- Ta nghe nói qua chuyện của ngươi, nhưng mà ta vẫn còn muốn khuyên ngươi, lập tức biến mất cho ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Vậy sao? Có lẽ người hối hận là ngươi đây!
Lời này vừa vào tai, thân thể Thiên Quang Ảnh đột nhiên chấn động, quanh người hào quang vạn trượng, vô số đường cong nguyên lực hội tụ chung quanh người của hắn, nhưng lại bày ra dấu vết đổ vỡ.
Gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt Thiên Quang Ảnh tái nhợt, hai tay nâng lên, nhưng mặc hắn dùng sức thế nào, hai tay nặng ngàn cân, vẫn không cách nào giơ lên.
Ý Thiên tươi cười âm trầm, ánh mắt lăng lệ, chân trái bước tới một bước, Thiên Quang Ảnh liền lùi lại ba bước, khóe miệng máu tươi tràn ra ngoài, gương mặt đỏ bừng như máu.
Thiên Quang Ảnh cực kỳ tức giận, trong miệng phát ra tiếng gào thét không cam lòng, lạnh lùng nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ta nhất định phải giết ngươi.
Cảm giác được Thiên Quang Ảnh súc thế phản kích, Ý Thiên cười lạnh như băng, cái hai mắt không cảm tình như nhìn người chết, không có chút sắc thái chấn động nào cả.
- Nghe nói Vạn Vật Quy Nguyên Tỏa chưa? Nó không những được lập tức giam cầm nguyên lực lưu động trong người của ngươi, còn có thể phá hủy kinh mạch toàn thân, biến người ta thành phế nhân.
Lại tiến thêm một bước, khí phách trên người Ý Thiên như mây, chấn hai chân của Thiên Quang Ảnh gãy ngang, quỳ trên mặt đất, đầu lâu cố sức nâng lên, một bộ tuyệt không khuất phục.
- Giết ngươi như vậy chắc chắn ngươi sẽ không phục đâu, hôm nay ta muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục, cho ngươi hiểu chuyện trêu chọc ta chính là chuyện hối hận nhất đời của ngươi.
Ý Thiên công kích vô hình vô ảnh, nhưng lại kiến tạo ra không khí bình thường, Thiên Quang Ảnh không chỗ tránh được, chỉ có thể dùng tu vị chân thật chống lại.
Đây là so đấu tu vị, không có chiêu thức kinh thiên động địa gì đó, nhưng càng hung hiểm hơn, bởi vì giao chiến này song phương không ai tránh né được.
Tu vị của Ý Thiên thâm bất khả trắc, mặc dù chỉ là Thánh Hoàng nhưng hắn đã giết và thôn phệ ba tên Thánh Hoàng, đạt tới cảnh giới không người nào tưởng tượng được.
Thiên Quang Ảnh cũng là Thánh Hoàng, tu vị kinh người, nhưng gặp Ý Thiên chính là xui xẻo của đời hắn.
Phát giác được nguy cơ, Thiên Quang Ảnh vừa tức vừa vội, tuy hắn tự nhận cuồng vọng thành tính nhưng cũng cảm thấy hối hận.
Giờ phút này Thiên Quang Ảnh bị khí thế của Ý Thiên áp chế, tùy ý hắn giãy dụa phản kháng thế nào, đều không làm nên chuyện gì, chỉ có từng bước một đi tới tuyệt địa.
Bốn phía có không ít người xem nhận ra Thiên Quang Ảnh, thấy hắn bị Ý
Thiên áp quỳ rạp trên đất, đều bị phát hiện này kinh hô to lớn, đối với
Nam Cung Phi Vũ lạ lẫm này vừa sợ vừa sùng bái.
Mã Chí Viễn, đạo nhân đui mù, Đoan Mộc Thanh Vân, Mộc Thanh Thư, Trần
Ngọc Lan vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ tính toán trong đầu sẽ có đại chiến, nhưng không ngờ Ý Thiên ra tay dễ dàng áp chế Thánh Hoàng Thiên Quang
Ảnh.
Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ thì bình tĩnh, tuy các nàng không nhìn thấu tu vị của Ý Thiên nhưng lại biết rõ Ý
Thiên tuyệt không dễ chọc, mà người chọc vào Ý Thiên không ai không có kết cục thê thảm.
Thân hình của Thiên Quang Ảnh chậm rãi nghiêng qua phía trước, chỉ chốc lát đã quỳ rạp trước mặt Ý Thiên, sắc mặt mang theo thần thái nhục nhã.
- Cho ngươi một chút thời gian cảm nhận hối hận là cái gì.
Thiên Quang Ảnh giãy dụa nhưng lại không thể làm nên chuyện gì cả, trong nội tâm hận và giận nhưng lại bất lực.
- Nam Cung Phi Vũ, nếu ta không chết, ta sẽ giết ngươi!
Sắp chết đến nơi, Thiên Quang Ảnh còn không chịu phục, vẫn gào thét giãy dụa và hâm dọa, làm thế chỉ khiến người ta giết hắn nhanh hơn thôi.
Ý Thiên hờ hững nói:
- Ngươi đã không có cơ hội, kiếp sau nhớ rõ không nên trêu chọc Nam Cung Phi Vũ ta đây.
Nói xong Ý Thiên tay phải đánh một chưởng vào thân hình của Thiên Quang
Ảnh, lưng bẻ gẫy, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, nguyên lực trong người tiết ra ngoài, đã không còn phát ra chút âm thanh nào nữa.
Ý Thiên thôn phệ tu vị và nguyên thần cả đời của Thiên Quang Ảnh dung nhập vào bản thân, tu vị lại tăng lên thật nhiều, nhưng vẫn không có dấu vết đột phá.
Cười khổ một tiếng, Ý Thiên càng im lặng với thể chất đặc thù của mình, đồng cấp hắn có thể nói là vô địch, nhưng nhưng mà phương diện tăng cảnh giới lên lại khó hơn người khác vô số lần.
Ý Thiên thu hồi tay phải, thi thể Thiên Quang Ảnh mềm nhũn rơi xuống đất, bộ thân áo dài bạc chói mắt bây giờ lại cho cảm giác tịch mịch.
Nhìn qua Từ Nhược Hoa, Ý Thiên thay đổi bộ dáng thân thiết không cố kỵ, nhưng Từ Nhược Hoa lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Xông quan giận dữ vì hồng nhan, Ý Thiên thủ pháp giết người tuy bình thản, nhưng biểu hiện ra Ý Thiên vô cùng để ý tới nàng, điểm này khiến
Từ Nhược Hoa cao hứng.
Vốn Ý Thiên không muốn trêu chọc Thiên Quang Ảnh, bởi vì như vậy chỉ bạo lộ thực lực của mình ra.
Nhưng khi Thiên Quang Ảnh không kiêng nể gì cả, công nhiên khiêu khích thì Nam Cung Phi Vũ ra mặt, Nam Cung Phi Vũ và Từ Nhược Hoa có đoạn tình cảm khó nói, Ý Thiên không thể không ra tay giết Thiên Quang Ảnh.
Nhìn qua bốn phía, Ý Thiên đảo qua người nào, cơ hồ tất cả người xem cuộc chiến đều cúi đầu lảng tránh, không dám đối mặt với hắn.
Đây là biểu hiện thần phục, làm cho Ý Thiên vui mừng, thì ra cảm giác vô địch lại cho người ta cảm giác thoải mái như thế.
Thu hồi ánh mắt, Ý Thiên cầm bàn tay nhỏ nhắn của Từ Nhược Hoa chậm rãi rời đi, dùng hành động nói với người đời, đây là nữ nhân của Nam Cung
Phi Vũ ta, các ngươi tốt nhất không nên đánh chủ ý lệch lạc gì đó, nếu không kết cục của Thiên Quang Ảnh là vì dụ tốt nhất.
