Hai vợ chồng đã hy vọng con trai sớm trở về một chút, lại sợ con trai T đánh không lại Nam Cung Chính Hào, sợ con trai chết ở trong tay Nam r Cung Chính Hào.

Tâm tình mâu thuẫn như vậy rất rối rắm, trong hy vọng mang theo bất an, trong lo lắng mang theo thân thiết.

Trong nháy mắt, ba ngày qua đi, Nam Cung Phi Vũ lại không thấy bóng dáng, điều này làm cho vô số người cảm giác thất vọng gấp bội, đều nhận định Nam Cung Phi Vũ đã chạy trốn.

Vì thế, Nam Cung Chính Hào sáng sớm liền mang theo con trai Nam Cung Thánh Kiệt nổi giận đùng đùng chạy tới nhà Nam Cung Phi Vũ, chuẩn bị cho Nam Cung Vân một chút thương tích.

Nhưng ngay tại khi hai cha con Nam Cung Chính Hào đến nhà Nam Cung Phi Vũ, một cái bóng người trắng như tuyết cũng đồng thời tới nơi này.

“Từ Nhược Hoa, là ngươi”.

Nam Cung Thánh Kiệt có chút kinh ngạc, trong ánh mắt toát ra tình cảm ái mộ.

Bóng người trắng như tuyết này chính là Từ Nhược Hoa, có danh xưng Nam Dương đệ nhị mỹ nữ, là thiên kim tiểu thư của Từ gia.

Từ gia ở Liệt Hỏa đế quốc cũng coi như rất có địa vị, tuy không thể cùng Nam Cung thế gia đánh đồng, nhưng cũng xem như danh môn vọng tộc, có được thực lực nhất định.

Từ gia nằm ở phụ cận Phi Vân thành, cách Vọng Nguyệt trấn không xa.

Từ Nhược Hoa từ nhỏ quen biết với Nam Cung Phi Vũ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy không phải sớm chiều ở chung, nhưng cũng lâu ngày sinh tình.

Đối với hai người kết giao, Từ gia thật ra cũng không đồng ý, bởi vì Nam Cung Phi Vũ chỉ là một vò hồn, không có thân phận địa vị lớn bao nhiêu, không xứng với Từ Nhược Hoa vị thiên kim tiểu thư này.

Năm đó, Nam Cung Phi Vũ bỗng nhiên nổi tiếng, vinh hạnh lấy được danh thiên cổ đệ nhất kỳ tài của Nam Cung thế gia.

Từ gia coi trọng tiềm lực của Nam Cung Phi Vũ, ngầm đồng ý Từ Nhược Hoa cùng Nam Cung Phi Vũ kết giao, chờ đợi một ngày kia có thể ký kết lương duyên, trèo lên Nam Cung thế gia.

Nhưng ai từng nghĩ đến, Nam Cung Phi Vũ đầu voi đuôi chuột, trong mười năm không tiến thêm, điều này làm cho Từ gia thất vọng, nhưng Từ Nhược Hoa lại đã hăm vào thật sâu.

Từ Nhược Hoa là một người cực có chủ kiến, tuy người nhà không đồng ý nàng tiếp tục kết giao cùng Nam Cung Phi Vũ, nhưng nàng lại kiên trì tín niệm, vĩnh viễn không vứt bỏ.

Kể từ đó, Từ Nhược Hoa từng nhiều lần bị người nhà trách cứ, thậm chí từ bỏ cơ hội tu luyện thượng thừa pháp quyết, thà rằng bồi ở bên người Nam Cung Phi Vũ, cũng tuyệt không thỏa hiệp.

Trong thần phong, quần áo Từ Nhược Hoa bay múa, tựa như tiên tử.

Ánh mắt hờ hững nhìn quét Nam Cung Chính Hào cùng Nam Cung Thánh Kiệt một cái, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, vậy mà đối với hai người không để ý không hỏi tới.

Vẻ mặt Nam Cung Thánh Kiệt mất mát, Nam Cung Chính Hào lại là tức giận vô cùng, đang chuẩn bị mở miệng phát tiết, Từ Nhược Hoa lại đã tiến vào đại sảnh nhà Nam Cung Phi Vũ.

Bởi vỉ lo lắng, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong một đêm không ngủ.

Giờ phút này Từ Nhược Hoa đột nhiên đến, hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn, song song đứng dậy nghênh đón.

Từ Nhược Hoa cũng là vò hồn, nhưng thân phận đặc biệt, đứng hàng vị trí thứ hai mười đại mỹ nữ của Nam Dương, là giai nhân vô số thanh niên tài tuấn tranh nhau truy đuổi.

Ý cười miễn cường kia trên mặt Nhìn Nam Cung Vân cùng Bạch Phong, trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Nhược Hoa tràn đầy sầu lo, vội vàng hỏi: “Phi Vũ đâu, hắn thực chưa chết, hắn ở nơi nào?”.

Bạch Phong than nhẹ một tiếng, an ủi: “Đừng lo lắng, Phi Vũ quả thực chưa chết, hôm nay sẽ chạy về nơi này, ngươi ngồi trước đi.”

Từ Nhược Hoa nửa tin nửa ngờ, nhẹ giọng nói: “Phi Vũ thực sẽ chạy về ứng hẹn?”.

Nam Cung Vân chần chờ nói: “Ta tin tưởng Phi Vũ, hắn đã xưa đâu bằng nay.”

Lúc này, thanh âm Nam Cung Chính Hào vang lên ở cửa đại sảnh.

