Mộ Dung Tiểu Dạ mỗi một lần đưa bút, ánh mắt đều đảo qua người Ý Thiên.
Ánh mắt kia tương đối cổ quái, giống có lực xuyên thấu, có thể nhìn rõ ràng chi tiết Ý Thiên.
Loại cảm giác này Lan Hinh không hề nhận ra, nhưng Ý Thiên lại tinh tường vô cùng, bởi vì ý thức của hắn cực kỳ nhạy cảm, bất kỳ chấn động nhỏ, đều chạy không khỏi cảm ứng của hắn.
Cảm thấy được ánh mắt khác thường của Mộ Dung Tiểu Dạ, Ý Thiên nghĩ tới Tịch Diệt Tâm Kinh vừa mới lấy được, bắt đầu âm thầm tu luyện.
Tịch Diệt Tâm Kinh huyền diệu vô cùng, rất gần phật Tịch Diệt Thiền Công, nhưng cũng có khác nhau.
Tịch Diệt Tâm Kinh chia làm pháp quyết và vận dụng hai bộ phận lớn, Ý Thiên giờ phút này tu luyện đầu tiên chính là pháp quyết, vận dụng chủ yếu là nhằm vào linh bút Quy Tịch.
Nguyên lực trong thể nội Ý Thiên thuộc về hỏa long nguyên lực, nhiệt tình như lửa, nhảy lên không thôi, cái này trái với Tịch Diệt Pháp Quyết.
Muốn đem hỏa long nguyên lực chuyển hóa làm Tịch Diệt lực, cần một cái quá trình, cái này với Ý Thiên mà nói, chỉ là vấn đề thời gian.
Mộ Dung Tiểu Dạ họa nghệ sâu đậm, bút đi có thần, trước sau không đến thời gian một chén trà, Ý Thiên trên bàn vẽ liền trông rất sống động.
Lan Hinh đứng ở một bên, mặc dù trong lòng có chút bất mãn với Mộ Dung Tiểu Dạ, nhưng không thừa nhận cũng không được, Mộ Dung Tiểu Dạ ở phương diện hội họa thiên phú kinh người.
Giờ phút này, Ý Thiên khí tức quanh thân có biến hóa rõ ràng, vốn là sinh cơ bừng bừng bây giờ lại, làm cho người ta thấy một loại tịch mịch, không minh, giống như tùy thời đều biến mất trong tầm mắt.
Mộ Dung Tiểu Dạ thả bút trong tay, khẽ cười nói: "Tốt rồi, ngươi cũng không cần tiếp tục che dấu khí tức, ta đã vẽ xong rồi.
Ý Thiên nghe vậy cười, đứng dậy đi tới trước bàn vẽ, nhìn Nam Cung Phi Vũ vô cùng sống động, trong lòng hắn cảm khái không thôi.
Sở dĩ để cho Mộ Dung Tiểu Dạ vẽ tranh, đó là bởi vì Ý Thiên muốn lưu bức họa Nam Cung Phi Vũ cho người nhà của hắn.
Đợi tương lai một ngày nào đó Ý Thiên rời khỏi, thân nhân Nam Cung Phi Vũ cũng có thể hướng về bức tranh hoài niệm quá khứ.
"Cảm giác như thế nào?”
Mộ Dung Tiểu Dạ thanh âm cắt đứt Ý Thiên suy nghĩ, làm cho hắn lập tức thanh tỉnh.
"Tốt, bức tranh rất tốt, vô cùng sắc sảo, sống động. Thật không hổ là đệ tử nhập thất Họa Hồn Tiểu Trúc.”
Mộ Dung Tiểu Dạ cười, khiêm tốn nói: "Quá khen, lúc này ta chỉ là phát huy tốt hơn một chút mà thôi.”
Lan Hinh chen miệng nói: "Ngươi là người Mộ Dung thế gia, vì sao phải đi Họa Hồn Tiểu Trúc học nghệ? .”
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn Lan Hinh, lạnh nhạt nói: "Hứng thú mà thôi, tam thánh môn hạ đệ tử rất nhiều, người người ngang hàng. Chỉ cần nguyện ý, ai cũng có thể đến bái sư học nghệ, chỉ có điều tam thánh tuyển nhận môn đồ cũng rất nghiêm, không nhìn thân phận chỉ nhìn tư chất.”
Lúc này, một tiếng đàn truyền vào trong phòng khiến cho Ý Thiên chú ý.
Cẩn thận nghe, tiếng đàn triền miên, nhu tình như nước, làm cho người ta có một loại cảm giác lưỡng tình tương duyệt, ý hợp tâm đầu.
