Mã Chí Viễn phản bác nói:

- Trước đó đạo nhân đui mù cũng chết trong tay Dực Song Long, cũng bảo lưu lấy toàn thây sao?

Ý Thiên khẽ thở dài:

- Đạo nhân đui mù chết khác với Mộ Dung gia chủ, trước khi đạo nhân chết đã thúc dục lục cấp tiên khí Phá Không Vũ thoát khỏi Dực Song Long khống chế. Nhưng Mộ Dung gia chủ không có tiên khí, hắn cũng không có cơ hội thoát thân, bởi vậy hắn chết mới kỳ quái.

Ngọc Linh Lung nói:

- Duy nhất có thể khẳng định Mộ Dung Thiên chết dưới lực lượng không nhìn thấy, trước khi chết từng gặp Dực Song Long.

Mộ Dung Tiểu Dạ truy vấn:

- Lực lượng không nhìn thấy?

Ngọc Linh Lung trầm giọng nói:

- Đó là nguyền rủa của Tử Vong Chi Thành, nghe nói trong Tử Vong Chi

Thành này có một chủ nhân, ngoại hiệu Tử Vong thành chủ, có thể chúa tể tất cả, khống chế sinh tử.

Lan Hinh ngạc nhiên nói:

- Tử Vong thành chủ? Đó là nhân vật gì, lợi hại không?

Ngọc Linh Lung khẽ thở dài:

- Nghe nói từng có không ít cao thủ cấp Vũ Đế chết ở chỗ này, có lẽ chính là chết trong tay Tử Vong thành chủ.

Lan Hinh nghe vậy líu lưỡi, những người còn lại sắc mặt âm trầm.

Nếu như Tử Vong Chi Thành này thật sự có một Tử Vong thành chủ, ngay cả

Vũ Đế đều có thể tùy ý đánh chết, như vậy mọi người cảm thấy mình quá nguy hiểm rồi.

Thấy mọi người thần sắc không đúng, Ý Thiên nói tránh đi:

- Không cần cân nhắc quá xa, chúng ta trước rời khỏi chỗ này, mau chóng tìm được Vong Hồn Điện, như vậy tất cả sẽ tìm được đáp án.

Đoàn người Ý Thiên thả chậm bước chân hơn những người khác nhiều, nhưng cũng chính bởi vì như vậy tao ngộ hung hiểm ít hơn.

Xuyên qua mê cung, Ý Thiên dẫn người đi vào thông đạo tới tử vong chi tâm, lúc này mọi người nhìn thấy tấm màn chắn mỏng trong thông đạo khác thường.

Ở hai đầu của thông đạo có một màn chắn màu đỏ trong suốt, lộ ra khí tức âm trầm, tử vong, khủng bố.

Trần Ngọc Lan nhìn qua tấm màn che chắn thông đạo, nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, cấm chế ở lôi vào này rất lợi hại, có thể mục nát thân thể, ăn mòn nguyên thần. Đoán chừng người có tu vị dưới Thánh Hoàng khó có thể xuyên qua thông đạo này.

Mã Chí Viễn cả kinh nói:

- Lợi hại như vậy, ngươi nói là sự thật?

Ý Thiên nói:

- Cấm chế nơi này đúng là không tầm thường, hoặc là tu vị tinh thâm, hoặc là có tiên khí hộ thể, hoặc là có được thể chất đặc thù, bằng không rất khó xuyên qua. Giờ phút này ta đã có thể cảm ứng được phía trước có người đang nhìn chúng ta, chỗ đó tràn ngập sát khí, còn tràn ngập quỷ dị. Vì cân nhắc an toàn của mọi người, Mã Chí Viễn cùng Đoan Mộc Thanh

Vân tạm thời tiến vào trong Âm Dương tuyền tu luyện, Mộc Thanh Thư cùng

Trần Ngọc Lan tiến vào tiên khí Hồng Vân Tráo, người còn lại theo ta đi về phía trước.

