Ánh mắt Đông Phương Tiếu lập loè bất định, hắn nhận ra chi tiết của Lý Nhược Nhiên thì dường như có tính toán khác, cũng không có nóng lòng công kích.

Lý Nhược Nhiên cười lạnh nói:

- Nếu ta không có chút bổn sự, chẳng phải tùy ý ngươi làm gì thì làm hay sao?

Đông Phương Tiếu cười to nói:

- Cho dù ngươi là thiên phượng thần hoàng chi thân, luận tu vị ngươi không cách nào so sánh với ta. Vốn ta có ý định giết ngươi trước, nhưng hiện tại ta cải biến tâm ý rồi, ta muốn bắt giữ ngươi, đây chính là lô đỉnh hiếm thấy đấy, có thể giúp tu vị của ta tăng nhiều.

Lý Nhược Nhiên hơi tức giận nói:

- Ngươi muốn chết.

Hai tay đẩy tới trước, vô số thần điểu năm màu phóng thẳng tới phía Đông Phương Tiếu.

- Tới tốt, xem ra thắng ngươi thế nào.

Hai tay đẩy ngang, Đông Phương Tiếu khống chế đường cong nguyên lực ngoài thân, sau đó hội tụ thành tia chớp dài hẹp, nghênh tiếp một kích của Lý Nhược Nhiên.

Đến lúc đó hào quang năm màu hóa thành tia sét vừa thô vừa to va chạm với nguyên lực, dẫn phát nổ tung đáng sợ, hình thành một quang cầu khuếch tán ra, tỏa ra khí thế hủy diệt.

Lực lượng hai bên không ngừng rót vào, hào quang nghiền nát và tan rã lẫn nhau, nổ tung và công kích đồng thời tồn tại, khiến không gian xuất hiện tan vỡ và vặn vẹo, thời không lực vỡ nát phát ra tiếng động như quỷ khóc.

Lần đầu giao phong cân sức ngang tài, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai.

Lý Nhược Nhiên rất bình tĩnh, trên mặt Đông Phương Tiếu thì tươi cười, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.

Đều là cường giả Huyền Đế, song phương chênh lệch quá mức nhỏ bé.

Nếu không cân nhắc mặt khác nhân tố, muốn phân ra thắng thua cũng không phải là chuyện dễ, nếu muốn giết mất đối phương thì càng là không dễ.

Điểm này trong lòng hai bên vô cùng rõ ràng, thế nhưng mà ai cũng không có lui bước.

Lý Nhược Nhiên lóe lên rồi biến mất, sau một khăc xuất hiện sau lưng

Đông Phương Tiếu, ngón tay thon dài lăng không hiện ra, đầu ngón tay bắn ra hào quang năm màu, giống như thần kiếm khai thiên, vô kiên bất tồi.

Đông Phương Tiếu lảng tránh, trở bàn tay đánh trả, cột sáng đỏ thẫm đánh lên kiếm quang năm màu, lập tức dẫn phát nổ tung, trong nháy mắt cả hai người đều bắn ra xa.

Di động nhanh chóng, Lý Nhược Nhiên giơ tay nhấc chân mang theo hào quang năm màu lóe sáng, tung hoành tùy ý, đuổi theo Đông Phương Tiếu.

Đối mặt công kích như vậy, Đông Phương Tiếu thong dong ứng đối, gặp chiêu phá chiêu, dùng lực khắc lực, thời không ở chung quanh xuất hiện chấn động, làm cho Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh, Chư Cát Đằng Huy, Đoan Mộc Thanh Vân bốn người toàn lực phòng ngự nhưng lại bị thương, khóe miệng chảy máu.

Cái này gọi là tiên nhân chiến tranh, phàm nhân gặp nạn.

Lý Nhược Nhiên cùng Đông Phương Tiếu hai đại Vũ Đế giao phong, từng chiêu từng thức mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, nguyên lực chấn động đáng sợ xâm phạm chung quanh, đối với đám người Mộ Dung Tiểu Dạ,

Chư Cát Đằng Huy mang theo uy hiếp thật lớn.

