Nhìn qua ba cao thủ của Liệt Dương Thần Điện, trong mắt Ý Thiên mang theo một tia lãnh khốc.

- Biết rõ ta là ai, các ngươi còn không bỏ trốn, thật là ngu xuẩn.

Trương Cư Tả khẽ nói:

- Cao thủ Bát Cực Thần Điện đang ở Đạo Châu, trong nháy mắt sẽ chạy đến, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Nói thiệt cho ngươi biết, chúng ta đã sớm cân nhắc khả năng ngươi nửa đường chặn giết, bởi vì đây là kế một hòn đá ném hai con chim, mặc kệ ngươi có hiện thân hay không, ngươi vẫn không thể trốn tránh được.

Ứng Thải Liên nghe vậy lập tức giựt mình tỉnh lại, vội vàng nói:

- Đi mau, đứng bị bọn chúng cuốn lấy, bằng không sẽ nguy hiểm.

Ý Thiên cười nói:

- Yên tâm, bọn chúng không tên nào sống được.

Bay lên trời, Ý Thiên ôm Ứng Thải Liên bay lên cao.

- Muốn đi, không có cửa đâu.

Trương Cư Tả, Trữ Trường Phong, Chu Hoa Lệ ba người cùng rống lên, lập tức tấn công.

Lúc này ba cao thủ cùng tấn công Ý Thiên, một lực lượng trói buộc bao phủ ba người, lập tức trói buộc ba người lại, sắc mặt của bọn họ hoảng hốt.

- Không tốt, chạy mau.

Tần Tú Lan hiển hiện ra trong hư không, nhìn qua ba người giãy dụa, cười nói:

- Giãy dụa đi, hôm nay là các ngươi gặp xui xẻo.

Tay phải vung lên, ba người lập tức thu nhỏ gấp trăm ngàn lần, bay vào trong lòng bàn tay Tần Tú Lan, bị nàng bóp một cái, quang cầu hiển hiện.

Đây là tu vị cả đời của ba cao thủ, dễ dàng bị Tần Tú Lan hút vào thân thể.

Sau một khắc Tần Tú Lan biến mất. Trong nháy mắt cao thủ Bát Cực Thần Điện trong Thiên Duyến Sơn Trang phá không bay tới, lại đến chậm một bước.

Thời điểm này Ý Thiên đã sớm mang theo Ứng Thải Liên xuất hiện trên núi nhỏ cách đó ngàn dặm, đang ôn lại ân oán tình cừu của hai người.

Rúc vào trong ngực Ý Thiên, nước mắt trên mặt Ứng Thải Liên còn chưa khô, khóe miệng tươi cười.

- Ta thật không ngờ ngươi sẽ tới cứu ta. Trận chiến bên ngoài Phi Vân thành ta không thể nói là yêu hay hận ngươi, nhưng mà ta cũng có bất đắc dĩ dĩ. Lúc ấy trong lòng của ta rất mâu thuẫn, nhưng mà ta đâm lao phải theo lao... Ta ... Ta...

Ý Thiên thần sắc bình tĩnh, vỗ về mái tóc Ứng Thải Liên, nói khẽ:

- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi sẽ chọn cái gì? Chọn ta hay là chọn Liệt Dương Thần Điện? Nếu như Liệt Dương Thần Điện khai ra điều kiện khôi phục thân phận thánh nữ của ngươi, cũng toàn lực đào tạo ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Ứng Thải Liên hai tay ôm chặt Ý Thiên, dán đầu vào trong ngực của hắn.

- Từ khi ta trở lại Liệt Dương Thần Điện đến bây giờ, sinh hoạt như tù nhân khiến ta hiểu được, ta chỉ là con cờ của Liệt Dương Thần Điện, là bọn hắn khôi lỗi, thụ bọn hắn đem ra sử dụng. Nếu như cho ta cơ hội lựa chọn lại lần nữa, ta thà rằng đi theo ngươi lưu lạc chân trời xa xăm, dù chết trong tay của Liệt Dương Thần Điện ta cũng không oán không hồi, ta chỉ muốn theo ngươi.