Mã Chí Viễn có thương tích trên người, Đoan Mộc Thanh Vân thân phận đặc biệt, Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư tu vị yếu kém, cho nên Ý Thiên tạm thời bảo bốn người che dấu tung tích.

Dàn xếp bốn người xong, Ý Thiên nhìn qua Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Tiêu Minh Nguyệt, nhắc nhở:

- Sau đó đi vào có thể sẽ xảy ra kịch chiến, đối với các ngươi mà nói là cơ hội tốt tấn chức Thánh Hoàng.

Tiêu Minh Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, chúng ta sẽ dốc toàn lực.

Mộ Dung Tiểu Dạ trầm giọng nói:

- Đi theo bên cạnh ngươi, chúng ta không sợ hãi.

Ý Thiên hết sức vui mừng, ánh mắt lần lượt nhìn qua năm nữ, lập tức thò tay nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Tiêu Minh Nguyệt đi tới màn chắn màu đỏ.

Một khắc này, trên người Ý Thiên có một đạo nguyên lực bảy màu từ trong người tỏa ra ngoài, vừa tiếp xúc với màn chắn màu đỏ thì tự động căng ra một thông đạo không gian.

Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh ba nữ theo sát phía sau, ba người đều là Thánh Hoàng cho nên có thể tự mình thiết kế kết giới, tiến vào thông đạo không gian kia.

Do Ý Thiên mở đường, năm nữ đi theo, sáu người nhanh chóng xuyên qua thông đạo, tiến vào một đại điện khí thế to lớn.

Loại đại điện này hoàn toàn khác so với những đại điện gặp được lúc trước, trong đại điện tràn ngập khí tức đỏ sậm, hắc ám quỷ dị.

Trên đỉnh đại điện có nhiều quang châu màu đỏ sậm tỏa ra hào quang âm trầm và quỷ quái, hình thành đồ án khác nhau, cấu thành từng gương mặt quỷ âm trầm.

Những mặt quỷ này thời khắc nào cũng biến hóa, khi thì há mồm, khi thì nháy mắt, cho người ta cảm giác quỷ khí âm trầm.

Trong đại điện số lượng cây cột là bốn mươi tám cây, mỗi một cây là một tấm màn trong suốt.

Trên mỗi cây cột đều có được đồ án cổ xưa tỏa ra hào quang tà ác.

Trừ chuyện đó ra, mỗi gian phòng cách một thời gian ngắn sẽ tự động chuyển đổi, cho người ta cảm thụ khác nhau, giống như đưa thân vào một không gian quỷ quái với hai cửa nam bắc, một đoàn sáu người Ý Thiên đang đứng ở cửa bắc, cảnh tượng trước mặt biến ảo ly kỳ, nhìn qua những tấm màn trogn suốt kia có quỷ ảnh biến hóa, hư thật khó cảm giác được.

Trong đại điện bóng người nhẹ nhàng, giống như quỷ ảnh đang bay.

Tình cảnh này khiến người ta cảm thán, tử vong chi tâm, Vong Hồn Điện đúng là danh bất hư truyền.

Đứng tại lối vào, Ý Thiên sáu người chú ý mật thiết tình huống trong đại điện, phát hiện trong đây khí tức lộn xộn, cao thủ tụ tập số lượng nhiều vượt qua tưởng tượng.

Trong đại điện những vách tường là trong suốt, bởi vì tình huống trong đại điện là như nhau.

Giữa đại điện có một thân ảnh áo đen đang đứng, kẻ đứng cạnh thân ảnh này mọi người rất quen thuộc, đó chính là Tả Thiên Huệ.

Từ thân phận của Tả Thiên Huệ có thể suy đoán ra, bóng đen này chính là cao thủ Vũ Đế ở phủ nguyên soái cướp Vi Tinh Nghi xuôi nam, phân phận của hắn cũng rõ ràng.

Chung quanh bóng đen và Tả Thiên Huệ, rất nhiều cao thủ đứng vây thành một vòng, nhân số vượt qua ba mươi người.

