Bên cạnh Ý Thiên là Ngọc

Linh Lung, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh ba đại Thánh Hoàng đang lưu ý tình huống hai bên giao chiến, đối với Thiên Sát Đồng Tử chiêu thức độc ác cùng thủ đoạn tàn nhẫn, cảm thấy trái tim băng giá.

Lăng không chuyển hướng, đột nhiên Thiên Sát Đồng Tử thi triển một chiêu Đồng Tử Bái Phật, chắp tay trước ngực đôi thủ bắn ra một khai sơn đao, chém vào đầu của Hạ Minh Vũ.

Một đao kia chấn nhiếp thiên địa, bổ thời gian.

Một đao kia, vô kiên bất tồi, không chỗ có thể trốn.

Hạ Minh Vũ nhìn chằm chằm vào một đao kia, thân thể của hắn xoay tròn nhanh như con quay, dưới ánh đao tứước mắt đột nhiên một cước giơ lên trời, đón đở một đao của Thiên Sát Đồng Tử.

Đến lúc đó Hạ Minh Vũ cảm thấy thân thể chấn động, lập tức rống to lên, hắn bắn ra ngoài, đâm vào vách tường, lập tức bắn ngược trở về.

Giữa không trung Thiên Sát Đồng Tử lui ra phía sau, thân hình nhỏ gầy run rẩy, khóe miệng có nhiều máu chảy ra, dĩ nhiên là cục diện lưỡng bại câu thương.

Nhưng nhìn qua thương thế của hai bên, Hạ Minh Vũ hiển nhiên thương thế nghiêm trọng hơn, do đó nói rõ Thiên Sát Đồng Tử từ thực lực và tu vị còn trên cả Hạ Minh Vũ.

- Thiếu gia, đây là cơ hội tốt.

Lan Hinh nói ra, nhắc nhở Ý Thiên.

Mỉm cười lắc đầu, Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Không vội, chúng ta còn có thể tiếp tục chờ.

Phiêu nhiên rơi xuống đất, Thiên Sát Đồng Tử lóe lên sau đó phát tay, ánh đao lóe lên chém xuống.

Hạ Minh Vũ lao tới, tuy bị thương không nhẹ, nhưng thân thể Thánh Hoàng vô cùng cứng cỏi, tuyệt không dễ dàng chết đi.

Thiên Sát Đồng Tử sớm có phòng bị, một kích không trúng thì nhanh chóng thi triển công kích mới, quyết đấu sinh tử với Hạ Minh Vũ.

Thiên Sát Nữ tu luyện là Thiên Sát Kiếm Quyết, mà Thiên Sát Đồng Tử tu luyện chính là Thiên Sát Đao, một nhu một cương có tất cả đặc sắc, đều vì mục đích giết người, chiêu chiêu đưa người ta vào chỗ chết.

Ý Thiên lưu ý Thiên Sát Đao biến hóa, cảm giác kỳ tuyệt quỷ dị, chưa nói tới tinh diệu cái gì, nhưng lại trực lai trực vãng, mau lẹ lăng lệ.

Ý Thiên không rõ chi tiết của Hạ Minh Vũ, chỉ biết người này xuất thân từ Liệt Dương Thần Điện, nhưng lại chưa từng thấy hắn giao thủ trước đó.

Nhưng khi Ý Thiên quan sát, Hạ Minh Vũ cũng không đơn giản, tuy chiêu thức không bằng Thiên Sát Đồng Tử, nhưng dù sao cũng là người của Liệt

Dương Thần Điện, ở phương diện khác hơi thắng Thiên Sát Đồng Tử.

Khi Ý Thiên quan sát phân tích, Thiên Sát Đồng Tử muốn giết Hạ Minh Vũ vấn đề không quá lớn, nhưng muốn muốn nhẹ nhõm thủ thắng, chiến thắng thật nhanh thì không phải chuyện dễ. Nếu như Hạ Minh Vũ cố tình tránh nặng tìm nhẹ, một trận chiến này tiếp tục thời gian càng dài.