Ý Thiên cười kỳ dị, lạnh nhạt nói:

- Đi theo ta, ngươi phải đối mặt không chỉ là Liệt Dương Thần Điện, mà là Bát Cực Thần Điện. Ta đã quyết định làm rõ thân phận và làm lớn với Bát Cực Thần Điện một hồi, ngươi dám sao?

Ứng Thải Liên ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:

- Ngươi thật sự muốn đối nghịch với Bát Cực Thần Điện, ngươi không sợ sao? Đây chính là ngôi sao sáng trên Vân Hoang đại lục, cho tới bây giờ không có ai có thể rung động địa vị của Bát Cực Thần Điện cả.

Ý Thiên thản nhiên nói:

- Ta biết rõ.

Nhìn qua bộ dáng thong dong bình tĩnh của Ý Thiên, Ứng Thải Liên ý thức được hắn không nói đùa, trong nội tâm hiểu đây là lựa chọn trọng yếu trong đời.

- Dùng hiểu biết của ta về Liệt Dương Thần Điện, muốn nói không sợ là gạt người, nhưng nếu ngươ nguyện ý đi trên con đường này, ta sẽ đi cùng ngươi. Một khi quyết định thì không cần biết ngươi mạnh bao nhiêu, chỉ vì ta muốn bù đắp tổn thất gây ra cho ngươi, hy vọng ngươi không nên ghét bỏ ta.

Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Ý Thiên mang theo tươi cười, đầu ngón tay vuốt nhẹ gương mặt non mịn bóng loáng của Ứng Thải Liên, nhẹ nhàng nâng cằm mượt mà của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng.

Ưm một tiếng, trên mặt Ứng Thải Liên đỏ ửng, thẹn thùng thừa nhận Ý Thiên ôn nhu.

Vừa hôn, Ý Thiên buông Ứng Thải Liên xụi lơ trong ngực ra, trong nội tâm mang theo đắng chát.

Giờ khắc này đột nhiên Ý Thiên phát hiện mình quá mềm lòng, đây rốt cuộc tốt hay xấu đây?

Vỗ vỗ vai Ứng Thải Liên, Ý Thiên nói khẽ:

- Đi thôi, chúng ta còn có nhiều chuyện cần phải làm.

Ứng Thải Liên vũ mị cười cười, nắm chặt tay Ý Thiên sau đó đi theo hắn tiến vào sơn cốc.

Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong nhìn thấy Ứng Thải Liên thì sắc mặt kinh diễm.

Trong nội tâm Kiếm Vô Địch tràn ngập nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi:

- Vân đại ca, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao ngươi là một hộ vệ của thánh nữ Tam Thanh Thần Điện lại đi cùng với thánh nữ Liệt Dương Thần Điện, ta sắp bị ngươi làm hồ đồ rồi đấy.

Ý Thiên trừng mắt hắn, căn bản không rãnh mà để ý tới, gọi hai người bay ra khỏi sơn cốc, bay tới Thất Sát Phong.

Trên đường Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong nói thầm với nhau, nhìn qua Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, thấp giọng nói:

- Vân đại ca thật sự là lợi hại, tốc độ đổi nữ nhân nhanh hơn cả thay áo, hơn nữa một xinh đẹp hơn một.

Liên Thiết Phong cười khẩy nói:

- Ghen ghét có làm được cái gì, chính ngươi vừa xấu, vừa không có bổn sự, bên người không có nữ nhân mà.

Kiếm Vô Địch phản nói:

- Ta không có ghen ghét, nhưng mà ngươi không có phát hiện Vân đại ca có nhân duyên với nữ nhân quá tốt sao?

Ý Thiên nghe vào trong tay thì chấn động.

Ứng Thải Liên đôi mắt đẹp chuyển động, lén hỏi:

- Ngươi tới Đạo Châu không lâu, có phải gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp không?