Những cao thủ này hoặc tốp năm tốp ba, hoặc độc thân, tạo thành nhiều thế lực.

Trong đó khiến người ta chú ý nhất phải kể tới nơi này có bảy cao thủ Vũ Đế.

Đầu tiên là Hoa Cửu Công, bên người còn có Hoa Vô Khuyết cùng Tiết Phượng Lỵ.

Thứ hai là Phương Hoành Dực, bên cạnh có Ứng Thải Liên cùng Chương Chi Ngữ.

Người thứ ba là Câu Hồn Ma Địch, lẻ loi một mình, lãnh ngạo đến cực điểm.

Người thứ tư là Lý Nhược Nhiên, bên người chính là Chư Cát Đằng Huy.

Thứ năm là Huyền Dương Cung Vương Phi Dật, bên cạnh chính là Dương Tông Thánh cùng Dương Viêm hai người.

Thứ sáu là phủ nguyên soái Dương Mục, hắn lúc này công nhiên đứng cạnh

Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức, sau lưng là hai Thánh Hoàng dưới trướng Phi Phàm công tử, thanh sam khách và lão ngư ông.

Người thứ bảy có hỏa diễm vờn quanh, thấy không rõ diện mục, đứng phía sau Nam Cung Cảnh Vũ, Nam Cung Trục Mộng, Ý Thiên suy đoán người này có lẽ chính là Nam Cung Tuấn Trì.

Trừ bảy đại Vũ Đế ra, trong đại điện này còn có không ít thế lực..

Đầu tiên là Hồng Vân đế quốc Thiên Ưng Chu Trí, hắn cùng với Hồng Thành Sầu đứng chung một chỗ.

Tiếp theo là Huyết Phong đế quốc Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển, Trương Tuyết, Âm Thiên Chính ba người.

Thứ ba Tàn Thức U Hồn Tông Vệ Thiên Minh cùng Dực Song Long.

Thứ tư, Âm Ma tông Thiếu chủ Tả Tuấn Hi.

Đệ ngũ, Phượng Hoàng Thần Điện Hắc Vũ.

Thứ sáu, Thiên Ma giáo Trương Thắng.

Thứ bảy, Mạc Thương Huyền.

Thứ tám, Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung sáu người.

Tính cả Tả Thiên Huệ và bóng đen thần bí, trong đại điện tổng cộng có mười sáu thế lực và ba mươi chín cao thủ.

Trước khi đoàn người Ý Thiên xuất hiện thì trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, hào khí quỷ dị.

Mà khi đoàn người Ý Thiên đi vào thì trong đại điện này có biến hóa, rất nhiều thế lực có dấu hiệu dung hợp lại.

Đầu tiên phủ nguyên soái Dương Mục suất lĩnh Phi Phàm công tử đi tới bên cạnh Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí, dẫn đầu cho thấy thái độ.

Đến lúc đó thân phận bóng đen thần bí cũng sụp đổ, hiển nhiên đến từ Liệt Hỏa Đế Quốc.

Sau đó Huyền Dương Cung Vũ Đế Vương Phi Dật cũng suất lĩnh Dương Tông

Thánh cùng Dương Viêm đi tới bên cạnh Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên, song phương cường cường kết hợp.

Lý Nhược Nhiên nhìn thấy Ý Thiên thì trên dung mạo xinh đẹp tươi cười, phất tay bảo sáu người Ý Thiên đi tới bên cạnh.

Kể từ đó mười sáu thế lực biến thành mười ba thế lực, tình thế thoáng cái rõ ràng hơn nhiều.

Trong đại điện không ít cao thủ đều nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, trừ trong mắt Trương Tuyết mang theo vui sướng ra, ánh mắt của những người còn lại là thù hận cùng sát ý.

Đặc biệt là Vương Phi Dật, Dương Mục, Nam Cung Tuấn Trì, Mạc Thương Huyền, Nam Cung Cảnh Vũ.

