Tiến vào Nam Thiên môn, Ý Thiên giống như bước vào thế giới mới, trong nơi này cái gì cũng có, cái gì cũng bán, chỉ cần ngươi có vật phẩm trao đổi đồng giá là được.

Thiên Vân thành kinh tế vô cùng phát triển, binh khí, pháp bảo, đan dược, pháp quyết đầy đủ mọi thứ, thậm chí nghe nói còn có linh mạch cũng bán ra, nhưng chuyện này rất hiếm thấy và phải che giấu.

Đây là tòa thành của người tu chân, trong thành tất cả đều là người tu luyện, thấp nhất cũng có thực lực Vũ Tướng, Vũ Hồn cùng Vũ Tôn chiếm phần lớn.

Cao thủ Vũ Hoàng tại Thiên Vân thành tùy ý có thể thấy được, chỉ có Vũ Đế là trân quý một ít.

Nhìn qua cảnh tượng phồn hoa hai bên đường, Tô Nhã Ngọc nói khẽ: 

- Tại Thiên Vân thành phải tránh không được quá kiêu ngạo, nghe nói tại đây cất dấu cao thủ Vũ Thánh. Ngay cả cao thủ Bát Cực Thần Điện cũng không dám tùy tiện làm càn ở Thiên Vân thành này.

Ứng Thải Liên tắc luỡi nói: 

- Vũ Thánh chính là nơi chí cường giả Vân Hoang đại lục tụ tập, tu luyện tới Vũ Tiên cũng chính là tiên nhân của Bát Cực Thần Châu. Trên Vân Hoang đại lục, đạt tới Vũ Thánh đỉnh phong là xuất hiện dấu hiệu phi thăng, do đó khiến cho Bát Cực Thần Điện chú ý. Dưới tình huống bình thường, Bát Cực Thần Điện sẽ cực lực lung lạc những người này cho bọn họ sử dụng, nếu không thì hủy diệt đi. Vì vậy rất nhiều cao thủ rõ ràng có được cảnh giới Vũ Thánh đỉnh phong nhưng không có nắm chắc phi thăng mười phần, đều ẩn dấu thực lực, không muốn bị Bát Cực Thần Điện phát giác.

Thiên Vân thành rất lớn, Ý Thiên ba người giống như giọt nước trong biển, đi lại chậm rãi trên đường phố chen chút.

Vì ngăn ngừa có người trêu chọc, Ý Thiên cầm bàn tay như ngọc của hai nàng, trong ánh mắt đố kỵ của vô số người thiết hạ kết giới phòng ngự, ngoại nhân căn bản không cách nào tới gần năm thước.

Trên đường đi, Ý Thiên ba người giống như đốm sáng khiến người ta chú ý.

Loại cảm giác bị người ta nhìn như quái vật cũng không có phong cách như tưởng tượng.

Vào thành không lâu thì có vô số cao thủ xuât hiện ở bốn phía, hoặc là trên đường phố đại đa số là cao thủ Vũ Hoàng, cũng có không ít cao thủ Vũ Đế.

Đối với thân phận của Tô Nhã Ngọc, rất nhiều người cảm thấy vô cùng hứng thú, thế nhưng mà Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên thì có chút lạ lẫm.

Truy cứu nguyên nhân, Ứng Thải Liên ngày thường hiện thân đều ưa thích mang mạng che mặt và ra vẻ thần bí, bởi vậy người nhìn thấy dung mạo của nàng không nhiều.

Nếu như không phải cuộc chiến ở Phi Vân thành lần trước, rất nhiều người còn không biết Ứng Thải Liên là Nam Dương đệ nhất mỹ có phải là thực hay không.

Thiên Vân thành cực lớn, từ tốc độ của Ý Thiên thì đừng nói một ngày, cho dù cho hắn một tháng, thậm chí nửa năm cũng không đi hết.

Nhưng mà Ý Thiên cũng không nóng lòng, hắn đang đợi con cá đến thăm.

Thiên Vân thành cao thủ tụ tập, luôn luôn có một ít người không sợ gây chuyện.

Người vây xem chậm rãi đi theo bước di động của Ý Thiên ba người, ước chừng mười phút trôi qua, Ý Thiên tiềm hành vài dặm, nhìn thấy rất nhiều ngành sản xuất trước nay chưa từng gặp qua, cùng với nhiều thứ lạ lẫm

Vân Châu có đặc điểm lớn nhất là đầy đủ mọi thứ, tụ tập cơ hồ tất cả môn phái tu luyện của Cửu Châu, cơ hồ tất cả phương thức tu luyện, chính tà hỗn tạp, yêu linh cộng sinh.

- Thiên Vân thành có thất tuyệt, thành lớn, nhiều người là nhất tuyệt.

Tô Nhã Ngọc lưu ý tình huống chung quanh, nhẹ giọng giới thiệu cho Ý Thiên nghe một ít chuyện quan hệ tới Thiên Vân thành.

