Thời điểm Ý Thiên tới gần thì Cửu U Tinh Lan trong người Liễu Như Nguyệt đã sinh ra cảm ứng, nói rõ với Liễu Như Nguyệt.

Một khắc này thân thể Liễu Như Nguyệt chấn động, trong mắt mang theo tình cảm, nhanh chóng từ trong rừng rậm bay ra, ánh mắt kích động nhìn qua thân ảnh quen thuộc kia.

Tướng mạo của Ý Thiên không khác lúc trước, bởi vậy Liễu Như Nguyệt liếc cái đã nhận ra hắn, không chút nghĩ ngợi đã bay qua chỗ hắn.

Nhìn qua ánh mắt nhu tình của nàng. trong lòng Ý Thiên sinh ra thương tiếc. Hai tay nhẹ nhàng mở ra ôm lấy Liễu Như Nguyệt bay tới.

Tìm kiếm nhiều ngày Liễu Như Nguyệt vẫn lo lắng cho Ý Thiên, hôm nay rốt cục gặp lại cho nên trong lòng vô cùng hưng phấn và kích động, không cách nào dùng lời nói rõ.

Ý Thiên cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực không ngừng run rẩy, có cảm giác áy náy hiện ra, hai tay dùng sức ôm chặt, không ngừng gọi tên Liễu Như Nguyệt.

Trong nơi yên tĩnh thế này, không có ánh mắt của người nào khác, không cố kỵ chút nào, Liễu Như Nguyệt động tình ôm Ý Thiên sau đó nói lời kích động.

Ý Thiên vuốt ve mái tóc của nàng, cảm nhận được tâm linh của nàng, dùng hai tay ôm hắn biểu đạt tình ý của bản thân.

Liễu Như Nguyệt quen biết Ý Thiên đến nay, thời gian ở chung không nhiều, nhưng mà giữa cả hai có tình cảm khó nói rõ với nhau.

Đặc biệt là trải qua một trận chiến bên ngoài Phi Vân thành bên, Liễu Như Nguyệt càng nhớ Ý Thiên nhiều hơn.

- Ta đã tìm ngươi thật lâu, ngươi biết không?

Sáu khi kích động, Liễu Như Nguyệt chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

Ý Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn qua ánh mắt xinh đẹp của nàng.

- Ta biết rõ, nhưng mà ta không thể phân thân ra được. Nếu như ngươi nguyện ý, sau này không cần rời đi.

Liễu Như Nguyệt cũng không có phản bác cái gì, thản nhiên nói:

- Chỉ cần ngươi không hề trốn tránh ta, ta nguyện ý theo ngươi lên trời xuống đất.

Ý Thiên nghe vậy cười cười, hôn lên trán của nàng một cái, lập tức cầm bàn tay như ngọc của nàng bay lên trời.

Sắc mặt Liễu Như Nguyệt đỏ hồng, nhưng không có tránh né, trong nội tâm tràn ngập vui sướng.

Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Ý Thiên nói rõ mục đích của mình.

Liễu Như Nguyệt nghe xong cười nói:

- Mưu kế không tệ, chúng ta cùng hoàn thành đi.

Ý Thiên gật đầu, không có cự tuyệt. Hắn cũng muốn có thời gian ở chung với Liễu Như Nguyệt, tăng thêm tình cảm của nhau.

Nhìn qua Thiên Vân thành, đột nhiên Ý Thiên phóng xuất khí tức của mình, Xích Âm Tử Dương Đại Tiên Thuật vận chuyển nhanh chóng, hào quang đỏ tím bắn ra đầy trời. Lập tức khiến cho caot hủ Thiên Vân thành chú ý.

Một khắc này rất nhiều sóng ý niệm dò xét phát hiện tung tích của Ý Thiên.

Ý Thiên cũng không tránh né, mang theo Liễu Như Nguyệt bay qua hướng nam, lưu lại vết cắt thật dài trên không trung.

Trong Thiên Vân thành, cao thủ Bát Cực Thần Điện nhanh chóng tụ tập lại, rất nhiều cao thủ xuôi nam truy tung, ý đồ chặn đường.

Ở trong đó Bát Cực Thần Điện có bốn thánh nữ ( Tử Hoa, Duyến Nhược Thủy, Mai Nhược Tuyết, Cổ Nhược Vân ) để bụng nhất, Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp cùng Long Dao Châu cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong thành Ngọc Linh Lung cảm ứng được khí tức của Ý Thiên thì vô cùng lo lắng.

Mà Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan ở gần đó cũng lo lắng cho Ý Thiên.

Trừ cao thủ Bát Cực Thần Điện ra, cao thủ tà phái cũng đuổi theo, đặc biệt là Thiên Ma giáo, Tâm Ma Tông, Huyết Ma Giáo, Âm Ma tông và một ít thế lực to lớn trong Thiên Vân thành.

Ý Thiên xuất hiện giống như dây dẫn nổ, mọi người thấy cao thủ Bát Cực Thần Điện đuổi theo, đều nhao nhao đuổi theo, ý định đục nước béo cò.