Ngay cả trong mắt Ứng Thải Liên cũng mang theo lửa giận, dường như nàng đã biết rõ cao thủ Thánh HoàngChu Nguyên Quốc dưới trướng chết ở trong tay Ý Thiên.

Ý Thiên cũng không để ý, hắn tươi cười nhìn qua Trương Tuyết gật gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh Lý Nhược Nhiên.

- Sư tỷ, tình huống nơi này quỷ dị, xảy ra chuyện gì?

Lý Nhược Nhiên nhìn qua phía Ý Thiên tươi cười, mà Chư Cát Đằng Huy đứng bên cạnh nhíu mày.

- Đây là Vong Hồn Điện, chính là tẩm cung của Tử Vong thành chủ. Trước mắt Tử Vong thành chủ còn chưa hiện thân, mọi người tuy muốn tranh đoạt

Vi Tinh Nghi, nhưng cân nhắc đến truyền thuyết của Tử Vong thành chủ, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặt khác Tả Thiên Huệ tới đây, dụng ý của mọi người là dẫn mọi người vào tuyệt địa, ý định mượn nhờ tay của Tử Vong thành chủ tiêu diệt người ở đây.

Lan Hinh nghi vấn nói:

- Nàng sẽ không sợ tự rước lấy họa, chôn vùi mình vào nơi này sao?

Lý Nhược Nhiên nói:

- Tả Thiên Huệ là chủ kí sinh của Vi Tinh Nghi, chỉ có nàng có thể thúc dục tiên khí. Mà Vi Tinh Nghi có thể thấy rõ những vật rất nhỏ, thể tìm ra tất cả sơ hở, bởi vậy nàng cũng không lo lắng không tìm ra đường lui.

Tiêu Minh Nguyệt khó hiểu nói:

- Trước mắt Tả Thiên Huệ thi triển kế dẫn quân đã hoàn thành rồi, tại sao nàng còn không rời khỏi? Dưới tình huống bình thường, nàng có lẽ có thể nhanh chóng rời đi mới đúng, lưu lại mọi người đối mặt với Tử

Vong thành chủ, vậy chẳng khác gì không đánh mà thắng.

Lời này quanh quẩn trong đại điện, lập tức khiến cho mọi người ở đây suy nghĩ sâu xa.

Là nguyên nhân gì khiến cho đoàn người Tả Thiên Huệ không chịu rời đi, chẳng lẽ là thời cơ chưa đến, hay là xảy ra chuyện gì đó?

Ý Thiên lưu ý người trong đại điện, khóe miệng cười vui vẻ.

- Hiện tại ở nơi này mạnh được yếu thua, không phải là thời cơ tiêu diệt địch nhân tốt nhất sao?

Trong nơi này có không ít cao thủ đi một mình, như Âm Ma tông thiếu chủ

Tả Tuấn Hi, Phượng Hoàng Thần Điện Hắc Vũ, Thiên Ma giáo Trương Thắng,

Mạc Thương Huyền.

Ở trong đó Trương Thắng vốn đi cùng với Trương Ngọc Dung, đáng tiếc cuối cùng nhất Trương Ngọc Dung chết trong tay Tả Tuấn Hi, Trương Thắng cũng trọng thương nhưng vì sinh lộ cho nên bị ép tới nơi này.

Lan Hinh lúc này đảo mắt, khẽ cười nói:

- Thiếu gia muốn giết ai?

Ý Thiên liếc mắt nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh Mạc Thương Huyền, lập tức đưa ánh mắt nhìn lên người Vệ Thiên Minh, vui vẻ nói:

- Vi Tinh Nghi đã hiện thân, Chú Kiếm Đỉnh cũng nên xuất hiện rồi. Chỉ cần bắt được Vệ Thiên Minh liền có thể đạt được Chú Kiếm Đỉnh.

Ý Thiên nói lời này rất rõ ràng cho thấy đang khích bác thị phi, nhưng mà không phải không có lý.

Rất nhiều người đưa mắt nhìn qua người Vệ Thiên Minh, trong ánh mắt mang theo hào quang cực nóng.