Giữa không trung, Nam Cung Uyển Nghi cùng Nam Cung Lục Vân giao chiến tới bây giờ đã xuất hiện một ít chuyển cơ.

Vốn Nam Cung Uyển Nghi kinh nghiệm không đủ, sau một phen kịch chiến, dần dần nắm giữ kỹ xảo cùng kinh nghiệm, bằng vào Phần Thiên Đại Nhật

Quyết vừa tu luyện, âm thầm đánh cắp Thiên Chân Kinh của Nam Cung Lục

Vân.

Bởi như vậy nếu mang ra so sánh, Nam Cung Uyển Nghi chậm rãi chiếm cứ thượng phong, Nam Cung Lục Vân cũng có chỗ phát giác.

Cuộc chiến của Tả Tuấn Hi cùng Cửu Đầu Linh Xà càng đánh càng kinh người.

Cửu Đầu Linh Xà trong ngắn hạn thôn phệ nhiều Hỏa Dực Xà cùng Hỏa Linh Quy, vẫn hấp thu tiêu hóa không kịp.

Hôm nay một trận chiến với Tả Tuấn Hi, vừa vặn gia tốc tiêu hóa và hấp thu, khiến cho Cửu Đầu Linh Xà càng đánh càng hăng, thực lực càng ngày càng mạnh, đã có thể nói tiến vào mức khủng bố.

Thấy tình thế không ổn, Tả Tuấn Hi không thể không lựa chọn thoát đi.

Tuy trong lòng của hắn không cam lòng, nhưng mà tình thế không do người.

Ngọc Linh Lung không có truy kích, mà là thu hồi Cửu Đầu Linh Xà, khiến nó tĩnh tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày luyện hóa thôn phệ lực lượng đoạt được, tiến tới trạng thái đỉnh phong.

Trước mắt tuy Cửu Đầu Linh Xà thực lực kinh người, nội lực cũng không ổn định, thân thể cũng đang trong giai đoạn phát triển ổn định, cũng không thích hợp tác chiến thời gian dài.

Đối với Cửu Đầu Linh Xà mà nói, thời gian hiện tại cần nó tiêu hóa nhất, sau khi thân thể của nó ổn định lại, thực lực của nó sẽ tiến thêm một bước.

Cảm tâấy được Tả Tuấn Hi thua chạy, Đông Phương Tiếu cùng Nam Cung Lục Vân cảm thấy thất vọng.

Cửu Đầu Linh Xà bày ra thực lực tuyệt đối không kém cao thủ Huyền Đế, chuyện này đối với mọi người mà nói là một uy hiếp to lớn.

Cân nhắc tình huống trước mắt, Đông Phương Tiếu không hề ẩn dấu thực lực, quanh người tỏa ra hào quang kim hồng sắc, tu vị lập tức kéo lên tới Huyền Đế đỉnh phong, kiến tạo khí phách chấn nhiếp cửu thiên, uy chấn thiên địa.

Cất bước đi ra, lăng không đứng vững. Đông Phương Tiếu bay tới gần Lý

Nhược Nhiên, khí phách hùng hồn chấn Lý Nhược Nhiên lay động lui về phía sau, trên gương mặt xinh đẹp biểu lộ nghiêm túc.

Tâm niệm khẽ động, Lý Nhược Nhiên sử dụng cửu cấp tiên khí Thanh Vân

Cầm, tiên linh chi khí đậm đặc bao phủ lấy nàng, lập tức xé nát áp lực vô hình mà Đông Phương Tiếu phát ra, làm cho Đông Phương Tiếu đỉnh chỉ tiến lên.

Sắc mặt đột biến, Đông Phương Tiếu bật thốt lên:

- Cửu cấp tiên khí, đáng hận!

Lý Nhược Nhiên lãnh khốc nói:

- Ánh mắt không tệ, đây đúng là cửu cấp tiên khí, đáng tiếc ngươi biết đã chậm.