“Xưa đâu bằng nay, ngươi là nói con trai ngươi đã từ thiên tài quá — khứ biến thành hiện tại phế tài, hay là nói hắn từ trước kia tự phụ cuồng ” vọng, biến thành nay tham sống sợ chết?”.

Trào phúng chói tai tựa như sét đánh, ngoài vài dặm cũng rõ ràng có ^ thể nghe, lập tức đưa tới vô số người vây xem.

Hôm nay chính là ngày Nam Cung Phi Vũ cùng Nam Cung Chính Hào nhất quyết sinh tử, nay đã là giờ Thìn buổi sáng, nhưng Nam Cung Phi Vũ lại không thấy bóng dáng, toàn bộ người Vọng Nguyệt trấn đều đang chặt chẽ chú ý chuyện này.

Đối với một cái trọng trấn dân cư mười vạn mà nói, đây là chuyện oanh động nhất gần đây, có bất cứ dấu vết để lại nào cũng không thể gạt được ánh mắt mọi người.

Trong đại sảnh, Nam Cung Vân vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Chính Hào, lớn tiếng phản bác: “Đừng đắc ý, chờ Phi Vũ trở về, ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Trong mắt Nam Cung Thánh Kiệt lóe ra thù hận cùng đố kỵ, cười điên cuồng nói: “Con trai kia của ngươi đã thành rùa đen rút đầu, đã sớm không biết chạy trốn tới nơi nào rồi, ngươi thực cho rằng hắn sẽ để ý các ngươi sống chết?”.

Từ Nhược Hoa quát: “Im miệng! Phi Vũ không phải loại người như

vậy.”

Nam Cung Thánh Kiệt thấy Từ Nhược Hoa bảo vệ Nam Cung Phi Vũ, trong lòng càng là giận dữ, giọng điên cuồng nói: “Hắn nếu không phải loại người kia, hắn sẽ bỏ trốn mất dạng? Hắn nếu không phải loại người kia, hắn sẽ bỏ cha mẹ không để ý, mang theo thì nữ một mình chạy trốn?”.

Từ Nhược Hoa khó thở, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong cũng là vẻ mặt tức giận, lúc ba người đang chuẩn bị phản bác, một cái thanh âm thình lình xảy ra đọng lại suy nghĩ mọi người.

“Ai nói ta đã rời đi, ta không phải đứng ở đây sao? Sáng sớm chạy đến quý phủ của ta gây chuyện, xem ra các ngươi là thực chờ không được muốn chết.”

Thanh âm quen thuộc, khẩu khí lạnh lùng, lộ ra sát khí âm lãnh, quanh quẩn ở trong thần phong.

Một khắc đó, năm người trong đại sảnh đồng loạt quay đầu nhìn lại trước cửa, chỉ thấy Ý Thiên một thân tử sam, đứng ngạo nghễ ngoài cửa, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khí chất bình tĩnh thong dong.

Nam Cung Chính Hào vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới Ý Thiên vậy mà thực xuất hiện, trong tức giận lại mang theo vài phần vui sướng, rốt cuộc có thể tự tay đâm Nam Cung Phi Vũ, báo thù rửa hận cho con trai.

Nam Cung Thánh Kiệt vẻ mặt khiếp sợ, Ý Thiên xuất hiện ngoài dự đoán của người ta, làm cho hắn trong lúc nhất thời sửng sö ở nơi đó.

Nam Cung Vân cùng Bạch Phong vừa mừng vừa sợ, lại còn ít nhiều có chút lo lắng.

Từ Nhược Hoa đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức mừng như điên, không chút nghĩ ngợi liền vọt ra khỏi đại sảnh, trong nháy mắt đã đến bên người Ý Thiên, kích động bắt lấy cánh tay hắn, run giọng nói: “Phi Vũ, thật là ngươi, ta thật lo lắng ngươi. Ta...”

Ý Thiên ở một cái nháy mắt Từ Nhược Hoa bắt lấy mình đó, thân thể khẽ không thể nhận ra run rẩy một cái, bình tĩnh thong dong trên mặt nháy mắt biến mất, thay thế vào đó là một loại vẻ mặt lóe ra, chần chờ, do dự phức tạp.

Tránh đi ánh mắt của Từ Nhược Hoa, Ý Thiên chần chờ nói: “Nhược Hoa...”

“Ta cho rằng ngươi đã gặp bất trắc, ta đau lòng muốn chết, về sau ta nghe được tin tức ngươi còn sống, ta liền lập tức tới, thì ra ngươi thực chưa chết, ta rất vui, thật không bỏ xuống được ngươi...”

Lời nói kích động mà vội vàng, kể rò tình nghĩa trong lòng Từ Nhược Hoa, ở trong nháy mắt nhìn thấy Ý Thiên, nước mắt trong mắt không ngừng được nhỏ xuống.

Tâm thần Ý Thiên chấn động, tâm tình phức tạp vô cùng, thoáng chần chờ một chút, lập tức nhẹ nhàng mở ra hai bàn tay, đem Từ Nhược Hoa ôm vào trong lòng.

Một khắc đó, Ý Thiên ngẩng đầu nhìn phía chân trời, hắn từ đáy lòng nói cho Nam Cung Phi Vũ, ta sẽ thay ngươi chiếu cố người âu yếm thật tốt.

Trong đại sảnh, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong thấy một màn như vậy, nhịn không được nhẹ giọng thở dài.

Nam Cung Phi Vũ cùng Từ Nhược Hoa trai tài gái sắc, có thể nói trời đất tạo nên một đôi.

Nhưng Từ Nhược Hoa đẹp, đối với Nam Cung Phi Vũ mà nói, lại là hoài bích có tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play