Bởi vì không phải là người của Thiên Vân thành, Tô Nhã Ngọc cũng không hiểu hoàn toàn, nhưng đối với Thiên Vân thành nổi danh nhất là thất tuyệt cũng có nghe qua.

Ý Thiên hiếu kỳ nói: 

- Sáu tuyệt khác là gì?

Tô Nhã Ngọc mỉm cười nói: 

- Thiên Vân thành có mỹ nhân tuyệt mỹ chính là nhị tuyệt, nàng chính là Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, nghe nói từ nhỏ có dị thường, trong vòng mười trượng có thể ngửi được. Có người nói đây là thể chất thiên hương vạn năm khó gặp, chân thật hay không thì không biết được.

Lúc này trên không trung Thiên Vân thành xuất hiện một đạo tinh huy di động thật nhanh, gào thét đáp xuống, bay qua phía đám người Ý Thiên.

Người vây xem gần đó bạo động, giọng nói vang lên liên tiếp, nhưng đều chỉ nói cùng một người.

- Là Tinh Tuyền thiếu quân, Vân Châu thập đại nhân vật.

Vân Châu rất lớn, trừ có thập đại mỹ nữ, thập đại khó chói ra, còn có thập đại cao thủ, thập đại nhân vật.

Tinh Tuyền thiếu quân chính là một trong Vân Châu thập đại nhân vật, vốn tên là Tinh Tuyền, nhưng hắn ưa thích người ta gọi hắn là thiếu quân hơn.

Tinh quang lóe lên, người đó đứng ở trước mặt Ý Thiên ba người, lộ rara gương mặt tuấn mỹ bất phàm, vui vẻ thong dong.

Đó là thanh niên tuấn mỹ chừng hai mươi bảy tuổi, cho dù hình thể hay tướng mạo đều hiếm thấy.

Tinh Tuyền một thân áo đỏ giống như hỏa diễm, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ bất phàm, giống như kim đồng tái sinh, làm cho người ta tán thưởng.

Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên cũng phải thầm khen, mà Ý Thiên nhíu mày, rõ ràng cảm giác được ánh mắt ghen ghét trong mắt Tinh Tuyền.

Cho tới nay Tinh Tuyền vô cùng tự tin vào tướng mạo của mình, ai ngờ hôm nay lại gặp Ý Thiên.

Giống như nữ nhân ganh đua sắc đẹp với nhau, tuy Tinh Tuyền bất phàm, nhưng trước mặt Ý Thiên lại ảm đạm thất sắc, đây là chuyện hắn không thừa nhận được.

Ghen ghét là bản tính của con người, không quan hệ tới nam nữ.

Tinh Tuyền chưa từng nghe ngửi qua có người như Ý Thiên, cũng không biết trên đời còn có nam tử tuấn tú như vậy.

- Ngươi là ai?

Cơ hồ cử động vô ý thức, Tinh Tuyền ngữ khí bất thiện.

Ý Thiên hỏi ngược lại: 

- Ngươi là ai?

Tinh Tuyền tự phụ nói: 

- Bản thiếu quân chính là Vân Châu thập đại nhân vật, Tinh Tuyền, ngươi thì sao?

Ý Thiên cười nói: 

- Thì ra là một trong thập đại nhân vật ah, thật sự là thất kính. Ta là Hoa Ý, vô danh tiểu tốt mà thôi. Đương nhiên, vị này bên cạnh ta có chút danh khí đấy, đoán chừng cả Vân Hoang đại lục ai cũng biết.

Tinh Tuyền nhìn qua Tô Nhã Ngọc, khẽ nói: 

- Lần đầu gặp mặt nhưng mà danh tiếng của Tô Nhã Ngọc, ta ngược lại là như sấm bên tai. Không biết vị này xưng hô thế nào?

Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc là hai chủng hình thức khác nhau, mà Tinh Tuyền dường như cũng ưa thích loại hình của Ứng Thải Liên, bởi vậy mở miệng hỏi thăm.

Ý Thiên nhìn thấy Tinh Tuyền có vẻ ái mộ, âm thầm cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại cười nói: 

- Đây là tiểu thiếp của ta, tên là Tiểu Liên.

Tô Nhã Ngọc sững sờ, dường như không ngờ Ý Thiên lại trả lời như thế.

Lưu ý thần sắc Ứng Thải Liên biến hóa, Tô Nhã Ngọc phát hiện nàng cũng không tức giận, ngược tươi cười sáng lạng.

Tinh Tuyền hơi kinh ngạc, thấy Ý Thiên cười đáng ghét như vậy, nhịn không được khẽ nói: 

- Thưởng thức của ngươi rất cao, không biết trong nhà có mấy thê thiếp?

Ý Thiên đáy mắt có hàn quang bắn ra ngoài, đột nhiên nghĩ ra diệu chiêu, ra vẻ khiêm tốn nói: 

- Nói đến ngươi đừng cười, trong nhà xác thực có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng bất tiện không thể mang ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play