Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên vẫn bình tĩnh, không hỗ là thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện.
Hứa Cửu Công và Phương Hoành Dực mặt không biểu tình, dường như Nhân
Diện Tri Chu đối với bọn họ mà nói căn bản không tạo thành uy hiếp thực chất gì.
Khóe miệng khẽ nhúc nhích, Nhân Diện Tri Chu lúc này kêu lên quái dị, giống như oan hồn địa ngục đang gào khóc, phối hợp với gương mặt quỷ trên lưng nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Hoa Vô Khuyết nhíu mày, quát:
- Đừng có giả thần giả quỷ trước mặt bản công tử. Ngươi không muốn chết thì lập tức quay vào trong động đi.
Nhân Diện Tri Chu hiển nhiên nghe hiểu ý của Hoa Vô Khuyết, nhếch miệng nói:
- Nhân loại vô tri, lại dám trêu chọc bản mỹ nhân, ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp.
Lóe lên sau đó thân hình Nhân Diện Tri Chu tăng vọt trăm ngàn lần, hóa thành một đám mây đen tám chân to lớn, bao phủ cả biển đá.
Hoa Vô Khuyết sắc mặt biến hóa, chửi bới nói:
- Đáng giận, mọi người nên cẩn thận.
Ý Thiên cười đắc ý sau đó mang theo người của mình biến mất, thân thể lập tức thu nhỏ lại ngàn vạn lần, tính cả người bên cạnh cũng biến nhỏ lại, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.
Ứng Thải Liên cảm thấy được Ý Thiên không thấy, trong ánh mắt đầy khêếp sợ, trao đổi ánh mắt với Phương Hoành Dực, cũng nhìn thấy khiếp sợ trong mắt của hắn.
Nhân Diện Tri Chu hình thể kinh người, Hoa Vô Khuyết cảm thấy vô lực né tránh, lại lao nhanh trong biển đá.
Ý Thiên xuất hiện trên trời cao, người bên cạnh cũng hiện ra.
Mọi người ai cũng không hiểu nổi làm sao đi ra được, nhưng cũng không rảnh hỏi nhiều, đều nhìn không chuyển mắt tình huống trong biển đá, Nhân Diện Tri Chu đang chiến đấu với đám người Vô Khuyết công tử.
Mới đầu Nhân Diện Tri Chu chiếm cứ ưu thế hình thể, khiến cho đám người Vô Khuyết công tử tránh né trước sau.
Nhưng mà qua một lát một đạo hỏa diễm phô thiên cái địa xuất hiện, hỏa diễm quét qua Nhân Diện Tri Chu sau đó đốt cháy nó.
Trong hỏa diễm thiêu đốt mạnh mẽ còn thỉnh thoảng nhìn thấy hào quang lôi điện lóe lên, chúng oanh tạc vào thân thể to lớn của Nhân Diện Tri
Chu, khiến nó gào thét thảm thiết nhưng không có chết đi.
Vì phòng ngự, Nhân Diện Tri Chu bắt đầu ngự thu nhỏ thân hình và phóng độc của mình, ăn mòn hỏa diễm chung quanh, khiến hỏa diễm từ màu đỏ biến thành màu đen.
Những hỏa diễm này mang theo kịch độc cực mạnh, chỉ cần dính vào người thì toàn thân khô héo, trong nháy mắt bị mất mạng.
Nhân Diện Tri Chu ngoại hiệu hắc mỹ nhân, nó chính là hồng hoang dị chủng bài danh thứ bảy trong thập đại tuyệt độc, tuy số lượng không nhiều, nhưng có được uy lực kinh người và thân thể kim cương bất hoại, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nếu như lúc này nếu không có cao thủ Liệt Dương Thần Điện ở đây, bị lục dương chân hỏa công kích, nó cũng sẽ không biết chủ động thu nhỏ thân hình và phóng xuất khói độc.
Liệt Dương Thần Điện lục dương chân hỏa có thể đốt tiên diệt thần, mặc dù hắc mỹ nhân có kim cương bất họa chi thân, cũng không cách nào thừa nhận trong thời gian dài.
Nhưng mà khói độc của Nhân Diện Tri Chu cũng không phải chuyện đùa, nó có thể ô nhiễm lục dương chân hỏa, khiến cho lục dương chân hỏa biến thành hỏa độc.
Kể từ đó đám người Vô Khuyết công tử tràn ngập nguy cơ, tùy thời tùy chỗ sẽ lâm vào trong kịch độc, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Thời điểm này một quang cầu khuếch tán trong biển đá, nó là điềm báo nổ tung, khiến cho Ý Thiên chú ý.
Theo Ý Thiên thăm dò tin tức cũng biết, quang cầu này là đồ của Vô
Khuyết công tử, đường kính vượt qua vài dặm, uy lực không gì sánh kịp.
