Là bị người ta bán đứng, hay là có người tận lực tìm, muốn lợi dụng hắn?

Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên là địa bàn của Chư Cát Đằng Huy, hôm nay đánh nhau khí thế ngất trời như vậy, Chư Cát Đằng Huy lại chẳng quan tâm, hiển nhiên là đang âm thầm quan sát.

Ngoài ra Ý Thiên còn cảm giác bị người ta nhìn trộm, hiển nhiên bên này còn có cao thủ ẩn nấp.

Nhìn quanh toàn trường, Ý Thiên chưa từng hỏi Đông Phương Tiếu, mà là lưu ý tình huống của Trương Tuyết, nàng giờ phút này đang giao thủ với

Hồng Thành Sầu, tình huống nhìn qua không ổn, bị buộc lui lại liên tục.

Ở đây nhiều người như vậy, Ý Thiên để ý nhất chính là Trương Tuyết.

Giờ phút này Trương Tuyết tình huống không ổn, Ý Thiên tự nhiên lo lắng.

Sau đó Ý Thiên hiện thân thì Ứng Thải Liên, Phi Phàm công tử, Hoa Vô

Khuyết quăng ánh mắt dò xét, Đông Phương Tiếu cũng lập tức phát hiện tung tích của Ý Thiên.

Vốn Đông Phương Tiếu chỉ tới đây quan sát, cũng không có giao thủ với ai, nhưng lại đang âm thầm tạo thành thế chân vạc với Hoa Cửu Công,

Phương Hoành Dực.

Hôm nay Ý Thiên xuất hiện đánh vỡ cục diện này, tình thế biến hóa.

Tức giận cười một tiếng, Đông Phương Tiếu tập trung thân ảnh của Ý

Thiên, dùng tốc độ nhanh không thể tả lập tức xuất hiện bên cạnh Ý

Thiên.

- Tiểu tử, lúc này ngươi tuyệt đối không thể trốn ra khỏi lòng bàn tay của ta.

Ý Thiên cũng không lo lắng, nhìn qua Đông Phương Tiếu cười thần bí, sau một khắc thì xuất hiện gần Ứng Thải Liên.

Đông Phương Tiếu đuổi theo không bỏ, vừa tới gần Ứng Thải Liên thì cảm nhận dược khí tức Phương Hoành Dực, làm cho Đông Phương Tiếu không thể không giảm tốc độ chậm lại.

Ứng Thải Liên trừng Ý Thiên, giống như cười mà không phải cười, nói:

- Ngươi đúng là gan lớn, ngươi cảm thấy ta sẽ vì ngươi mà dắc tội Vũ Đế sao?

Ý Thiên cười nói:

- Ngươi đường đường là thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện, làm sao e ngại một Vũ Đế?

Ứng Thải Liên nói:

- Đây không phải có sợ hay không, mà là có đáng giá hay không.

Ý Thiên cười nói:

- Không có thử qua thì sao ngươi biết có đáng giá hay không?

Ứng Thải Liên nhìn qua Đông Phương Tiếu, ý hữu nói:

- Cho dù tìm tạm thời bảo vệ ngươi, nhưng nếu người bên cạnh ngươi rơi vào tay của hắn, ngươi đối mặt theesnaof?

Ứng Thải Liên lời này đang nhắc nhở Đông Phương Tiếu, Ý Thiên nhược điểm chính là người bên cạnh hắn.

Đông Phương Tiếu không ngốc, lập tức hiểu ẩn ý của Ứng Thải Liên.

Ý Thiên càng thông minh, đã sớm dự kiến được chuyện này, bởi vậy còn không đợi Đông Phương Tiếu quay người, hắn đã đi tới bên người đám người Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt trước, thu bọn họ vào tiên khí Hồng Vân

Tráo.

Đông Phương Tiếu bước chậm tới trước, tức giận gào thét to lớn, đang chuẩn bị ra tay đánh chết Ý Thiên thì nhìn thấy đối thủ biến mất không còn bóng dáng đâu cả.