Ý Thiên quan sát bên cạnh, tất cả mọi người cũng đang lưu ý tình huống giao chiến.

Chỉ có Từ Nhược Hoa vẫn chú ý tình huống trong đại điện, vận dụng tâm thuật của mình, dùng tâm linh cảm ứng bắt biến hóa thật nhỏ trong đại điện.

Sau nửa ngày đột nhiên Từ Nhược Hoa biến sắc, ánh mắt xuất hiện biến hóa, nàng phát hiện cái gì?

Trong đại điện này trừ hai người đang giao chiến và đám người Ý Thiên ra, còn cất dấu cái gì?

Tử Vong Chi Thành thần bí quỷ dị, nghe nói có mười tám tòa cung điện, biểu thị mười tám tầng địa ngục.

Tử Vong Chi Thành bốn phương phân bố cung điện thập phần có quy luật, chia làm tầng năm.

Từ trong ra ngoài theo thứ tự là một, hai, ba, bốn, tám, dung hợp thái cực, lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng, bát quái.

Cung điện lớn nhất chính là trung tâm của Tử Vong Chi Thành, quy mô hùng vĩ, uy nghiêm âm trầm, lộ ra khí túc tử vong vô hình.

Tòa cung điện này cũng có một cái tên -- Vong Hồn Điện, nghe nói là tẩm cung của Tử Vong Thành Chủ, nơi này là nơi ở của Tử Vong Thành Chủ trong truyền thuyết, là chúa tể của cung điện này, có danh xưng Hắc Diện Diêm La.

Trong Tử Vong Chi Thành có mười tám cung điện, quy mô lớn nhỏ chia thành năm tầng.

Tầng ngoài có tám tòa cung điện, trong điện có mười sáu cây cột.

Thứ thứ hai là bốn tòa cung điện, trong đại điện có hai mươi bốn cây cột.

Tầng thứ ba có ba tòa cung điện, trong đại điện có ba mươi hai cây cột.

Tầng thứ tư có hai tòa cung điện, trong đại điện có bốn mươi cây cột.

Trong cùng là Vong Hồn Điện, trong đại điện có bốn mươi tám cây cột.

Từ hành trình của Ý Thiên mà nói, hắn trước mắt đã đi qua tám cung điện bên ngoài, trong đó có bốn cung điện quy mô giống nhau, chính là cung điện bên ngoài.

Cung điện thứ năm và thứ sáu có hai mươi bốn cây cột, là phạm vi tầng thứ hai.

Cung điện thứ bảy và thứ tám có quy mô nhất trí với nhau, trong đại điện có ba mươi hai cây cột, thuộc phạm vi tầng thứ ba.

Y theo tiến độ này, Ý Thiên tiếp tục tiến vào cung điện thứ chín có lẽ sẽ tiến tới tầng thứ tư, còn cách Vong Hồn Điện gần trong gang tâcs.

Giờ phút này đám người Ý Thiên đang dừng lại trong cung điện tầng thứ ba, mà rất nhiều cao thủ đang ở tầng thứ hai, cũng có người đang ở tầng ngoài cùng, có chút người đang ở tầng thứ hai tìm kiếm tung tích Vi Tinh Nghi và Tả Thiên Huệ.

Trong một cung điện hội tụ không ít cao thủ cùng thế lực.

Kể cả Lý Nhược Nhiên, Chư Cát Đằng Huy, Mạc Thương Huyền, Vệ Thiên Minh, Dực Song Long, Âm Thiên Chính, Mộ Dung Thiên Túng, Thiên Ưng Chu Trí,

Vũ Hạo Nhiên.

Trong đó bên cạnh Mạc Thương Huyền có một nữ tử cao gầy dáng người xinh đẹp, đường cong mê người áo đỏ, tuổi chừng hai mươi bốn, toàn thân tỏa ra khí túc hấp dẫn người khác, thu hút ánh mắt của nam nhân.

Trong đại điện này, tất cả mọi người nhìn qua nữ tử áo đỏ, không người nào biết lai lịch của nàng.