Vệ Thiên Minh giận dữ, nhìn qua phía Ý Thiên quát:

- Nam Cung Phi Vũ, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận không kịp.

Ý Thiên cũng không tức giận, khiêu khích nói:

- Như thế nào, Chú Kiếm Đỉnh thật nằm trên người của ngươi sao?

Vệ Thiên Minh nghe vậy chấn động, thanh tỉnh vài phần, cười lạnh nói:

- Bổn thiếu gia không có hứng nói cho ngươi biết.

Lan Hinh mắng:

- Có tật giật mình, còn chết không thừa nhận.

Dực Song Long quát:

- Làm càn, ngươi là ai, cũng dám giáo huấn thiếu gia của ta?

Lan Hinh giận dữ, mắng:

- Ta là bà cô nhà ngươi, ta hôm nay chẳng những muốn giáo huấn hắn, ta còn muốn giết ngươi, báo thù rửa hận cho đạo nhân đui mù.

Dực Song Long cười to nói:

- Lão phu chẳng lẽ còn sợ ngươi sao?

Ánh mắt Lan Hinh lạnh lẽo, đang chuẩn bị ra tay đánh chết Dực Song Long, lại bị Mộ Dung Tiểu Dạ ngăn lại.

- Người này giao cho ta.

Lan Hinh chần chờ một chút và quay lại nhìn qua Ý Thiên, thấy hắn gật đầu đồng ý, lúc này mang cơ hội nhường cho Mộ Dung Tiểu Dạ.

Nhìn chằm chằm vào Dực Song Long, Mộ Dung Tiểu Dạ lãnh khốc nói:

- Gia chủ Mộ Dung thế gia của ta chết trong tay của ngươi?

Sóng mắt Dực Song Long khẽ nhúc nhích, cười hắc hắc nói:

- Ta tưởng rằng là ai, thì ra là dư nghiệt của Mộ Dung thế gia. Ngươi đoán không sai, Mộ Dung Thiên Túng đúng là chết trong tay của lão phu, nhưng mà... Hắc hắc...

Mộ Dung Tiểu Dạ truy vấn:

- Nhưng mà cái gì?

Dực Song Long cười giả tạo:

- Nhưng mà hung thủ không phải chỉ có một mình lão phu!

Dực Song Long trả lời đã xác minh suy đoán của Ý Thiên, Mộ Dung Thiên Túng tử vong đúng là cổ quái.

- Còn có ai là hung thủ?

Lóe lên, Mộ Dung Tiểu Dạ xuất hiện trong đại điện, ánh mắt lăng lệ tập trung Dực Song Long.

Dực Song Long đồng tử co rút lại, trầm ngâm nói:

- Là ai ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà ta suy đoán có thể chính là Tử Vong thành chủ.

Lan Hinh nghi vấn nói:

- Vì cái gì nói là Tử Vong thành chủ, có phải ngươi đang định trốn tránh trách nhiệm hay không?

Dực Song Long cười to nói:

- Trốn tránh trách nhiệm? Lão phu đã dám thừa nhận thì không sợ các ngươi báo thù. Nhưng mà tình huống lúc đó đúng là quấ quỷ dị, ta muốn giết Mộ Dung Thiên Túng sau đó chặt lấy đầu của hắn dùng để luyện chế qua não. Ai mà ngờ khi ta trọng thương Mộ Dung Thiên Túng thì có một lực lượng chuyển dời Mộ Dung Thiên Túng đi, ta còn tưởng rằng là có ai cứu hắn, không ngờ hắn lại chết.

Mộ Dung Tiểu Dạ phân tích lời của Dực Song Long, cảm thấy hắn không cần phải nói dối, bởi vậy không hỏi thêm nữa, nói:

- Đến đây đi, ta muốn đích thân giết ngươi.

Dực Song Long đánh giá Mộ Dung Tiểu Dạ, cười hắc hắc nói:

- Huyền Hoàng lại có tư sắc hơn người, hơn nữa còn có nguyên âm, đúng là khó có được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play