Ý Thiên cười khổ nói:

- Ta đã rất cố gắng, rất cố gắng lảng tránh, nhưng dù thế nào cũng tránh không khỏi.

Ứng Thải Liên nhìn qua Ý Thiên với dung mạo Vân Hạo Dương, cười nói:

- Bộ dáng này của ngươi không tuấn tú bằng Nam Cung Phi Vũ, vì sao có nhiều người ưa thích ngươi thế?

Ý Thiên lắc đầu cười khổ, có một số việc không nên nói quá rõ ràng, nếu không về sau sẽ khó xong việc.

Rất nhanh bốn người bay tới Thất Sát Phong, từ xa nhìn thấy Tô Nhã Ngọc, Lạc Ngọc Kiều và Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh, ba nữ đang đang đứng ngoài cửa đạo quan Hoang Đường đạo nhân

Sở dĩ Ý Thiên hẹn gặp ở đây, là vì Thất Sát Phong địa hình đặc biệt, từ trường thập phần hỗn loạn, sóng dò xét căn bản không có tác dụng.

Liên Thiết Phong tới gần Thất Sát Phong, trên mặt hưng phấn, lôi kéo ống tay áo Ý Thiên, vội vàng nói:

- Vân đại ca, nơi này có nguyên từ quang năng, đó là nguyên tố trọng yếu khi luyện khí, có thể luyện chế ra pháp bảo cực phẩm.

Ý Thiên cười nói:

- Đừng kích động, ta biết rõ, về sau có rảnh chúng ta lại nghiên cứu.

Phi thân hạ xuống sơn cốc, ba nữ nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, chuyện này khiến Ứng Thải Liên nhíu mày, mơ hồ mang theo cảnh giác và bài xích.

Lạc Ngọc Kiều nhìn qua Ứng Thải Liên, ánh mắt đầy quái dị, hỏi:

- Ý Thiên, nàng chính là Hồng Vân thánh nữ?

Ý Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó giới thiệu mọi người cho nhau biết, kể cả Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong.

Khách sáo xong, Tào Băng Oánh nói:

- Hoang Đường đạo nhân không ở chỗ này, không biết chạy đi đâu. Ngươi bảo ta làm chuyện kia, ta đã làm xong.

Lúc này trước mặt Ứng Thải Liên, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong, Tào Băng Oánh không có nhiều lời, hiển nhiên Ý Thiên phân phó nàng làm chuyện trọng yếu.

Vuốt ve mái tóc của Tào Băng Oánh, Ý Thiên cử chỉ thân mật khiến nàng ngượng ngùng, nhưng đây là ban thưởng tốt nhất cho nàng.

Lạc Ngọc Kiều ghen ghét, tiến lên kéo tay Ý Thiên, tự nhiên hỏi:

- Hiện tại người đến đông đủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Lạc Ngọc Kiều cử động này khiến Ứng Thải Liên cùng Tào Băng Oánh đều có chút tức giận, nhưng không tiện hiển lộ ra ngoài.

Tô Nhã Ngọc có cảm giác bị vắng ve, sắc mặt cũng không tốt.

Nhưng mà Lạc Ngọc Kiều trước đó xưng hô với Ý Thiên thì hai chữ Ý Thiên khiến Tô Nhã Ngọc vừa sợ lại kỳ, trong mắt mang theo thần sắc ngạc nhiên.

Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên tự tin và mỉm cười, lúc này tuyên bố một quyết định.

- Từ giờ khắc này bắt đầu, ta công khai chống lại Bát Cực Thần Điện, các ngươi nguyện ý gia nhập trận doanh của chúng ta không?

Lạc Ngọc Kiều tỏ thái độ đầu tiên.

- Ta nguyện ý.

Tào Băng Oánh cùng Ứng Thải Liên chẳng phân biệt được trước sau, nói:

- Ta nguyện ý.

Tô Nhã Ngọc chần chờ một chút, nói khẽ:

- Hợp tác giữa chúng ta và gia nhập có gì khác nhau không?