Đông Phương Tiếu tâm thần chấn động, Ý Thiên tự động biến mất như thế này không phải người bình thường có thể làm được.

Đông Phương Tiếu trong Kỳ Lân tu luyện nhiều năm, có được tu vị Vũ Đế, tại Vân Hoang đại lục mà nói là cường giả số một số hai, tuyệt không phải Vũ Hoàng có thể so sánh.

Nhưng mà Ý Thiên không giống người thường, thực lực tổng hợp của hắn không phải ai cũng có thể so sánh được.

Nhìn quanh toàn trường, Đông Phương Tiếu nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Ý Thiên, vì vậy đuổi theo.

Nhưng khi Đông Phương Tiếu đuổi tới thì Ý Thiên sớm đã chuyển di phương vị, chuyện này làm cho Đông Phương Tiếu vừa tức vừa vội, cũng không thể làm gì được hắn cả.

Cứ như vậy Ý Thiên cùng Đông Phương Tiếu, một chạy, một đuổi, giống như đang chơi trốn tìm với nhau.

Bởi vì mục tiêu của mọi người là Công Tôn Duy Ngã, cho nên trừ số ít mấy người ra thì chẳng có ai quan tâm sinh tử của Ý Thiên.

Lần hỗn chiến này chỉ còn hơn mười người, nhưng cao thủ Thánh Hoàng có vài người.

Tuy đều ở đây, tất cả mọi người tận lực ẩn dấu thực lực, nhưng mà khó làm được chuyện hoàn mỹ.

Công Tôn Duy Ngã và Công Tôn Đỉnh bị hạn chế trong khu vực nhất định, chỉ cần bọn họ phá vây ra ngoài thì chắc chắn có cao thủ chặn đường, không cho chạy đi.

Như thế tổ tôn hai người thập phần lo lắng nhưng không có biện pháp nào khả thi cả.

Ý Thiên xuyên thẳng qua mọi người, hắn cũng hiểu được tình huống hỗn chiến này, phát hiện không ít người cũng chỉ đang làm dáng mà thôi, chỉ có Hồng Vân đế quốc Thiên Ưng Chu Trí là tận lực đấu với đoàn người

Huyết Phong đế quốc Tiêu Diêu Hầu.

Theo Ý Thiên quan sát, Hồng Vân đế quốc một phương thực lực tương đối mạnh, ban đầu ở trong Phi Vân trong thành đấu bán kết thì Hắc Bạch Song

Hùng đã đầu nhập vào Thiên Ưng Chu Trí, khiến cho thực lực chỉnh thể của bọn họ tăng lên nhiều.

Huyết Phong đế quốc bên này có Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển nghênh chiến Thiên

Ưng Chu Trí, hai người này đều là Thánh Hoàng, nhưng dường như có cố kỵ gì đó, song song ẩn dấu thực lực, chỉ kiềm chế lẫn nhau mà thôi.

Trương Tuyết nghênh chiến Hồng Thành Sầu, tình huống thật phần bất lợi.

Cũng may Hồng Thành Sầu ý đồ rõ ràng, muốn bắt sống Trương Tuyết, lúc này song phương giao chiến mới lâm vào giằng co.

Âm Thiên Chính có tu vị Thánh Hoàng, độc thân nghênh chiến Hắc Bạch Song Hùng, thực sự chiếm hết thượng phong, nhưng muốn lập tức thủ thắng là không thể nào.

Đoạt mệnh phi hoa Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu hai người tu vị bình thường, nhưng mà người trước là mỹ nữ thứ ba trong Nam Dương thập đại mỹ nữ, thứ hai là hoàng tử Huyết Phong đế quốc, hôm nay lại trọng thương thua trận, bị cao thủ của Hồng Vân đế quốc bắt giữ.

Ý Thiên cũng chú ý tới cảnh này, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, hắn phải cứu Trương Tuyết, hắn phải bận tâm người bên cạnh Trương Tuyết mới được.

Nhưng bởi vì như thế Ý Thiên phải đối mặt tới hung hiểm lớn, bởi vì Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu tu vị bình thường, cứu hai người này chỉ biến thành vướng víu của hắn.

Huống hồ Đông Phương Tiếu vẫn còn từng bước ép sát, căn bản không để cho Ý Thiên cơ hội thở dốc.

Như thế Ý Thiên muốn cứu người, nhất định phải nghĩa cách giải quyết Đông Phương Tiếu, nếu không tất cả là uổng phí.

Dường như biết tình cảnh của Ý Thiên, muốn thoát khỏi Đông Phương Tiếu dây dưa, vậy không có khả năng tự mình làm, phải đi tìm giúp đỡ.

Đông Phương Tiếu chính là Vũ Đế, hiện trường có thể chống lại hắn chỉ có Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực, mà hai đại Vũ Đế này có quan hệ đối địch với Ý Thiên, bọn họ tuyệt đối không xuất thủ tương trợ Ý Thiên.

Như thế người có thể trợ giúp Ý Thiên chỉ có thể là sư tỷ Lý Nhược Nhiên.

Gần Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Ý Thiên muốn triệu hoán sư tỷ Lý Nhược

Nhiên là chuyện dễ dàng, nhưng Ý Thiên không có làm như thế, hắn dùng phương thức khác.

Cong ngón búng ra, ngón giữa tay trí của Ý Thiên bắn ra hào quang màu xanh lá, cũng không phải bắn vào Đông Phương Tiếu, mà là bắn thẳng lên trời.

Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên nhanh chóng biến hóa vị trí, khi đông khi tây, ẩn tích bất định.

Đông Phương Tiếu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn đuổi theo không bỏ, căn bản không có cân nhắc Ý Thiên vừa rồi búng ngón tay có dụng ý gì.

Thời gian trôi qua, truy đuổi tiếp tục.

Tình hình ở nơi này càng trở nên ác liệt, mà Trương Tuyết đang giao chiến Hồng Thành Sầu bên kia,

Hồng Thành Sầu lại đột phá Thánh Hoàng, đưa tới Thánh Hoàng thiên kiếp.

Một khắc này vô số người trên mặt đầy kinh ngạc, không thể ngờ hoàng tử của Hồng Vân đế quốc lại xuất sắc như vậy.

Thiên kiếp hàng lâm, lúc này chiến trườn có cơ hội thở dốc, Thiên Linh

Thảo trong người bổ sung năng lượng, trị liệu thương thế cho nàng.

Từ khi dung hợp Thiên Linh Thảo thì tu vị của Trương Tuyết cũng tăng lên nhiều, thế nhưng mà gặp gỡ Hồng Thành Sầu Thiên Thủ Ma Đồng thì bị áp chế nhiều.

Nếu không phải Hồng Thành Sầu vừa ý Trương Tuyết, muốn bắt giữ lăng nhục nàng, Trương Tuyết sớm đã chết trong tay của Hồng Thành Sầu từ lâu rồi.

Hôm nay Hồng Thành Sầu tấn chức Thánh Hoàng, toàn trường lúc này oanh động, chuyện này đối với Trương Tuyết mà nói, không khác gì đã rét còn có băng tuyết.

Một khi Hồng Thành Sầu vượt qua thiên kiếp, Trương Tuyết muốn chống lại hắn khó khăn tăng lên gấp mười lần.

Tươi cười đắng chát, Trương Tuyết quay đầu lưu ý tới tình huống bốn phía, phát hiện Mộng Thiên Hoa, Vương Cửu đều trọng thương bị bắt, Hà

Hiển cùng Âm Thiên Chính vẫn giữ không có bại, những người khác không ngừng bại lui, tình thế rất bất lợi.

Không kịp cân nhắc, Trương Tuyết nhanh chóng bay tới chỗ Mộng Thiên Hoa, phóng thẳng tới Vương Cửu ý đồ cứu hai người.

Phụ trách trông coi hai người chính là Hồng Vân đế quốc Huyền Hoàng Tôn Tuấn Kiệt, tu vị thập phần tinh thâm.

Trương Tuyết có thương tích trên người, nếu sốt ruột cứu người thì trong thời gian không thể cứu hai người ra khỏi tay Tôn Tuấn Kiệt được rồi.

Hồng Thành Sầu giờ phút này đang lơ lửng trên khong trung, vô số lôi điện sét đánh xuống, là tia chớp hình người, Trong điện quang hiển hóa thành hình thú, thiên lôi hủy diệt cuồn cuộn, lần lượt đánh vào người của Hồng Thành Sầu, thân thể của hắn run rẩy, trong miệng gào thét điên cuồng, thần sắc dữ tợn.

Độ kiếp là mẫu chốt của người tu chân, rất nhiều thế hệ thiên tư kiệt xuất tấn chức với tốc độ cực nhanh, nhưng thường thường sẽ vẫn lạc trong thiên kiếp, do đó thất bại trong gang tấc, hình thần câu diệt.

Hồng Thành Sầu chính là đồ đệ của Nam Dương Thất Tuyệt đứng âầu là Thánh Thủ Ma Tôn, có thân phận hiển hách, tu luyện Thánh Thủ Ma Tôn Thiên Thủ Ma Đồng, uy lực cực kỳ kinh người.

Giờ này khắc này Hồng Thành Sầu có ma khí quấn quanh, vô cùng mạnh mẽ.

Tuy mỗi lần thiên kiếp đánh xuống thì hắn run lên, nhưng khí tức thập phần trầm ổn.

Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển sắc mặt âm trầm, cao thủ bên mình không ngừng giảm nhanh, một khi Hồng Thành Sầu vượt qua thiên kiếp, khi đó Huyết Phong đế quốc sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Nghĩ vậy Hà Hiển lập tức liên hệ với Âm Thiên Chính cùng Trương Tuyết, phát ra mệnh lệnh rút lui.

Trương Tuyết không đồng ý, bởi vì Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu vẫn còn nằm trong tay địch nhân, nàng phải cứu hai người.

Hà Hiển truyền âm nói:

- Lúc này phải rút lui, chậm là không kịp. Ta không thể bởi vì hai người này mà góp cả ngươi vào.

Trương Tuyết tự nhiên hiểu tình thế cấp bách, nhưng mà nàng rõ ràng hơn, Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu rơi vào tay địch nhân thì kết quả là thế nào.

Đặc biệt là Mộng Thiên Hoa, một khi rơi vào trong ty của Hồng Thành Sầu thì nàng sẽ sống không bằng chết, bị lăng nhục vô tình.

Về phần Vương Cửu, bởi vì là hoàng tử của Huyết Phong đế quốc, kết cục hơn phân nửa là chết.

Đều là nữ nhân, Trương Tuyết tự nhiên không thể trơ mắt nhìn Mộng Thiên

Hoa rơi vào tỏng tay của Hồng Vân đế quốc, bởi vậy cũng không có rút lui, mà là tăng cường lực công kích, ý đồ đánh lui Tôn Tuấn Kiệt, cứu

Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu.

Nhưng mà Tôn Tuấn Kiệt sớm đã biết rõ ý đồ của Trương Tuyết, tự nhiên là toàn lực phòng ngự, chuyện này khiến Trương Tuyết chậm chạp không cách nào đắc thủ.

Hà Hiển thấy thế vừa tức vừa vội, lúc này không thể ẩn giấu thực lực, thân ảnh một hóa ngàn vạn, thi triển công pháp độc môn, Bích Nguyệt Tiêu Diêu Công.

Hà Hiển có danh xưng Tiêu Diêu Hầu, toàn bộ là nhờ Bích Nguyệt Tiêu Diêu Công này, đây là pháp thuật di động không gian cực nhanh, dùng mau lẹ, linh biến, mờ ảo, ẩn nấp mà trứ danh.

Thiên Ưng Chu Trí sóng mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt đầy ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Nguyên Tỏa Thiên Vực, bách trảm thời không.

Hai tay vung vẩy rất nhanh, vô số nguyên lực cắt qua khu vực phạm vi mười dặm, hình thành một khu vực đặc biệt, cũng tiến hành chém giết.

Thân ảnh Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển lắc lư, hắn trở nên phiêu hốt khó lường,trong quá trình xuyên qua thời không, ý đồ thoát khỏi dây dưa của

Thiên Ưng Chu Trí, tiến tới hiệp trợ Trương Tuyết, cứu Mộng Thiên Hoa cùng Vương Cửu.

Nhưng mà Thiên Ưng Chu Trí Nguyên Tỏa Thiên Vực cũng không như bình thường, vừa vặn nó lại tương sinh tương khắc với Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển

Bích Nguyệt Tiêu Diêu Công, cho nên muốn đột phá là không dễ dàng.

Thời điểm này chiến trường nghiêng qua một bên, một hạt kim quang im ắng xuất hiện, lập tức huyễn hóa ra một thân ảnh mỹ lệ, chính là Phật Châu

Tử Hoa thánh nữ.

Lưu ý lấy tình huống ở đây, Tử Hoa thánh nữ phát hiện, Hồng Thành Sầu có ma khí hội tụ quanh người, Thánh Hoàng thiên kiếp đã chuẩn bị kết thúc, xem ra kết cục đã định.

Về phần những người khác, thánh nữ Tử Hoa chỉ nhìn qua đại khái, ánh mắt nhìn lên người Ứng Thải Liên, Phi Phàm công tử, Tà Thần công tử, Vệ

Thiên Minh thì dừng một chút.

Đột nhiên hào quang quanh người thánh nữ Tử Hoa lóe lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Phía sau còn có một đạo thân ảnh khác, ẩn chứa tức giận khôn cùng và khí thế khủng bố.

Thân ảnh trước sau này là Ý Thiên cùng Đông Phương Tiếu, thánh nữ Tử Hoa tới đây cũng là do nàng cảm nhận được khí tức của Quy Tịch Quy Nguyên

Khí, cũng có thể nói là bị Ý Thiên triệu hoán đến.

- Thánh nữ tới vừa vặn, ta cần cứu người gấp, tên này quá phiền toái, cảm phiền ngăn cản hắn một chút.

Ý Thiên rất thông minh, có ý nói mình cần phải cứu người gắp, lợi dụng lòng từ bi của thánh nữ Tử Hoa cho nên ngăn cản cường địch cho mình một chút.

Đông Phương Tiếu lúc này không dự liệu được thánh nữ Tử Hoa lại đột nhiên xuất hiện, bởi vậy hắn trong lòng đầy tức giận, đang truy tung Ý

Thiên thì không có ý tứ áp chế nguyên khí cường đại, quanh người có từ trường, vừa vặn bao phủ thánh nữ Tử Hoa vào bên trong.

Sóng mắt khẽ nhúc nhích, thánh nữ Tử Hoa nhìn qua Đông Phương Tiếu, Ý

Thiên bứt ra rời đi, trên người bắn ra kim quang sáng ngời, hình thành kết giới phật hiệu, hiện ra phân bố hình quạt, vừa vặn vọt tới bên cạnh

Đông Phương Tiếu.

Ngoài ý muốn biến cố này khiến cho tâm thần của Đông Phương Tiếu chấn động, thân thể lăng không bay lên, hắn bay ra ngoài mấy trượng, ánh mắt tức giận nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, chất vấn:

- Ngươi là ai, sao nhúng tay vào chuyện của lão phu?

Dùng Đông Phương Tiếu thù hận Ý Thiên thì đột nhiên có người ngăn cản thì vô cùng tức giận.

Thánh nữ Tử Hoa thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Ta đến từ Phật Châu Vạn Phật Thần Điện, Tử Hoa là tên của ta.

Đông Phương Tiếu nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:

- Vạn Phật Thần Điện, Tử Hoa thánh nữ. Sao ngươi lại tới chỗ này, ngươi và Nam Cung Phi Vũ là quan hệ như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play