Xuất phát từ cảm ứng đặc thù, Tả Thiên Huệ cảm ứng được tung tích của Công Tôn Duy Ngã trước tiên, cũng nói cho Phi Phàm công tử.

- Tới cũng tốt, dù sao không có Chú Kiếm Đỉnh, chúng ta cũng không mở được Vô Biên Hoang Thành."

Đối với Công Tôn Duy Ngã xuất hiện, Phi Phàm công tử biểu hiện rất bình tĩnh, trong nội tâm cũng mừng thầm.

Sa mạc Phi Long sinh hoạt tại xích vân sa mạc, thủ pháp dò xét hơn xa người thường, rất nhanh liền phát hiện tung tích đám người Phi Phàm công tử.

- Bọn chúng ở phía trước, hiện tại nên đến phiên Chú Kiếm Đỉnh lên sân khấu.

Vệ Thiên Minh cười lạnh một tiếng, nhìn qua Công Tôn Duy Ngã với ánh mắt lạnh như băng, thuận tay lấy Chú Kiếm Đỉnh trong tay ném cho Công Tôn Duy Ngã.

Chú Kiếm Đỉnh chính là vật đời đời truyền thừa của Công Tôn thế gia, bề ngoài nó chỉ lớn nhỏ vài tấc và có màu nâu xám, là một cái đỉnh có ba chân, mặt ngoài có khắc đường vân phong cách cổ xưa, cho người ta cảm giác xa xưa, tang thương.

Công Tôn Duy Ngã tiếp nhận Chú Kiếm Đỉnh, cẩn thận quan sát một lát, lập tức cắn nát ngón tay giữa cho máu tươi chảy vào trong đỉnh.

Đến lúc đó Chú Kiếm Đỉnh bộc phát hào quang chói mắt, tự phát quay chung quanh người Công Tôn Duy Ngã ba vòng, sau đó hóa thành một đạo quang mang, dung nhập vào trong người của Công Tôn Duy Ngã.

Một khắc này toàn thân Công Tôn Duy Ngã run rẩy, trên gương mặt tuấn tú mang theo thần sắc thống khổ, nguyên lực trong người tăng vọt điên cuồng, rất nhanh đã đột phá Huyền Hoàng, đưa tới Thánh Hoàng thiên kiếp.

Sa mạc Phi Long cùng Vệ Thiên Minh thờ ơ lạnh nhạt, cũng không thèm để ý, hiển nhiên đã sớm biết rõ chuyện này sẽ xảy ra.

Mà Công Tôn Duy Ngã độ Thánh Hoàng thiên kiếp lại khiến không ít cao thủ chú ý tới.

Thời điểm thiên kiếp sắp chấm dứt, Tà Bất Tử Phái Tà Thần công tử suất lĩnh Hỏa Dực Vương Xà cùng Mạc Thương Huyền xuất hiện ở gần đó.

Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, nhưng lại ở gần đám người Tả Thiên Huệ.

Tà Thần công tử nhìn qua Vệ Thiên Minh, cười hắc hắc nói: 

- Cho tới nay Tàn Thức U Hồn Tông của ngươi đều lực áp Tà Bất Tử Phái, hôm nay chúng ta so một lần, xem ai có thể cướp lấy Vô Biên Hoang Thành.

Vệ Thiên Minh âm hiểm cười nói: 

- So thì so, chẳng lẽ lại ta còn sợ ngươi?

Sa mạc Phi Long nhìn qua Hỏa Dực Vương Xà, cười lạnh nói: 

- Ngươi và Tử Vong thành chủ liên thủ, sẽ không sợ Xích Vân Tử Thần giết ngươi?

Hỏa Dực Vương Xà nụ cười giả tạo nói: 

- Chuyện này không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ chuyện sau này của mình đi.

Sau khi vượt qua Thánh Hoàng thiên kiếp, Công Tôn Duy Ngã đứng thẳng lên rất nhiều, toàn thân tràn ngập khí tức hùng hồn, nhưng lại bị sa mạc Phi Long khắc chế.

- Tiểu tử, dùng tu vị của ngươi bây giờ, tốt nhất không nên đùa nghịch thủ đoạn gì, bằng không thì ngươi sẽ hối hận.

Công Tôn Duy Ngã khẽ nói: 

- Lão thất phu, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta muốn giết ngươi.

Sa mạc Phi Long cười to nói:

- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã, hiện tại ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách ta không khách khí. Đi thôi, ngươi bây giờ đã dung hợp Chú Kiếm Đỉnh, tin tưởng ngươi có lẽ có thể cảm ứng được tung tích của Tả Thiên Huệ, Vô Biên Hoang Thành ở chỗ nào.

Công Tôn Duy Ngã hừ khẽ một tiếng, trong lòng ngàn vạn không vui, rồi lại không thể không thỏa hiệp, mang sa mạc Phi Long cùng Vệ Thiên Minh tiến tới hướng của đám người Tả Thiên Huệ.