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua thân ảnh của Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa, trong ánh mắt đầy hâm mộ, trong phương tâm lại có một suy nghĩ muốn ở bên cạnh Ý Thiên trong đầu, trong lúc nhất thời càng thêm mạnh mẽ.
Lan Hinh biểu lộ quái dị, thân là nữ nhân thân mật nhất của Ý Thiên, nếu nói nàng không để ý là không thể nào.
Nhưng mà thời gian dài đi theo bên cạnh Ý Thiên, Lan Hinh cũng dần dần hiểu ra một chuyện, có nhiều thứ có thể cưỡng cầu, có nhiều thứ lại không cưỡng cầu được.
Tiêu Minh Nguyệt phức tạp cười cười, vỗ vỗ vai Lan Hinh sau đó im lặng an ủi nàng.
Đạo nhân đui mù biểu lộ quái dị, nhìn qua Trần Ngọc Lan sau đó thấp giọng hỏi:
- Ngươi có cảm ứng được khí tức cổ quái trên người của hắn không?
Trần Ngọc Lan chần chờ nói:
- Khí tức rất kỳ lạ, có nói là ma tính và mị lực không nên lời. Ở chung với hắn lâu ngày sẽ bị hấp dẫn.
Mộc Thanh Thư nghi ngờ nói:
- Là khí tức gì?
Trần Ngọc Lan= nói:
- Loại khí tức này rất thần bí, người bình thường căn bản không cảm thấy gì cả, ta cùng với đạo trưởng là người tu đạo ở Đạo Châu, cho nên có thể thoáng cảm ứng được một ít. Tốt, chúng ta đi thôi.
Bay qua ngọn núi, phía trước là rừng rậm mênh mông.
Trong mây còn có người tu chân ngự khí phi hành, giống như chim nhạn bay thẳng về phía nam.
Ý Thiên thả chậm bước chân, chờ mọi người tới đông đủ, lúc này mới mang theo mọi người phi hành.
Đoan Mộc Thanh Vân khó hiểu nói:
- Đã qua Hỏa Linh Thành, tiếp theo chính là Xích Huyết Phong, chúng ta nên tăng thêm tốc độ mới đúng, vì sao phải bay thấp như vậy?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ngươi không cần hỏi nhiều, Phi Vũ làm như vậy đều có dụng ý, chúng ta cứ theo hắn tiến lên là được, như vậy chắc chắn không sai.
Lan Hinh nhìn qua rừng rậm nguyên thủy mênh mông, khẽ cười nói:
- Ta có thể cảm ứng được trong rừng rậm này cất dấu nhiều bí mật.
Mã Chí Viễn nói:
- Chúng ta lúc này cũng không có thời gian thăm dò cánh rừng này, nên đi truy tung Vi Tinh Nghi quan trọng hơn.
Lúc này đây một đoàn mười người bay đi, Mã Chí Viễn cùng đạo nhân đui mù đều hướng về Vô Biên Hoang Thành mà đi, Đoan Mộc Thanh Vân thì lo lắng cho Công Tôn Duy Ngã, người còn lại là thiên lôi của Ý Thiên, cho nên Mã Chí Viễn nóng vội vì Vi Tinh Nghi cũng không đáng trách.
Ý Thiên khẽ cười nói:
- Đi sớm không bằng đi đúng lúc, nếu không ngươi muốn sớm đạt được Vi
Tinh Nghi, cũng chỉ là tai họa mà thôi. Trong rừng rậm này có nước suối, chúng ta không ngại đi tìm một chút.
Đạo nhân đui mù hỏi:
- Nước suối gì khiến ngươi cam hứng như vậy?
Ý Thiên cười nói:
- Không thể nói, không thể nói trước.