Thúc dục tiên khí, thời không vặn vẹo, một đạo kết giới đặc thù bao phủ lấy Đông Phương Tiếu, làm cho hắn không cách nào thi triển na di tức thời, hạn chế phạm vi hoạt động của hắn.

Chửi bới một tiếng, Đông Phương Tiếu khẽ nói:

- Dùng tu vị Huyền Đế của ngươi còn không cách nào thúc dục được cửu cấp tiên khí, muốn giam cầm ta cũng không dễ dàng như vậy.

Lăng không bay lên, Đông Phương Tiếu hóa thành cột sáng sắc bén, trong khu vực đặc biệt hạn chế sinh cơ.

Ánh mắt Lý Nhược Nhiên lăng lệ, toàn lực thúc dục tiên khí gia cố kết giới phong tỏa, lần lượt đánh Đông Phương Tiếu trở về.

Trong khoảng khắc, Đông Phương Tiếu nếm thử mấy ngàn lần, kết quả lại không được như ý, ngược lại hao tổn đại lượng nguyên khí, chuyện này khiến hắn lửa giận công tâm.

Điên cuồng hét lên một tiếng, Đông Phương Tiếu đột nhiên cũng tế ra một kiện tiên khí, đó là một quang châu vàng kim, chính là thất cấp tiên khí.

Từ đẳng cấp mà nói, này quang này này căn bản không cách nào sánh bằng cửu cấp tiên khí Thanh Vân Cầm.

Nhưng Đông Phương Tiếu vì chạy trốn khỏi chết, vậy mà kíp nổ một kiện thất cấp tiên khí, đây chính là đại thủ bút.

Mượn nhờ uy lực tiên khí hủy diệt nổ tung, Đông Phương Tiếu thành công nổ tan kết giới phong bế, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khốn.

Lý Nhược Nhiên cũng bị vụ nổ ảnh hưởng, thân thể xuất hiện lay động, khóe miệng có vết máu chảy ra.

Đông Phương Tiếu kíp nổ tiên khí cũng nhận phải cắn trả khủng bố, trên mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt ảm đạm vô quang và mang theo cừu hận.

Lóe lên rồi biến mất, Đông

Phương Tiếu thoát khốn sau đó thân ảnh hóa thành ngàn vạn, vậy mà không có lựa chọn trốn chết, hắn chủ động công kích.

Hành động này là xuất kỳ bất ý, đánh Lý Nhược Nhiên không kịp trở tay.

Phát giác được nguy hiểm tới gần, Lý Nhược Nhiên đã tới không kịp né tránh, đành phải toàn lực thúc dục tiên khí tiến hành phòng ngự.

Bởi vì quan hệ tới thời gian, tiên khí Thanh Vân Cầm vừa mới phat ra phòng ngự thì công kích của Đông Phương Tiếu cũng đã tới gần, một chưởng mang theo đầy tức giận đánh vào ngực Lý Nhược Nhiên, đầu tiên đánh lên kết giới, lại theo quán tĩnh hãm sâu vào trong kết giới, đánh vào người của Lý Nhược Nhiên.

Kêu rên một tiếng, thân thể Lý Nhược Nhiên chấn động, há mồm phun ra một đạo máu tươi, khí thế thảm nhiều, thương thế nghiêm trọng.

Thân thể Đông Phương Tiếu cũng run lên, máu tươi trong miệng bắn ra ngoài, nhưng hắn vẫn cắn răng gượng chống, thề phải trọng thương địch nhân.

Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, mấu chốt xem ai hung ác hơn ai.

Một khi Đông Phương Tiếu dùng một chưởng đánh trúng Lý Nhược Nhiên, như vậy hắn sẽ là người chiếm cứ thượng phong.

Trái lại, tình thế sẽ là Lý Nhược Nhiên có lợi.

Đây là kết cục được ăn cả ngã về không, người xem cuộc chiến sầu lo, đặc biệt là Chư Cát Đằng Huy, lúc Lý Nhược Nhiên miệng phun máu tươi thì hắn không nhịn được kêu lên một tiếng.