Hai mắt Lý Nhược Nhiên nhắm lại, trực giác của nàng khác với người thường, cộng thêm tu vị cao thâm, nhìn ra nữ tử này không phải người lương thiện.

Chư Cát Đằng Huy mặt không biểu tình, trong đại điện cao thủ nhiều như mây, tuy dùng tu vị của Lý Nhược Nhiên thân phận cao nhất, những người khác cũng phải cẩn thận.

Trong đại điện tổng cộng có mười người, nhưng lại chia làm sáu thế lực, trong đó Mộ Dung Thiên Túng cùng Âm Thiên Chính đứng lẻ loi một mình.

Đối với Mộ Dung Thiên Túng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng bởi vì Mộ Dung Thiên Túng tu vị bình thường, cho nên mọi người cũng không quá mức để ý.

Giờ phút này nữ tử áo đỏ nhìn qua mọi người, lập tức thân mật lôi kéo

Mạc Thương Huyền rời đi, cảnh này khiến nhiều người mất hồn, lộ ra khí tức âm trầm và quỷ dị.

Vệ Thiên Minh cười dâm đãng hai tiếng, mang theo Dực Song Long rời đi,

Mộ Dung Thiên Túng thấy thế, cũng vội vàng rời khỏi, dường như hiểu mình ở nơi này là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Âm Thiên Chính không nói một lời, lóe lên rồi biến mất, Thiên Ưng Chu

Trí nhìn qua Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy, cũng mang theo Vũ Hạo Nhiên rời khỏi thật nhanh.

Kể từ đó trong chỗ này chỉ còn lại có Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy hai người.

- Sư muội thấy thế nào?

Lưu ý phương hướng mọi người rời đi, Chư Cát Đằng Huy nhẹ giọng hỏi thăm.

Lý Nhược Nhiên trầm ngâm nói:

- Nữ tử áo đỏ rất quỷ dị, trên người không có khí tức nhân loại.

Chư Cát Đằng Huy nghe vậy biến sắc, nói:

- Ngươi nói nữ tử áo đỏ không phải là người, mà là yêu vật biến ảo mà thành?

Lý Nhược Nhiên gật đầu nói:

- Tại Vân Hoang đại lục này yêu vật tùy ý có thể thấy được, nhưng mà nữ tử áo đỏ này rất đặc biệt, ta tạm thời còn phán đoán ra được nàng là vật gì. Nếu là Phượng Hoàng Thần Điện Hắc Vũ ở đây, có lẽ nàng sẽ nhìn ra thân phận của nữ tử áo đỏ.

Chư Cát Đằng Huy bình phục tâm tình lại, quay đầu nhìn qua bốn phía của đại điện, nói tránh đi:

- Trong đại điện mê cung phức tạp, người không hiểu trận pháp rất khó giải. Sư muội cảm thấy những người vừa rồi có bao nhiêu người có thể còn sống rời đi?

Lý Nhược Nhiên nói:

- Tử Vong Chi Thành mỗi một tòa cung điện có ẩn chứa sát cơ, cũng nên có người chết đi mới có thể có người rời đi. Muốn sống rời khỏi Tử Vong

Chi Thành chỉ có tới trung tâm của đại điện tìm đường sống trong chỗ chết.

Chư Cát Đằng Huy cười nói:

- Nói như vậy Tả Thiên Huệ cùng Vi Tinh Nghi tất nhiên sẽ xuất hiện trong Vong Hồn Điện, chỗ ấy mới là nơi mọi người quyết đấu cuối cùng.

Lý Nhược Nhiên gật đầu nói:

- Chỗ ấy xác thực là nơi mọi người sẽ tới, nhưng mà người nào còn sống rời đi lại không có bao nhiêu người cả. Đi thôi, chúng ta nên trước tiên tìm được cửa vào Vong Hồn Điện, sau đó lại cân nhắc chuyện khác.

Lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy biến mất, không thấy tung tích.

Cùng thời khắc đó trong cung điện thứ hai cũng hội tụ nhiều cao thủ và thế lực.