Tà Thần công tử bám theo một đoạn, rất nhanh đã đi tới khu vực của Phi Phàm công tử, chuyện cũng sắp bắt đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Tả Thiên Huệ cùng Công Tôn Duy Ngã mang theo cảm ứng đặc thù với nhau, đây là tiên khí sinh ra quan hệ thân mật, mỗi một thời đại chủ kí sinh đều có quan hệ tình lữ, đây là một loại số mệnh, dù ai cũng không cách nào trốn thoát.

Nhanh chóng trao đổi với nhau, Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ tránh né ánh mắt, lưu ý tình huống ở chỗ của mình.

Trước mắt hoàn cảnh của hai người đặc biệt, dưới biển cát này nếu như động thủ có nhiều bất tiện, càng dễ dàng làm sai lệch vị trí của Vô Biên Hoang Thành, tìm ra được cũng là chuyện phiền toái.

Phi Phàm công tử nghiêng mắt nhìn quaVệ Thiên Minh vài lần, đi thẳng vào vấn đề nói: 

- Hiện tại Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh đều ở đây, hai điều kiện mở Vô Biên Hoang Thành đã đủ. Giờ phút này nếu như tranh đấu không ai chiếm được tiện nghi, không bằng chúng ta trước mở Vô Biên Hoang Thành ra, đến lúc đó mọi người bằng vào bổn sự, mọi người thấy thế nào?

Vệ Thiên Minh cười hắc hắc nói: 

- Bổn thiểu chủ không có vấn đề, cũng không biết hai vị có nguyện ý hay không?

Phi Phàm công tử cười nói: 

- Bên ta không có vấn đề.

Sa mạc Phi Long nói: 

- Công Tôn Duy Ngã cũng không có vấn đề.

Lời này còn vang vọng bên tai, đột nhiên cát mịn gần đó chấn động, hạt cát gần cột sáng bị bức ra ngoài, hình thành khu vực đặc biệt.

Lúc đó ánh sáng nhạt lập loè, bóng người hội tụ.

Lý Nhược Nhiên xuất hiện trước nhất, tiếp cận là Câu Hồn Ma Địch, Nam Cung Lục Vân, Hoa Cửu Công, Đông Phương Tiếu, Vương Phi Dật, Nam Cung Tuấn Trì cũng tới đông đủ.

Đi tới cuối cùng là Nam Cung Uyển Nghi, nàng cũng không hiện thân, mà là bám lên người của Lan Hinh, cũng không khiến cao thủ chú ý.

Ngắm nhìn bốn phía, Phi Phàm công tử cười nói: 

- Mọi người đến đông đủ, cũng tốt, mọi người nên đánh cược vận khí đi.

Giờ này khắc này, cao thủ gần đó đã tụ tập, Phi Phàm công tử một chuyến năm người, Nghiêm Tu Vũ và Dương Mục đều là Vũ Đế.

Lý Nhược Nhiên một đoàn bảy người, vẻn vẹn chỉ có Chư Cát Đằng Huy là nam tử.

Hoa Vô Khuyết có sáu người, có Hoa Cửu Công cùng Vương Phi Dật hai đại Vũ Đế.

Nam Cung Tuấn Trì suất lĩnh Nam Cung Trục Mộng cùng Nam Cung Cảnh Vũ, cùng Nam Cung Lục Vân chia binh làm hai đường, xem ra có khúc mắc trong lòng.

Vệ Thiên Minh cùng sa mạc Phi Long liên thủ, Tà Thần công tử một chuyến ba người, Câu Hồn Ma Địch, Mã Hồng Ba, Đông Phương Tiếu đều là cường giả Vũ Đế.

Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính thế lực đơn bạc, hai người đứng ở một góc, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.

Cao Dương ẩn mà không hiện, Nam Cung Uyển Nghi ẩn thân trên người Lan Hinh, đây là tình huống ở gần cột sáng.

Nhìn qua Tả Thiên Huệ, Phi Phàm công tử gật đầu..

Tả Thiên Huệ gật đầu, tâm niệm khẽ động, một hạt cát trong cột sáng bay lên trời, lơ lửng trước mặt mọi người, Vô Biên Hoang Thành đang ẩn trong thế giới hạt cát.

Sa mạc Phi Long thấy thế vỗ vỗ vai Công Tôn Duy Ngã, hơi có vẻ uy hiếp nói: 

- Hiện tại tới ngươi, đừng làm cho mọi người thất vọng.

Công Tôn Duy Ngã hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Phi Dật, chất vấn: 

- Gia gia của ta đâu?

Vương Phi Dật cười lạnh nói: 

- Hắn tự nhiên đang ở trong tay của chúng ta, ngươi không muốn hắn có chuyện gì thì ngoan ngoan mở Vô Biên Hoang Thành ra đi.

Bên cạnh Từ Nhược Hoa, Đoan Mộc Thanh Vân nhìn qua Công Tôn Duy Ngã, trên mặt tràn đầy kích động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play