Dùng từ chó cùng rứt dậu với Đông Phương Tiếu là hình dung tốt nhất.

Đông Phương Tiếu sở dĩ mạo hiểm như vayajn chủ yếu là hắn muốn chiếm thiên phượng thần hoàng thể của Lý Nhược Nhiên, muốn xuất kỳ bất ý bắt

Lý Nhược Nhiên, sau đó lại thay đổi kết cục.

Mặc dù lần này không thể giết Ý Thiên, nhưng nếu bắt được Lý Nhược Nhiên, vậy cũng không uổng công chuyến này.

Nhưng mà thời điểm một chưởng của Đông Phương Tiếu sắp đánh trúng vào người Lý Nhược Nhiên, trong hư không đột nhiên có một khí tức kinh khủng xuất hiện, lập tức bao phủ thân thể Đông Phương Tiếu, ăn mòn tâm linh của hắn.

Một khắc này một linh cảm không lành xuất hiện trong lòng của Đông Phương Tiếu, khiến hắn sinh ra cảm giác tuyệt vọng, vô lực.

Lý Nhược Nhiên nhìn qua Đông Phương Tiếu, trong hai mắt mang theo vẻ lo lắng, nếu như trúng thêm một chưởng, thương thể của nàng sẽ tăng vọt, vô cùng có khả năng rơi vào trong tay của Đông Phương Tiếu.

Lý Nhược Nhiên có được năng lực hiểu rõ nhân tâm, giờ phút này đã phát giác được ý đồ của Đông Phương Tiếu, cho nên nội tâm rất lo lắng.

Lúc đạo khí tức khủng khiếp kia xuất hiện, đột nhiên trong lòng Lý Nhược Nhiên có cảm giác vô cùng ôn hòa, sầu lo trong lòng của nàng đã quét sạch, lập tức hiểu rõ tất cả.

Cùng thời khắc này thân thể Đông Phương Tiếu đột nhiên run lên, bị mũi nhọn tuyệt thế siêu thần khí Quy Tịch đâm thủng thân thể từ sau lưng.

Không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể Đông Phương Tiếu lập tức héo rũ như bông hoa, một chưởng kia trong nháy mắt vô lực, bị kết giới phòng ngự của tiên khí Thanh Vân Cầm bắn ra, cả đầu cánh tay lập tức hóa thành bụi bậm.

Quay đầu lại, Đông Phương Tiếu nhìn thấy một con dao găm đen kịt cách đó vài trượng tỏa ra hào quang tà ác, nó mang theo khí tức khủng bố, đang điên cuồng thôn phệ huyết nhục Đông Phương Tiếu, hút nguyên thần của hắn.

Trên ngòi bút cực lớn này có một thân ảnh nhàn nhạt, chính là nguyên thần phân thân của Ý Thiên.

- Đối với kẻ vô lễ với sư tỷ, tất cả phải chết.

Nhìn qua phía Lý Nhược Nhiên nháy mắt mấy cái, nguyên thần phân thân của Ý Thiên lóe lên rồi biến mất, tính cả Linh Bút Quy Tịch cùng nhau biến mất, giữa không trung chỉ còn lại thân hình mụt nát của Đông Phương Tiếu biến mất theo gió, thân thể rơi vào kết cục hình thần câu diệt.

Vào lúc Quy Tịch xuất hiện, khí tức khủng bố rung động tâm linh của Nam Cung Lục Vân, cũng dọa lùi Vũ Đế Nam Cung thế gia.

Nam Cung Uyển Nghi không có truy kích, giờ phút này không phải lúc ngã bài chân chính, không đáng bạo lộ quá nhiều bí mật.

Lý Nhược Nhiên bị thương không nhẹ, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên Ý Thiên ra tay vì nàng, hiển nhiên làm tâm hồn thiếu nữ của nàng cực kỳ vui mừng, cảm thấy điềm mật, ngọt ngào.

Nam Cung Uyển Nghi quay lại bên cạnh mọi người, mọi người ân cần hỏi thăm lẫn nhau, liền đặt lục chú ý lên người của Ý Thiên.

Trong đại sảnh, ngoài thân Ý Thiên có hồng tử sắc quang mang đang vờn quanh, ngồi xếp bằng trên hư không không nhúc nhích, đang cẩn thận phân tích tình huống cụ thể của tòa thành.

Hơn tám mươi vạn tòa cổ thành tình huống khác nhau, trừ Truyền Tống Trận và hình dạng bề ngoài giống nhau, mỗi một tòa thành cổ bị hao tổn trình độ khác biệt.

Ý Thiên giờ phút này đang tập trung tung tích của Công Tôn Duy Ngã cùng

Tả Thiên Huệ, cũng nắm giữ động tĩnh cao thủ còn lại, phát hiện trừ Hà

Hiển cùng Âm Thiên Chính ra, đại bộ phận cao thủ đang bay tới Thiên

Hoang Thánh Thành.

Nhiều cao thủ như vậy tiến vào trong này, Ý Thiên quan tâm nhất chính là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ, bởi vì hắn hai người thân phận đặc biệt, một khi đạt tới Thiên Hoang Thánh Thành thì có thể khống chế Vô

Biên Hoang Thành.

Mà những người còn lại cho dù đi tới Thiên Hoang Thánh Thành cũng bị hệ thống phòng ngự ở nơi đó ngăn cản ở bên nòoài, căn bản không có bao nhiêu uy hiếp.

Giờ phút này Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ khoảng cách Thiên Hoang Thánh Thành còn xa.

Bởi vì từ ngoài vào trong, trình độ hao tổn của các tòa thành đều nghiêm trọng, muốn dựa vào Truyền Tống Trận tiến lên phải xem vận khí.

Ý Thiên thông qua thăm dò phân tích, phát hiện tám mươi mốt vạn tòa cổ thành, có bảy phần các tòa thành bị hao tổn nghiêm trọng, Truyền Tống

Trận hoàn toàn mất đi hiệu lực, không cách nào mở ra.

Còn lại ba phần cổ thành thì có tương thông nhau, có xuất hiện đứt gãy, muốn đi tới Thiên Hoang Thánh Thành là không thực tế.

Trước mắt Ý Thiên đang suy tính cách tốt nhất, làm thế nào trong thời gian ngắn đuổi tới Thiên Hoang Thánh Thành.

Lúc trước Ý Thiên có ý định thúc dục trận pháp ngăn cản Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ đi tới.

Hôm nay xem ra căn bản cũng không cần phải làm vậy, hai người này muốn bay tới Thiên Hoang Thánh Thành là chuyện thời gian dài.

Mặt khác hệ thống phòng ngự của Thiên Hoang Thánh Thành cực kỳ đặc biệt, Ý Thiên thăm dò hồi lâu cũng không có tìm được cách phá giải, đây là vấn đề làm phức tạp hắn nhất.

Trong yên tĩnh, thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong lúc bất tri bất giác tử hồng sắc quang mang bắt đầu yếu bớt, lập tức khiến cho Nam Cung

Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên chú ý tới.

Trải qua điều dưỡng một thời gian ngắn, thương thế của Lý Nhược Nhiên được Nam Cung Uyển Nghi hiệp trợ cho nên cơ bản đã khỏi hẳn.

Qua một lát sau Ý Thiên mở to mắt, tử hồng sắc quang mang ở gần bị hắn thu vào thân thể, tu vị còn tăng tiến hơn so với lúc trước.

Mọi người đi tới bên cạnh Ý Thiên, hỏi thăm tình huống.

Ý Thiên cười nói:

- Ta đã suy tính ra một cách tốt nhất, có thể mượn nhờ Truyền Tống Trận giúp chúng ta đi trước Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ. Nhưng mà hệ thống phòng ngự của Thánh thành rất đặc biệt, ta tạm thời còn không tìm ra cách mở nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play