sâm đó bị nhốt ở trong Mê Hồn Lâm, ta là ở nơi đó có được. Chờ một chút chúng ta liền hướng tới Mê Thất sâm lâm, tìm một nơi yên lặng, ta chữa khỏi thương thế cho ngươi trước, sau đó đề thăng thực lực ngươi cùng nương sau.”
Nam Cung Vân nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói: “Chúng ta bây giờ liền tiến đến Mê Thất sâm lâm.”
Ý Thiên thoáng trầm ngâm, tùy cơ đồng ý đề nghị của Nam Cung Vân.
“Cũng được, chúng ta liền đi lúc này.”
Bạch Phong cùng Từ Nhược Hoa không có dị nghị, bốn người lập tức rời khỏi đại sảnh, hướng Mê Thất sâm lâm bay đi.
Vừa ra khỏi cửa, Ý Thiên liền đã phát giác mười bốn đạo khí tức trốn ở phụ cận, đang chặt chẽ lưu ý động tĩnh người một nhà mình.
Trong lòng Ý Thiên cười lạnh một tiếng, ở mặt ngoài lại giống như không biết, mang theo cha mẹ cùng Từ Nhược Hoa đến thẳng Mê Thất sâm lâm.
Đến lúc đó, có sáu đạo khí tức xa xa đi theo, nhưng rất nhanh đã bị Ý Thiên bỏ rơi, mất đi tung tích bốn người.
Buổi chiều giờ Mùi ba khắc, một nơi rậm rạp âm u trong Mê Thất sâm lâm, Ý Thiên cùng Nam Cung Vân ngồi xếp bằng dưới đất, Bạch Phong cùng Từ Nhược Hoa thủ hộ một bên, chữa thương chính thức bắt đầu. ỵ
Ý Thiên đầu tiên lấy ra một gốc Huyết Sâm ngàn năm để cho Nam Cung Vân ăn vào, sau đó tay phải dán tại trên lưng Nam Cung Vân, thi triển ra Hồi Thiên quyết, phối hợp Huyết Sâm lực, đả thông từng cái kinh mạch của Nam Cung Vân.
Hồi Thiên quyết chính là một trong cửu thiên quyết, có lực lượng khởi tử hồi sinh, là pháp quyết chữa thương tốt nhất.
Nam Cung Vân năm đó bị người ám toán, trong cơ thể bị cực hàn chi khí ăn mòn, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, không thể tiếp tục tu luyện Liệt Hỏa quyết, bởi vậy mất đi cơ hội tấn thăng võ hồn.
Nay, Ý Thiên lấy lực lượng Huyết Sâm thẩm thấu kinh mạch toàn thân Nam Cung Vân, lại phối hợp Hồi Thiên quyết, rất nhanh đã đem hàn khí ở lại trong kinh mạch Nam Cung Vân bức ra ngoài cơ thể.
Đến lúc đó, thân thể Nam Cung Vân run lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, còn có bảy viên tinh thạch trong suốt cỡ ngón trỏ.
Đó là hàn tinh hàn khí biến thành, nhiều năm qua vẫn ẩn núp ở trong cơ thể Nam Cung Vân, nghiêm trọng chế ước thực lực hắn, làm hắn tu luyện Liệt Hỏa quyết không tiến thêm, thực lực không thể tăng lên.
Theo hàn tinh rời cơ thể, trên mặt Nam Cung Vân nổi lên vẻ hồng nhuận.
Ý Thiên đang thúc dục Hồi Thiên quyết chữa trị kinh mạch bị hao tổn của Nam Cung Vân, cũng hấp thụ Át mộc chi khí phụ cận, làm cho kinh mạch Nam Cung Vân trở nên càng thêm cứng cỏi, kích cỡ kinh mạch cũng trực tiếp gia tăng gấp đôi, năng lực cất chứa nguyên lực cũng thành tăng lên gấp bội.
Ở dưới Ý Thiên giúp đỡ, thực lực Nam Cung Vân đang nhanh chóng tăng lên, Huyết Sâm chi lực cuồn cuộn không ngừng tan vào kinh mạch hắn, làm số lượng nguyên lực trong cơ thể hắn tăng vọt gấp bội.
Một khắc đó, quanh thân Nam Cung Vân trào ra lửa nóng, ngọn lửa toát ra giống như con cá vui, đang từ do tự tại bay nhảy.
Bạch Phong thấy thể vừa mừng vừa sợ, trong mắt nổi lên lệ quang, tâm tình kích động vô cùng.
Ánh mắt Từ Nhược Hoa kỳ dị nhìn Ý Thiên, rất tò mò đối với Hồi Thiên quyết hắn thi triển.
Tựa như đã phát giác ánh mắt Từ Nhược Hoa, Ý Thiên đột nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng thu hồi tay phải, sau đó đi tới bên cạnh người Từ Nhược Hoa.

Nam Cung Vân lúc này lửa nóng vờn quanh, đang chuyên tâm tu luyện Liệt Hỏa quyết, hoàn toàn quên chuyện ngoài thân.
Bạch Phong không nhúc nhích nhìn Nam Cung Vân, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Từ Nhược Hoa nhìn chăm chú Ý Thiên, khẽ nói: “Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy ngươi thật xa lạ, ta căn bản nhìn không thấu ngươi. Từ một lần đó chia lìa, trên người ngươi đã xảy ra quá nhiều chuyên không thể giải thích, rốt cuộc ngươi đã gặp gỡ cái gì, ngươi biến hóa nhanh đến làm cho người ta không thể tin.”
Ý Thiên chấn động tâm thần, Từ Nhược Hoa này chính là người thân nhất bên người Nam Cung Phi Vũ, đối với Nam Cung Phi Vũ tương đối quen thuộc.
Mình cho dù có được trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, nhưng dù sao không phải Nam Cung Phi Vũ, tác phong làm việc ít nhiều sẽ có một số khác biệt.
“Đó là một lần biển chuyển của đời ta, ta hiện tại cũng nói không rõ.”
Từ Nhược Hoa lặng lẽ thở dài, quay đầu nhìn hoa cỏ cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nhiều thêm một cỗ vẻ u sầu nói không rõ.
Ý Thiên đã phát giác Từ Nhược Hoa biến hóa, chần chờ nói: “Nhược Hoa, có một ngày ta sẽ rời đi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Từ Nhược Hoa nghe vậy chấn động, quay đầu nhìn Ý Thiên, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra thương cảm nhàn nhạt.
“Nếu thực có một ngày đó, ngươi tự sẽ biết quyết định của ta.”
Ý Thiên không nói, tâm tình hắn rất mâu thuẫn, hắn ở khi tiếp nhận trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, đối mặt đoạn cảm tình này, mới phát hiện thì ra yêu là một việc phức tạp như thể.
Trước kia Ý Thiên không hiểu tình yêu, cho nên tâm tình bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play