Ý Thiên cười nói:

- Khác nhau khẳng định là có, nhưng tạm thời mà nói khác biệt không lớn.

Kiếm Vô Địch nhìn qua Ý Thiên, vẻ mặt cả kinh nói:

- Vân đại ca, ngươi đang nói đùa sao. Đối kháng với Bát Cực Thần Điện, đây chính là...

Liên Thiết Phong mắng:

- Ngươi nói lời này rất ngu xuẩn, đồ đần.

Kiếm Vô Địch không phục nói:

- Ta là không đần, ta chỉ là muốn biết rõ ràng, Vân đại ca tại sao phải đối kháng với Bát Cực Thần Điện?

Liên Thiết Phong khẽ nói:

- Nếu ngươi tin tức Vân đại ca thì mặc kệ hắn làm gì, ngươi đều cố định ủng hộ, mà không phải chất vấn hắn. Vân đại ca, ta nguyện ý gia nhập, vẫn đi theo ngươi.

Kiếm Vô Địch vội vàng nói:

- Vân đại ca, ta cũng nguyện ý gia nhập, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao phải đối kháng với Bát Cực Thần Điện không?

Đối mặt với Kiếm Vô Địch truy vấn, Ý Thiên không e dè, thản nhiên nói:

- Bởi vì ta chính là người bị Bát Cực Thần Điện truy nã, là Nam Cung Phi Vũ ở bên ngoài Phi Vân thành trọng thương Liệt Dương Thần Điện.

Lời vừa nói ra, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong, Tô Nhã Ngọc ba người sắc mặt đại biến,ai cũng không nghĩ tới Ý Thiên lại chính là người bị Bát Cực Thần Điện liên hợp truy nã, chính là Nam Cung Phi Vũ bên ngoài Phi Vân thành dương danh thiên hạ.

Trận chiến ấy chấn nhiếp Cửu Châu, danh chấn thiên hạ, không người không biết, không người không hiểu.

Đối với uy danh Nam Cung Phi Vũ, đối với tu vị của Ý Thiên, thiên hạ kính ngưỡng.

Hôm nay hắn sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, tuyên bố muốn quyết cao thấp với Bát Cực Thần Điện, đây chính là chuyện khiến người ta phấn chấn.

Ứng Thải Liên, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh ba người biết rõ thân phận của Ý Thiên, cũng không có kinh ngạc.

Kiếm Vô Địch cùng Tô Nhã Ngọc phản ứng thập phần kịch liệt, Liên Thiết Phong tương đối bình tĩnh, với cao thủ luyện khí mà nói khống chế cảm xúc hiển nhiên hơn xa người bình thường.

- Thì ra thân phận chân chính của Vân đại ca chính là Nam Cung Phi Vũ ah, thật sự là quá tốt. Về sau ta sẽ theo ngươi tung hoành thiên hạ, ta cũng muốn dương danh một phương, làm cường giả vạn người kính ngưỡng.

Kiếm Vô Địch nói ra lời này cực kỳ hưng phấn, lo lắng trước kia quét sạch, đối với tràng cảnh tương lai tràn ngập hướng tới.

Tô Nhã Ngọc nhìn qua Ý Thiên, khẽ thở dài:

- Thì ra là ngươi, ta thật không nghĩ tới, nhưng mà ta không rõ, Duyến Nhược Thủy biết rõ thân phận của ngươi không?

Ý Thiên không trả lời thẳng.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:

- Còn phải hỏi, nàng khẳng định biết rõ.

Đối với Lạc Ngọc Kiều thẳng thắn cùng yêu hận rõ ràng, Ý Thiên bất đắc dĩ, thiên nữ của Tử phủ đúng là ngang ngược.

Liên Thiết Phong nói tránh đi:

- Vân đại ca, chúng ta hiện tại đối kháng với Bát Cực Thần Điện, có phải nên chuẩn bị một chút hay không?

Kiếm Vô Địch nói:

- Người của chúng ta hiện tại quá ít, bây giờ lập tức chiêu binh mãi mã, lớn mạnh uy danh, miễn cho Bát Cực Thần Điện khi dễ chúng ta.

Ứng Thải Liên nói:

- Phi Vũ tại Nam Dương uy danh to lớn, bên người bằng hữu không ít. Chỉ cần đánh cờ hiệu thì tin tưởng sẽ có nhiều người đi tới gia nhập.

Ý Thiên nghiêm mặt nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta ta muốn khôi phục dung mạo và tính danh của mình, từ nay về sau ta không còn là Nam Cung Phi Vũ, không còn là Vân Hạo Dương, tên của ta là Ý Thiên.

Kiếm Vô Địch hỏi:

- Tên của ngươi không khó hiểu, nhưng có ý nghĩa gì?

Ý Thiên lắc đầu nói:

- Đây là tên người khác đặt cho ta, người đặt tên, ta cũng nói không rõ ràng, đoán chừng là có ý nghĩa ta là ý trời.

Liên Thiết Phong khen:

- Từ Ý Thiên có nhiều ý nghĩa, rất khí phách.

Ứng Thải Liên than nhẹ nói:

- Võ có thể thông thần, ý có thể thông thiên, thần ma vô ưực, Chư Thiên vô hạn chỉ bằng ý ta.

Tô Nhã Ngọc cảm khái nói:

- Đúng vậy a, ý trời ai có thể ngăn cản?

Kiếm Vô Địch nhìn qua Ý Thiên, trên mặt tràn ngập chờ mong.

- Ý Thiên đại ca, ta muốn nhìn bộ dáng vốn có của ngươi, không biết, hắc hắc... Có bao nhiêu tuấn tú.

Ứng Thải Liên đôi mắt đẹp đảo quanh, nàng đến nay đều vẫn chưa thấy qua chân diện mục của hắn, trong nội tâm cũng tràn ngập chờ đợi.

Tô Nhã Ngọc cũng nhìn qua Ý Thiên, trong mắt mang theo chờ mong.

- Đừng nóng vội, sau đó ngươi sẽ thấy. Hiện tại, chúng ta xin mời Hoang Đường đạo nhân đi ra tâm sự đi.

Lời vừa nói ra, một giọng nói trong đạo quang quanh quẩn bốn phía.

- Hảo tiểu tử, như vậy đều bị ngươi phát hiện, đúng là không đơn giản.

Ánh sáng nhạt lóe lên, Hoang Đường đạo nhân từ hư không đi ra, hạ xuống bên cạnh mọi người.

Cùng thời khắc đó, Ý Thiên quay đầu nhìn qua phía trên, cười nói:

- Ngươi cũng xuất hiện đi, ngươi không phải muốn biết bộ dáng của ta sao?

Cười duyên một tiếng, Tần Tú Lan từ hư không đi ra ngoài, bên người đi theo Trúc nhi đáng yêu xinh đẹp, song song đứng bên cạnh Ý Thiên.

Nhìn qua Tần Tú Lan, Ứng Thải Liên, Lạc Ngọc Kiều trăm miệng một lời hỏi:

- Nàng là ai?

Ý Thiên tránh né ánh mắt hai nàng, giới thiệu nói:

- Vị này chính là Vân Châu đại danh đỉnh đỉnh Tần Tú Lan.

Mọi người sững sờ, Tào Băng Oánh nhìn qua Tô Nhã Ngọc, hỏi:

- Ngươi là người Vân Châu, có từng nghe qua tên Tần Tú Lan chưa?

Tô Nhã Ngọc lắc đầu nói:

- Nhân vật nổi danh của Vân Châu ta cơ bản cũng biết, cái tên Tần Tú Lan ta chưa từng nghe qua.

Lần này đến phiên Ý Thiên kinh ngạc, hắn vẻ mặt nghi vấn nhìn qua Tần Tú Lan, hỏi:

- Ngươi dùng tên giả sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play