Đạo nhân đui mù nghe vậy cũng không hỏi nhiều, một đoàn người bay theo Ý Thiên bay thẳng về hướng nam.
Nam Dương thời tiết nóng bức, mưa phong phú, rừng rậm mênh mông này phần lớn là lá cây to lớn, thân cây cao to, cành lá tươi tốt, bên trong có nhiều sinh linh.
Ý Thiên bay ở tầng trời thấp, thỉnh thoảng có thể thấy được một ít chim thú trong rừng đi qua lại tự do bên dưới.
Ý Thiên không có quấy rầy những sinh linh này, mà là mang theo mọi người bay đi chừng chín trăm dặm, đi vào một khu vực rừng rậm rậm rạp.
Từ xa nhìn lại, khoảng rừng rậm rạp này chiếm diện tích chừng trăm dặm, có hình bầu dục.
Ý Thiên giờ phút này ánh mắt nhìn qua vị trí trung tâm của hình bầu dục, nơi đó có ba cây đại thụ rõ ràng, phân bố theo hình tham giác.
Thả chậm tốc độ phi hành, Ý Thiên nhắc nhở:
- Từ giờ trở đi, mọi người cẩn thận cảm ứng tình huống bốn phía, dùng tâm của các ngươi nhìn thế giới.
Mọi người nghe vậy lập tức đề cao cảnh giác, vận dụng các phương pháp thăm dò phản ứng của khu rừng bên dưới.
Rất nhanh mọi người cảm ứng được sự đặc biệt của khu rừng này, bên trong sinh cơ bừng bừng, giống như cánh rừng này có sinh mạng, có một loại tần suất chấn động sinh mạng đặc thù.
Sau khi tiến vào khu vực hình bầu dục này, loại cảm ứng này càng rõ ràng, mọi người cũng phải kinh hô, không rõ đây là chuyện gì.
- Phi Vũ, tại sao phải như vậy, rốt cuộc là nơi nào mà quỷ dị như thế?
Ngạc nhiên nhìn qua bốn phía, Tiêu Minh Nguyệt hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Ý Thiên mỉm cười nói:
- Dụng tâm nhìn, không nên hỏi nhiều.
Mọi người khó hiểu, nhưng lại không hề hỏi nhiều, sau đó đều lưu ý tình huống chung quanh.
Một lát sau Mộ Dung Tiểu Dạ đột nhiên hoảng sợ nói:
- Ta nhìn thấy một con Mai Hoa Lộc, nó đang bay múa trong rừng.
Lan Hinh hiếu kỳ nói:
- Ở đâu, tại sao ta không thấy gì hết?
Từ Nhược Hoa nói:
- Ta nhìn thấy một cự long ngũ sắc, nó đang nằm trên nhánh cây đại thụ.
Tiêu Minh Nguyệt kinh nghi nói:
- Tại sao ta không thấy cái gì, nó ở đâu?
Trần Ngọc Lan lắc đầu nói:
- Trách không được, ta cũng không nhìn thấy cự long ngũ sắc và Mai Hoa Lộc, các ngươi có ai nhìn thấy?
Mọi người nhao nhao lắc đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Thời điểm này Đoan Mộc Thanh Vân đột nhiên nói:
- Ta nhìn thấy một con hùng ưng nghỉ lại trên cành cây.
Lời này vừa ra mọi người lại sững sờ, nhao nhao nhìn qua rừng rậm dưới chân, cảm giác rất kỳ quái, tuy sinh cơ bừng bừng, cho dù có được sinh mệnh lực vô cùng, nhưng không có nhìn thấy bất cứ sinh vật gì.
- Nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, là một con rắn toàn thân huyết hồng, nó đang di động trong rừng.
Đây là giọng của Mã Chí Viễn, lộ ra mấy phần hưng phấn.