Ý Thiên mang theo Liễu Như Nguyệt rời khỏi, rất nhanh đã che dấu khí tức, định chơi trốn tìm với cao thủ Vân Châu cùng Bát Cực Thần Điện.

Ý Thiên làm như thế chỉ làm hao phí thời gian, tranh thủ thời gian cho đám người Tào Oánh Băng trong Bàn Long sơn mạch.

Ý Thiên là người có tính toán rõ ràng, nếu hắn đã quyết định phân cao thấp với Bát Cực Thần Điện thì hắn làm sao không có chuẩn bị?

Dùng kế điệu hổ ly sơn này làm thí dụ, Ý Thiên muốn đánh bại tất cả, suy yếu Bát Cực Thần Điện, trước khi Bát Cực Thần Điện chính thức liên thủ với nhau thì phải lợi dụng nhược điểm bất hòa của bọn chúng, tận khả năng tiêu diệt cao thủ của Bát Cực Thần Điện.

Nhưng mà Bát Cực Thần Điện lúc này xuất động rất nhiều cao thủ, mỗi một thần điện có mấy người, thậm chí hơn mười cường giả Vũ Đế, Ý Thiên muốn nhân cơ hội ra tay cũng không dễ dàng.

Đang lúc hoàng hôn, Ý Thiên cùng Liễu Như Nguyệt đi tới Hoàng Kim quốc, chuyện này làm cho Ý Thiên nhớ tới Hoàng Long Sơn Kim Quang Đỉnh Hoàng Kim Điện.

Trước đây Ý Thiên từ Băng Tâm Phái quay về, lúc đi ngang qua Hoàng Kim Điện thì gặp gỡ Hoàng Kim chiến thần.

Một màn kia ký ức của Ý Thiên vẫn còn mới mẻ, hôm nay lại tới gần đây khiến Ý Thiên Thiên sinh ra kế sách.

Cười tà mị, toàn thân Ý Thiên bộc phát khí téế cường đại, nhiều cao thủ của Bát Cực Thần Điện truy tung chú ý hướng của Ý Thiên.

Sau đó Ý Thiên kéo Liễu Như Nguyệt đáp xuống vọt tới Hoàng Kim Điện, lúc tới gần đó thì chuyển di không gian, trong nháy mắt xuất hiện cách đó mười dặm và che dấu khí tức.

Cao thủ Bát Cực Thần Điện đuổi tới gần Hoàng Kim Điện thì phá hiện khí tức còn lưu lại của Ý Thiên chỉ về hướng Hoàng Kim Điện, nhưng cao thủ này không dám làm việc lỗ mảng.

Ý Thiên ở cách mười dặm lưu ý mật thiết, phát hiện cao thủ Bát Cực Thần Điện và Hoàng Kim Điện có tồn tại ân ý nào đó.

Thời điểm này một đạo hào quang từ trong hư không hiển hiện ra, chiếu xạ lên người Ý Thiên, cũng bộc lộ thân phận của hắn.

Đám caot hủ Bát Cực Thần Điện vọt tới, chuyện này làm cho Ý Thiên nhịn không được chửi bới một tiếng, hiển nhiên là Hoàng Kim chiến thần giở trò.

Ánh sáng nhạt lóe lên, bóng người biến mất.

Ý Thiên mang theo Liễu Như Nguyệt đi thẳng tới Phi Vân thành, cũng thu liễm khí tức của hai người.

Đây là nơi từng quen thuộc của Ý Thiên, ngày nay trở lại chốn cũ có cảm giác quái dị.

- Tới đây làm gì?

Liễu Như Nguyệt từng đã tới Phi Vân thành, cũng hơi hiểu nơi này.

Ý Thiên khẽ cười nói:

- Ở đây từng có nhiều ký ức của ta, còn có một ít người quen thuộc.

Nắm tay Liễu Như Nguyệt, Ý Thiên lại đi tới Thánh Cầm Các, tìm được Trường Không Vô Kỵ cùng Hứa Hồng Ảnh, cũng gặp được Hạ Hầu Hàm Yên.

Trải qua chuyện ở xích vân sa mạc, Hạ Hầu Hàm Yên và Trường Không Vô Kỵ ở lại Thánh Cầm Các, cũng xem như thân thuộc.

Mà Hứa Hồng Ảnh lại thầm mến Trường Không Vô Kỵ, ba người sinh ra tình cảm tam giác.

Mới gặp gỡ Ý Thiên, Trường Không Vô Kỵ, Hạ Hầu Hàm Yên, Hứa Hồng Ảnh vô cùng ngạc nhiên, cũng không có lập tức nhận ra hắn là ai.

Nhưng rất nhanh Ý Thiên có mái tóc dài màu tím khiến Hạ Hầu Hàm Yên hoài nghi, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt chính là Nam Cung Phi Vũ ngày xưa.

Trường Không Vô Kỵ vô cùng kích động, bật thốt lên nói:

- Ta cho rằng kiếp nầy sẽ không còn gặp lại ngươi, không thể ngờ chúng ta gặp lại nhanh như thế. Gương mặt của ngươi tuấn tú tới mức khiến nữ nhân trong thiên hạ si mê, khiến nam nhân trong thiên hạ đố kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play