Ý Thiên không chần chờ, nhanh chóng mang theo người bay ra khỏi biển đá, bay thẳng tới phía nam.
Đến lúc này một tiếng vang to lớn vang lên, một cột sáng xoay tròn vặn vẹo trên hư không, giống như tia chớp khổng lồ, nó mang theo tức giận và cuồng bạo muốn hủy diệt thế gian.
Bên người Ý Thiên có chín người nhìn qua tình hình bên kia, lúc này hít sâu một hơi, càng cảm tháy kinh tâm khi thấy vụ nổ này.
Từ Nhược Hoa nhìn qua, hỏi:
- Phi Vũ, cái thứ nổ tung kia xuất ra từ trong tay của Hoa Vô Khuyết sao?
Ý Thiên lĩnh thủ nói:
- Đúng vậy, chính là Hoa Vô Khuyết gây nên, tu vị của hắn cao thâm hơn tưởng tượng của ta.
Tiêu Minh Nguyệt cười khổ nói:
- Loại tu vị này cho dù không phải Vũ Đế, cũng tuyệt đối là Thánh Hoàng đỉnh phong.
Mộ Dung Tiểu Dạ lo lắng nói:
- Trêu chọc địch nhân như vậy, ngày sau chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.
Lan Hinh khích lệ nói:
- Có thiếu gia ở đây, chúng ta phải sợ ai chứ?
Mọi người nhìn qua Ý Thiên, nhìn thấy hắn không có chút e ngại và lo lắng, trong nội tâm biết rõ nên vui mừng.
Ít nhất cho tới bây giờ, Ý Thiên chưa bao giờ lo lắng và ngưng trọng, điều này nói rõ hắn đã nắm tất cả trong tay.
Người quen thuộc Ý Thiên cũng biết, chỉ cần Ý Thiên còn mỉm cười thì tất cả không đủ gây sợ. sau khi rời khỏi biển đá, đoàn người Ý Thiên đi thẳng xuống hướng nam, tốc độ cũng không nhanh, chuyện này làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu.
Ý Thiên vừa mới chơi Vô Khuyết công tử một vố, hôm nay người khác đang đi phía sau, tại sao Ý Thiên lại không thèm chú ý?
Chẳng lẽ Ý Thiên sẽ không sợ chọc giận Vô Khuyết công tử, không sợ Vô Khuyết công tử trả thù chính mình?
Đạo nhân đui mù đoán không ra dụng tâm của Ý Thiên, hỏi:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi không phải định gây khó dễ Vô Khuyết công tử chứ, muốn nửa đường suy yếu thực lực của hắn?
Làm như vậy không khác gì lấy trứng chọi đá, chính là hành vi vô cùng ngu xuẩn, Ý Thiên tự nhiên sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà Ý Thiên tận lực giảm bớt tốc độ, chuyện này càng không hợp lẽ thường, rốt cuộc là vì nguyên nhân nào?
Nhìn qua thanh sơn lục thủy trước mặt, Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta không có lòng gây khó dễ cho Vô Khuyết công tử, ta chỉ muốn từ trong tay của hắn cứu ra một người.
Đạo nhân đui mù ngạc nhiên nói:
- Cứu người, là ai?
Ý Thiên không nói, nhưng Mộ Dung Tiểu Dạ cũng hiểu hắn muốn cứu ai.
- Hạ Hầu Hàm Yên là người chấp nhất, không có cảm kích đâu.
Ý Thiên cười nói:
- Người chấp nhất thường thường không thể thoát khỏi số mệnh. Mười dặm phía trước có một sơn cốc, chỗ ấy có người đang chờ chúng ta.
Tiêu Minh Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Là ai? Là hữu là địch nhân?
Ý Thiên lắc đầu cười cười, cũng không trả lời, lúc này mọi người càng nghi hoặc khó hiểu.
Mười dặm trôi qua tức thì.
Ý Thiên mang người đi vào trong sơn cốc, từ xa đã cảm ứng được nguyên lực chấn động, dường như có người đang giao thủ kịch liệt.
Đến sơn cốc, tình huống làm cho mọi người khiếp sợ và ngoài ý muốn, cảnh tượng tàn phá không chịu nổi, thi thể lộn xộn ngổn ngang, kể rõ một màn thảm thiết ở đây.
Ý Thiên dừng bước lại, ánh mắt đảo qua sơn cốc, rơi vào một thân ảnh gầy yếu, đó là một đứa trẻ bảy tám tuổi áo trắng.
Đồng tử đứng bên cạnh thi thể ngổn ngang, thần sắc thẩn thờ, giống như bị kích thích, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Tất cả mọi người chú ý tới đứa bé này, nhưng mà biểu lộ hoàn toàn khác nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT