Tào Băng Oánh cùng Viên Tử Di đều bị Ý Thiên nói hù sợ. Ngược lại Lê Mộng Kiều thì bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn qua Phương Hàn Ngọc. Khóe miệng mĩm cười.

- Đến đây đi, giết ta, ngươi sẽ thực hiện được lý tưởng của mình, phi thăng Bát Cực Thần Châu, trở thành người tu tiên.

Lê Mộng Kiều giọng nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ phàn nàn, ngược lại là khuyên bảo Phương Hàn Ngọc, chuyện này khiến hắn lắc đầu, thần sắc kích động dị thường.

- Không, ta không thể, ta làm không được...

Ý Thiên lớn tiếng nói:

- Nếu như ngươi làm không được, vậy cũng chỉ có lựa chọn khác, ngươi muốn nghe không?

Phương Hàn Ngọc hiện tại đầu óc rất loạn, vô ý thức hỏi:

- Lựa chọn gì, nói đi!

Ý Thiên trầm giọng nói:

- Ngươi không thể ra tay giết nàng, vậy lấy nàng. Là giết là lấy, ngươi chọn đi!

Phương Hàn Ngọc bật thốt lên nói:

- Cái gì? Lấy nàng! Cái này... Cái này...

Lạc Ngọc Kiều sững sờ, giống như có điều ngộ ra, mắng:

- Vân Hạo Dương đáng giận, ngươi dám trêu chọc ta, hại ta mất mặt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tào Băng Oánh cười nói:

- Hối hận vừa rồi mắng hắn? Yên tâm, ta thấy hắn không tức giận đâu.

Lạc Ngọc Kiều xấu hổ tức giận nói:

- Ngươi dám cười ta, xem ta không tha cho ngươi.

Tào Băng Oánh vội vàng trốn đến sau lưng Viên Tử Di, trên gương mặt xinh đẹp cười nhõng nhẽo.

Sắc mặt Lê Mộng Kiều béến hóa, không thể ngờ Ý Thiên lại nói như thế, muốn Phương Hàn Ngọc lấy mình.

Giờ khắc này Lê Mộng Kiều đột nhiên hiểu dụng ý của Ý Thiên, nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

Ý Thiên nhìn qua Phương Hàn Ngọc, nghiêm mặt nói:

- Nàng là trở ngại lớn nhất của ngươi, ngươi không thể nhẫn tâm, nhất định phải lựa chọn một loại phương thức khác. Phải phi thăng tiên giới, không cần phải trảm tình diệt dục. Năm đó Âm Dương Hòa Hợp Phái danh chấn thiên hạ, Âm Dương song tu mọi người đều biết, cao thủ phi thăng tiên giới còn ít sao?

Phương Hàn Ngọc chần chờ nói:

- Thế nhưng mà về sau Âm Dương Hòa Hợp Phái bị diệt.

Ý Thiên nói:

- Đó là bởi vì trong tay Âm Dương Hòa Hợp Phái nắm giữ tài nguyên phi thăng tiên giới, đây là điểm Bát Cực Thần Điện không hy vọng nhìn thấy, cho nên cuối cùng Bát Cực Thần Điện liên thủ tiêu diệt Âm Dương Hòa Hợp Phái. Từ nay về sau muốn phi thăng tiên giới, nhất định phải thông qua Bát Cực Thần Điện, nếu không thì không có hi vọng.

Phương Hàn Ngọc hỏi ngược lại:

- Như thế, ngươi làm sao có thể phi thăng tiên giới?

Ý Thiên cười nói:

- Ngươi cứ nói đi? Ta nên đi, sau khi nghĩ thông suốt cứ tới tìm ta, nhưng có một điểm phải nhớ kỹ, nếu ngươi không cưới nàng, đời này ngươi đừng mơ phi thăng tiên giới. Dù là ngươi thông qua Bát Cực Thần Điện phi thăng tiên giới, ta cũng ném ngươi trở về.

Thấy Ý Thiên phải đi, Tào Băng Oánh cho Lạc Ngọc Kiều lần lượt liếc sắc, cùng bay lên, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Ý Thiên.

- Chúng ta tiễn ngươi một đoạn đường a.

Tào Băng Oánh cực kì thông minh, không có cường lưu Ý Thiên, chỉ nói tiễn hắn một đoạn.

Lạc Ngọc Kiều không nói lời nào, nhưng ánh mắt thì nhìn qua Ý Thiên, sợ hắn chạy mất.

Ý Thiên dáng tươi cười cứng đờ, rất muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị ánh mắt nhu tình của hai nàng làm nuốt trở lại.

Bất đắc dĩ cười cười, Ý Thiên thở dài nói:

- Ta đúng là tự làm tự chịu.

Phương Hàn Ngọc và Lê Mộng Kiều nhìn nhau, tâm tình vào thời khắc này không giống lúc trước.

Bay lên, Ý Thiên rời khỏi Vong Tình Phong.

Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều một trái một phải đi theo Ý Thiên, mỉm cười xinh đẹp.

Tâm tình Ý Thiên phức tạp, chính mình giờ phút này muốn lập tức chạy về Thiên Duyến Sơn Trang, nếu như mang theo Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh tiến đến, chẳng phải phiền toái của mình tới nữa sao?

Ý Thiên duy nhất có thể chờ là Tào Băng Oánh nói lời giữ lời, chỉ tiễn mình một đoạn đường, mà không phải đi theo không buông.

Tốc độ ba người không nhanh, nhưng không bao lâu đã đi tới biên giới Thiên Nhất sơn mạch.

- Được rồi, các ngươi quay về đi.

Thấy hai nữ không mở miệng, Ý Thiên không thể không kiên trì đánh vỡ trầm mặc.

Lạc Ngọc Kiều cười nói:

- Chúng ta thương lượng tốt, muốn lưu lạc với ngươi.

Ý Thiên nghe xong không ổn, định chạy ra, ai ngờ Tào Băng Oánh sớm đã bắt lấy tay của Ý Thiên.

- Ngươi sẽ không ném chúng ta mặc kệ chứ? Trước mắt cao thủ tụ tập tại Đạo Châu, vạn nhất chúng ta rơi vào trong tay người xấu thì ngươi có áy náy không?

Ý Thiên trong lòng mát lạnh, cười khổ nói:

- Ta hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có tinh lực chiếu cố các ngươi. Nghe ta nói, các ngươi nên trở về, hảo hảo đứng trong môn phái, như vậy an toàn hơn.

Lạc Ngọc Kiều bắt lấy tay kia của Ý Thiên, hỏi:

- Ngươi tránh chúng ta sao? Chẳng lẽ chúng ta kém Duyến Nhược Thủy, không lọt vào pháp nhãn của ngươi nên không ngó tới?

Ý Thiên biểu lộ xấu hổ, liên tục phủ nhận nói:

- Ta không có ý này, nếu ta không quan tâm các ngươi, vì sao chạy tới đây hóa giải Hắc Dục Ma Liên cho các ngươi chứ?

Tào Băng Oánh nói:

- Như thế, ngươi vì cái gì cự tuyệt chúng ta?

Ý Thiên khẽ thở dài:

- Ta là tốt cho các ngươi, đi theo ta ăn bữa hôm lo bữa mai, tùy thời sẽ chết, không đáng.

Lạc Ngọc Kiều nói:

- Chúng ta không sợ, chúng ta cam tâm tình nguyện.

Ý Thiên cười khổ nói:

- Các ngươi rốt cuộc vừa ý điểm nào của ta chứ? Luận diện mạo, người anh tuấn hơn ta khắp nơi đều có, luận tu vị, lợi hại hơn ta có không ít, luận tuổi thì ta không còn trẻ tuổi.

Tào Băng Oánh cười nói:

- Đây chỉ là mặt nạ ngươi lừa gạt người khác thôi, ngươi căn bản không phải là Vân Hạo Dương.

Ý Thiên phản nói:

- Nếu các ngươi ngay cả ta là ai cũng không rõ, còn xúc động như vậy, không sợ hối hận sao?

Lạc Ngọc Kiều khẽ nói:

- Ai nói chúng ta không biết ngươi là ai chứ?

Ý Thiên nghe vậy chấn động, thần sắc lập tức cảnh giác, trên người tỏa ra sát khí lạnh như băng.

Tào Băng Oánh phát giác, thấp giọng nói:

- Ngươi muốn giết chúng ta sao? Kỳ thật chúng ta cũng không rõ ràng ngươi là ai, chỉ có một suy đoán lớn mật.

Ý Thiên cười khổ, sát khí trong lòng tiêu tán, nói thấm thía:

- Nghe ta khuyên bảo, trở về hảo hảo tu luyện, đi theo ta chỉ mang tai nạn tới cho các nàng thôi.

Lạc Ngọc Kiều lớn tiếng chất vấn:

- Vì cái gì ngươi lại đuổi chúng ta đi, ngươi đang sợ cái gì chứ? Chúng ta có thể dứt bỏ thẹn thùng của nữ nhân, lớn mật đi theo ngươi như vậy. Vì cái gì ngươi không thể dứt bỏ băn khoăn trong lòng, dũng cảm đối mặt cbhuws?

Lạc Ngọc Kiều tính cách thẳng thắn, dám yêu dám hận, ngược lại làm cho Ý Thiên xấu hổ.

Nhưng mà Ý Thiên thân phận quá trọng yếu, một khi tiết lộ ra sẽ khiến Bát Cực Thần Điện đuổi giết, hắn mặc dù không tình nguyện, cũng phải hết sức che dấu.

Phiêu nhiên hạ xuống đất, Ý Thiên nắm bàn tay trắng của hai nàng đứng trên đỉnh núi, nói khẽ:

- Ta băn khoăn là do ta có lo lắng trong lòng, ta không muốn thương tổn người ta quan tâm kể cả các ngươi.

Tào Băng Oánh nói:

- Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không?

Ý Thiên chần chờ nói:

- Trong lòng của các ngươi cho rằng ta là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play