Đạo nhân đui mù cùng Mộc Thanh Thư đều cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là đạo nhân đui mù, hắn có được Tâm Linh Chi Nhãn, có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thấy, thế nhưng mà trong khu rừng cổ quái này hắn lại không có phát hiện được chút sinh linh nào cả.
Sắc mặt Ý Thiên kỳ dị, không vội không chậm mang theo đoàn người phi hành tiếp tục, thẳng đến khi tới gần ba cây đại thụ kia, không còn nghe được người nào nói mình nhìn thấy sinh linh nào cả.
Dừng thân, Ý Thiên quay đầu lại nhìn xem mọi người, phân phó nói:
- Như hoa, Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn theo ta xuống dưới, người còn ở lại nơi này.
Lan Hinh khó hiểu nói:
- Vì cái gì vậy?
Ý Thiên cười nói:
- Bởi vì bọn họ nhìn thấy cảnh tượng chính là duyên phận của bọn họ.
Tiêu Minh Nguyệt nghi vấn nói:
- Vì cái gì chúng ta không nhìn thấy cái gì?
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói khẽ:
- Bởi vì có quan hệ tới nước suối ở đây, các ngươi nhìn không thấy là do thể chất các ngươi khác với bọn họ.
Trần Ngọc Lan nhìn qua Từ Nhược Hoa, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân cùng Mã Chí Viễn, khó hiểu nói:
- Nhìn không ra thể chất của bọn họ và chúng ta không có bao nhiêu khác biệt a?
Lan Hinh hỏi:
- Nước suối gì, tại sao ta không nhìn thấy?
Ý Thiên trầm mặc một lát, nhìn Trần Ngọc Lan nói:
- Ngươi cùng đạo nhân đui mù đều tới từ Đạo Châu, có từng nghe nói qua Âm Dương tuyền chưa?
Trần Ngọc Lan nghe vậy kinh hô một tiếng, lập tức hiểu ra nói:
- Thì ra là thế, ta hiểu rồi. Bọn họ còn đồng thân, cho nên có thể nhìn thấy Âm Dương tuyền biến ảo dị cảnh trong rừng. Bọn họ và chúng ta khác biệt lớn nhất chính là đây.
Mộc Thanh Thư khó hiểu nói:
- Đồng thân và không đồng thân có gì khác nhau đâu? rần Ngọc Lan giải thích nói:
- Âm Dương tuyền bao hàm Âm Dương chi khí, có âm tuyền cùng dương tuyền, với người tu chân mà nói chính là bảo địa hiếm gặp. Nhưng mà Âm Dương tuyền cũng có rất nhiều cấm kị, không phải đồng nam đồng nữ thì không tới gần được, nếu không chỉ chỉ cần thân thể nhiễm nước suối này thân thể hư thối, nguyên thần tan vỡ. Bởi vì chuyện này, Âm Dương tuyền đối với rất nhiều người mà nói chẳng khác gì vũ khí trí mạng.
Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
- Vậy với những người đồng nam đồng nữ mà nói, Âm Dương tuyền này có chỗ tốt gì?
Trần Ngọc Lan nói:
- Âm Dương tuyền dựng dục Âm Dương, thiết cốt kim thân ngạo thiên địa.
Âm Dương tuyền chính là tinh túy của Âm Dương khí chi, không khác gì tiên đan thần dược đâu, đáng tiếc ta tới bây giờ không có tận mắt nhìn thấy.
Đoan Mộc Thanh Vân kinh nghi nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Vậy trong rừng này có Âm Dương tuyền?
Ý Thiên cười mà không nói, dường như chẳng muốn nói nhiều.
Lan Hinh chần chờ nói:
- Thiếu gia, dường như ngươi cũng không thích hợp tiến vào a?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không sao, thể chất của ta khác với các ngươi. Tốt rồi, mọi người nên chờ ở đây, không nên phí thời gian tìm kiếm, các ngươi tránh tới gần để bị tổn thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT