Từ Nhược Hoa ngâm khẻ nói:

- Lý tưởng chính là dục vọng, người nào cũng có dục vọng khác nhau, cộng đồng cấu thành một thế giới rực rỡ này.

Tiêu Minh Nguyệt cảm khái nói:

- NẾu tính mạng không có dục vọng, sinh tồn đã không có ý nghĩa. Dục vọng vận hành vạn vật. Đây là quy luật của đại tự nhiên, không ai có thể làm trái.

Lan Hinh nghi vấn nói:

- Chuyện này liên quan gì tới việc chúng ta xuôi nam?

Mộ Dung Tiểu Dạ nói:

- Chúng ta xuôi nam, không cũng cũng là vì dục vọng trong lòng sao?

Lời này vừa ra, mọi người trầm mặc.

Mặc kệ thiện ác thị phi, đều tương quan trực tiếp tới dục vọng, nếu không thì không ai làm gì, không có nhân quả, không có luân hồi.

Dục là động lực của vạn vật, dục là thứ giúp thiên địa vận hành.

Giờ khắc này Ý Thiên vì lợi ích không nhỏ của mình chính là vì dục vọng bức bách, hắn cũng hiểu được huyền bí của thiên địa.

- Đạo trưởng đạo thuật tinh thâm, đêm nay không ngại bày trận phòng ngự trong sơn cốc này, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đối với Ý Thiên yêu cầu, đạo nhân đui mù đồng ý, lúc này đứng lên bày trận, lấy khu vực của mọi người làm trung tâm, phòng người có người tiến tới gần.

Ý Thiên phân phó mọi người nghỉ ngơi thật tốt trong sơn cốc, hắn thì một mình ra ngoài tìm hiểu Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên như thế nào.

Xuyên thẳng qua rừng cây, Ý Thiên lặng yên không một tiếng động bay thẳng tới gần Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.

Trèo đèo lội suối Ý Thiên mượn nhờ rừng cây che dấu, giống như u linh bay tới gần.

Càng tiến gần tới hướng nam, cây cối càng ngày càng thưa thớt, càng nóng bức hơn.

Ý Thiên qua một lát đã đi tới Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, phát hiện nơi này chỉ có hồng nham mà thôi, nhìn không thấy cây cối nào cả, cho người ta cảm giác vắng vẻ tịch mịch.

Trên đỉnh của những tảng đá này khắp nơi có vô số huyệt động, trong đó khí tức lộn xộn, là chỗ của những người tới đây ở lại.

Thoáng dò xét, Ý Thiên cảm ứng được một ít khí tức quen thuộc như Phi

Phàm công tử, Vô Khuyết công tử, Hồng Vân thánh nữ, Tiêu Diêu Hầu, Thiên Ưng Chu Trí, Tà Thần công tử, Âm Ma tông, Ngọc Linh Lung...

Đứng trên không trung, Ý Thiên hóa thành một hạt hơi bụi, hắn chú ý mật thiết địa hình của Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.

Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên nằm ở trên Xích Huyết Phong, từ bắc xuống nam chính là Xích Huyết Phong nhưng mà nơi này bị chặt đứt giống như người ta chém một kiếm phân chia ra làm hai nơi.

Cửa vào của Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên nằm ở phía bắc của Xích Huyết

Phong, Xích Huyết Phong mặt nam chính là xích vân sa mạc, toàn bộ hành trình này kéo dài năm dặm, uống lượn rất quỷ dị.

Ý Thiên không cách nào phát hiện khí tức của Chư Cát Đằng Huy cùng sư tỷ Lý Nhược Nhiên, y theo đồn đãi, Chư Cát Đằng Huy khống chế Phong Hỏa

Nhất Tuyến Thiên, nhưng không có ở trong Nhất Tuyến Thiên này.

Quan sát một lát, Ý Thiên bay tới gần hướng của Ngọc Linh Lung, phát hiện nàng đang ngồi cùng cao thủ của Ngự Linh Tông.

Ý Thiên âm thầm phát ra tin tức, chỉ chốc lát Ngọc Linh Lung đã rời khỏi huyệt động, đi tới gần Ý Thiên.

Ý Thiên mang theo Ngọc Linh Lung đi tới chỗ yên lặng, hỏi thăm tình hình su khi chia tay.

Ngọc Linh Lung nói:

- Chúng ta xuất phát trước các ngươi một ngày, cũng không có phát hiện tung tích của Bất Bại Chư Cát, Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên đã bị phong tỏa, cũng không có nhìn thấy bóng đen mang theo Vi Tinh Nghi.

Ý Thiên hỏi:

- Trước mắt ở đây thế lực đông đảo, có một nửa trong số đó ra không nhận ra, ngươi hiểu bao nhiêu về các thế lực này?

Ngọc Linh Lung trầm ngâm nói:

- Thế lực bên này phần lớn tới từ Hỏa Linh Thành, cũng có một bộ phận đến từ Huyết Phong đế quốc cùng Hồng Vân đế quốc. Ngoài ra Hư Không Thần Điện, Phượng Hoàng Thần điện, Vạn Phật Thần Điện, Liệt Dương Thần Điện cũng đã hiện thân, nhưng mà nhân số không nhiều mà thôi.

- Bốn đại Thần Điện tình huống ta đã biết đại khái, ngươi nên giảng thuật đại khái tình huống ở đây đi.

- Ba cự đầu trong Hỏa Linh Thành, năm đại môn phái Thánh Hoàng và mười

Huyền Hoàng thế gia, lúc này đã tới đông đủ rồi. Trong đó Thánh Hoàng Cố Vinh Quang cùng đồ đệ Thiên Quang Ảnh đều chết trong tay ngươi, năm đại môn phái Thánh Hoàng chỉ còn bốn môn phái, trong thế gia thì lấy Hoa Vô Khuyết cầm đầu Hỏa Linh Thành Hoa gia, đây cũng là một môn phái Thánh

Hoàng. Còn lại ba môn phái Thánh Hoàng theo thứ tự làThiên Tầm Tông, đến Thiên môn, Hoàng Long Giáo, tất cả đều có Thánh Hoàng đích thân tới. Về phần mười Huyền Hoàng thế gia cũng có hơn phân nửa chạy tới, kể cả

Giang gia, Vương gia, Đường môn, Gia Luật thế gia, Thiên Hoa thế gia và các thế hệ khác nhau cũng gia nhập vũng nước đục này, thực lực không được, nhân số rất nhiều, thậm chí có người muốn cháy nhà hôi của, bỏ đá xuống giếng.

Ý Thiên cười nói:

- Những kẻ nói bậy nói bạ chỉ sợ là không thủ thân sẽ chết trước tiên, tất cả đều là nhân vật kế cuối thôi.

Ngọc Linh Lung nhắc nhở:

- Không nên chủ quan, lúc này có rất nhiều cao thủ tụ tập, ngay cả Vũ

Đế cũng tới vài người, đều muốn cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Mặt khác muốn vào xích vân sa mạc cũng phải cẩn thận, đó là Vân Hoang chín đại tuyệt địa, cất dấu rất nhiều hung hiểm. Không có hiệp trợ của Ngự Linh Tông thì rất khó đi vào trong xích vân sa mạc.

Ngọc Linh Lung nói ra lời này khiến Ý Thiên cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Vì sao phải có Ngự Linh Tông các ngươi hiệp trợ mới có thể thuận tiện đi vào trong xích vân sa mạc?

Ngọc Linh Lung khẽ thở dài:

- Bởi vì trong xích vân sa mạc có ba đại hung thú, trong đó hai đại hung thú đều có biện pháp khắc chế đều nằm trong tay của ta. Nếu không phải hiểu được cách khắc chế chúng, cưỡng ép đi vào kết quả là chết và tổn thương thảm trọng.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Ngươi dường như rất quen thuôc jxích vân sa mạc nha?

ÁNh mắt Ngọc Linh Lung quái dị nhìn qua Ý Thiên, chần chờ nói:

- Ngươi nên ngàn vạn nhớ kỹ, quyết không có vào Huyết Dục Linh Giới, đó là chỗ hung hiểm nhất trong xích vân trong sa mạc, được xưng tử vong tuyệt địa, cho dù là kẻ nào đi vào cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.

Ý Thiên lặp lại nói:

- Huyết Dục Linh Giới, đó là dạng tồn tại gì?

Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:

- Ta không rõ ràng lắm, ta chỉ biết xích vân sa mạc còn được xưng là thất thải sa mạc, chia làm bảy khu vực, tỏng đó lấy màu đỏ làm chủ chiếm cứ 95% diện tích, cho nên còn được gọi là xích vân sa mạc. Trong bảy khu vực đó đều có một chỗ hung hiểm, mà Huyết Dục Linh Giới là hung hiểm nhất, xếp hàng thứ nhất -

Ý Thiên ghi nhớ những điểm này, tiếp tục hỏi:

- Nếu như Ngự Linh Tông có năng lực ra vào xích vân sa mạc, đây chẳng phải là điểm khiến các thế lực tranh nhau hợp tác với các ngươi sao?

Ngọc Linh Lung gật đầu nói:

- Điểm này là khẳng định, nhưng mà trừ Ngự Linh Tông chúng ta ra, còn có những người khác cũng có thể ra vào xích vân sa mạc. Những người này bất kể là Ngự Linh Tông hay là người có tiên khí đặc thù, ra vào xích vân sa mạc cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm, một khi gặp gỡ xích vân tử thần thì có đi mà không về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play