Kể cả Hắc Vũ, Chương Chi Ngữ, Nam Cung Cảnh Vũ, Tả Tuấn Hi, Trương

Thắng, Trương Ngọc Dung, Hà Hiển, Trương Tuyết, Dương Tông Thánh, Hồng

Thành Sầu và lão giả Thánh Hoàng trang phục như ông bên cạnh Phi Phàm công tử cũng đang ở đây.

Tính toán ra trong tòa đại điện thứ hai này có mười một người, lại có chín thế lực, không có Vũ Đế.

Mười một cao thủ phân bố các nơi trong đại điện, không hề giống cung điện đầu tiên tất cả mọi người hội tụ cùng một chỗ, mà là tốp năm tốp ba, hoặc lục đục với nhau, hoặc sống mái sinh tử.

Ở trong đó Hồng Thành Sầu ngăn cản Trương Tuyết cùng Hà Hiển, hắn dường như nhìn qua Trương Tuyết có nên bắt lấy đệ nhất mỹ nữ của Huyết Phong đế quốc hay không.

Có Hà Hiển ở đây, Trương Tuyết thật không sợ.

Nhưng mà trong Tử Vong Chi Thành quỷ dị này, Trương Tuyết cũng không muốn dốc sức liều mạng với Hồng Thành Sầu, dù sao tất cả mọi người tới đây vì Vi Tinh Nghi, không đáng tranh giành khí phách.

Nhưng mà Hồng Thành Sầu dường như mê tâm không đổi, căn bản không quan tâm đây là Tử Vong Chi Thành, chủ động tiến công đấu với Hà Hiển.

Trương Tuyết bất đắc dĩ, đành phải ra tay hiệp trợ Hà Hiển cùng đối phó Hồng Thành Sầu, tạm thời chiếm cứ thượng phong.

Cùng thời khắc đó ở trong cung đinệ khác Nam Cung Cảnh Vũ cùng Dương

Tông Thánh giằng co với nhau, Tả Tuấn Hi dường như vừa ý Trương Ngọc

Dung, đang giao phong với Trương Thắng.

Những người còn lại đang xuyên qua mê cung, tìm kiếm lấy đường ra, cả đại điện tràn ngập khí tức giết chóc.

Trương Ngọc Dung lúc tham gia luận võ đại hội ở Phi Vân thành cũng có vài phần tư sắc, nhưng lai lịch lại thần bí, ngoài ngoài không hiểu rõ tình hình của nàng.

Tả Tuấn Hi chính là thiếu chủ Âm Ma tông, lại hiểu rõ chi tiết của

Trương Thắng và Trương Ngọc Dung, biết rõ bọn họ là đệ tử Thiên Ma giáo.

Âm Ma tông cùng Thiên Ma giáo đều là một trong năm đại tà mị của Vân

Châu, cả hai có ân oán với nhau, mà Âm Ma tông vẫn bị Thiên Ma giáo áp chế, song phương đã sớm thế như nước với lửa, ngoài sáng trong tối chiến đấu không biết bao nhiêu lần.

Lúc này đây Tả Tuấn Hi gặp gỡ Trương Thắng và Trương Ngọc Dung, có thể nói là oan gia ngõ hẹp, cộng thêm Trương Ngọc Dung tư sắc bất phàm, Tả

Tuấn Hi tự nhiên muốn bắt lại, hảo hảo dâm nhạc một phen, cho Thiên Ma giáo chút nhan sắc.

Người trong ma đạo, dâm tà quỷ dị, đây là chuyện ai cũng rõ.

Bất kể là đối phó người chính đạo hay là đối với đồng loại ma đạo đều là chọn dùng cưỡng gian rồi giết chết hoặc cướp đoạt.

Tại Vân Hoang đại lục này không có chính tà, đúng hay sai, chỉ cần có thực lực thì muốn làm gì thì làm.

Trừ những người đang giao chiến ra, những người còn lại đang tìm kiếm đường tới Vong Hồn Điện, hiển nhiên người ở đây phần lớn hiểu rõ, muốn rời khỏi Tử Vong Chi Thành chỉ có thể đi tới Vong Hồn Điện mà thôi.

Trăm ngàn năm qua, Tử Vong Chi Thành mai táng vô số cao thủ, tuy giấu sâu trong xích vân sa mạc nhưng vẫn có truyền thuyết về nó truyền ra.

Lần này cao thủ tiến vào Tử Vong Chi Thành phần lớn làThánh Hoàng, cao thủ cấp Vũ Đế tại Nam Dương là cường giả quát tháo một phương, kiến thức rộng rãi, tự nhiên sẽ nắm giữ truyền thuyết về Tử Vong Chi Thành.

Bởi vì nguyên nhân này cho nên các cao thủ tới bên nòoài trải qua tầng tầng đột phá chỉ vì tìm kiếm Vi Tinh Nghi, còn tìm kiếm đường sinh cơ.

Trong đại điện của Ý Thiên, Thiên Sát Đồng Tử cùng Hạ Minh Vũ đang giao phong sinh tử.

Đoàn người Ý Thiên ngăn ở lối ra, Hạ Minh Vũ không có đường lui, không thể không toàn lực ứng phó.

Kể từ đó giao chiến càng kịch liệt, hai đại Thánh Hoàng không ngừng giao đấu trong đại điện, phong vân biến sắc, thời không run rẩy.

Từ Nhược Hoa lưu ý tình huống bốn phía, nàng mang theo thần sắc kinh ngạc, trong nội tâm xuất hiện cảm giác tử vong âm trầm.

Một khắc này Ý Thiên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt quái dị nhìn qua Từ Nhược Hoa, hỏi:

- Ngươi cảm giác được?

Từ Nhược Hoa gật đầu, sắc mặt hơi có vẻ bất an nói:

- Khí tức kia quá quỷ dị, để cho ta sinh lòng sợ hãi, giống như gặp phải cường địch không thể chống lại.

Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua đỉnh đại điện, trầm giọng nói:

- Khí tức này tồn tại ở các nơi trong đại điện, có thể tới đi như gió, dường như đang biểu thị cái gì đó!

Ngọc Linh Lung đứng bên cạnh Ý Thiên, sau khi nghe vậy thì thở dài, lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

Ngọc Linh Lung cũng phát giác, chen miệng nói:

- Trong đại điện này ẩn chứa khí tức tử vong, đang dẫn chúng ta tiến tởi tử vong chi tâm.

Ngọc Linh Lung nói ra lời này mọi người nghe được.

Lan Hinh hiếu kỳ nói:

- Thế nào là tử vong chi tâm?

Ngọc Linh Lung nói:

- Tử vong chi tâm chính là trung tâm của Tử Vong Chi Thành, chỗ ấy có một tòa cung điện, quy mô hùng vĩ, gọi là Vong Hồn Điện. Vong Hồn Điện chính là tử vong chi tâm.

Mọi người cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng cũng cảm nhận được chỗ đó chắc chắn rất hung hiểm, ẩn chứa sát cơ khôn cùng.

Đoan Mộc Thanh Vân hỏi:

- Có thể tránh né tử vong chi tâm hay không?

Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:

- Sinh tử một đường, đó là nơi phải qua nếu muốn rời khỏi Tử Vong Chi

Thành, không thể lảng tránh. Chúng ta muốn rời khỏi nơi này phải trải qua tử vong chi tâm.

Tiêu Minh Nguyệt kinh nghi nói:

- Dường như Linh Lung cô nương biết rất nhiều chuyện về Tử Vong Chi Thành a.

Ngọc Linh Lung nói:

- Những chuyện này là do tiểu Hoa trên vai nói cho ta biết, là nó ngửi thấy khí tức tử vong, từ đó hiểu nơi này. Tiểu Hoa của ta chính là hồng hoang kỳ thú, nhìn bề ngoài không có gì đặc sắc, trên thực tế có được rất nhiều năng lực chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi, có thể thấy rõ một ít chuyện quỷ dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play