Lan Hinh nhận thức vận luật tiếng đàn, tán thán nói: "Tiếng đàn động nhân tâm, người đánh đàn này thật rất giỏi.”
Mộ Dung Tiểu Dạ sóng mắt lưu chuyển, ngâm khẽ nói: "Đây là đệ tử Thánh Cầm Các Trường Không Vô Kỵ.”
Ý Thiên hiếu kỳ nói: "Thánh Cầm Các Trường Không Vô Kỵ, nghe khẩu khí của ngươi, người này tựa như tương đối nổi danh.”
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn Ý Thiên con mắt, tựa cười mà không cười đáp: "Trường Không Vô Kỵ chính là đệ tử kiệt xuất nhất Thánh Cầm Các, cùng Huyền Dương Cung Mông Ngao, Nam Cung Thế Gia Nam Cung Minh Chí, Thánh Hỏa Lâu Hàn Vũ đặt song song là Phi Vân Thành Tứ đại công tử.”
Ý Thiên sắc mặt biến hóa, không thể ngờ được Trường Không Vô Kỵ này nổi danh ngang với Mông Ngao, vậy hắn há chẳng phải là Huyền Hoàng?
"Tứ đại công tử tu vi như thế nào?”
Ý Thiên không có hỏi chính diện, mà là hỏi một vòng.
Mộ Dung Tiểu Dạ sắc mặt quái dị, mơ hồ toát ra vài phần ngưỡng mộ.
"Tứ đại công tử đều là Huyền Hoàng, anh tuấn tuyệt luân, có tài năng của riêng mình. Huyền Dương Cung Mông Ngao hai mươi lăm tuổi, được xưng là Huyền Dương, Cung đệ nhất Huyền Hoàng, có danh xưng Tà Tình Công Tử. Thánh Hỏa Lâu Hàn Vũ năm nay hai mươi bảy tuổi, lãnh khốc vô cùng, xưng là Vô Tình Công Tử. Nam Cung Thế Gia Nam Cung Minh Chí phong lưu phóng khoáng, năm nay hai mươi sáu tuổi, ngoại hiệu Đa Tình Công Tử. Thánh Cầm Các Trường Không Vô Kỵ năm nay hai mươi bảy tuổi, ôn văn nho nhã, khiêm tốn hữu lễ, có được danh xưng là Nhu Tình Công Tử, là bạch mã vương tử vô số thiếu nữ tha thiết ước mơ.”
Lan Hinh lặp lại nói: "Nhu tình công tử, thật hay giả? Lấy thân Huyền Hoàng, sẽ xuất hiện ở Nhã Phong Hiên này.”
Ý Thiên lưu ý lấy ánh mắt Mộ Dung Tiểu Dạ biến hóa, cười hỏi: "Tựa như ngươi rất có hảo cảm với vị Nhu Tình Công Tử này?”
Mộ Dung Tiểu Dạ sóng mắt khẽ nhúc nhích, tuyệt không khẩn trương, phản bác nói: "Ta cũng rất có hảo cảm đối với ngươi.”
Ý Thiên tươi cười ngẩn ngơ, ngượng ngùng nói: "Ta đây thật đúng là cảm thấy vinh hạnh.”
Mộ Dung Tiểu Dạ hé miệng cười, mở ra thoại đề nói: "Thật ra ở Phi Vân Thành cao thủ nhiều như mây, người nổi danh không chỉ có Tứ đại công tử.”
Ý Thiên vừa nghe, nhất thời hứng thú, hỏi: "Còn có ai, nói nghe một chút.”
Mộ Dung Tiểu Dạ nói: "Phi Vân Thành ngoại trừ ba đại cự đầu ra, chính là Tứ Tà Tam Thánh Bát Huyền Môn. Ở thế hệ trẻ tuổi, Phi Vân Thành có bát đại mỹ nữ và thập đại công tử, trong đó lấy Trường Không Vô Kỵ, Môn Ngao, Nam Cung Minh Chí, Hàn Vũ bốn người nổi danh nhất. Còn lại lục đại công tử và bát đại mỹ nữ danh khí tương đối yếu một ít.
Lan Hinh hỏi: "Là những người nào? .”
"Lục đại công tử theo thứ tự là đệ tử Thánh Quân Lâu Dịch Thiên Quân, Công Tôn thế gia Công Tôn Duy Ngã, Hoàng Phủ thế gia Hoàng Phủ Duệ Dật, Âu Dương thế gia Âu Dương Tiếu, Xuyên Kiếm Môn Lạc Tinh Hà, Xuân Y Quán Liễu Trường Phong.”
Ý Thiên cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Công Tôn thế gia Công Tôn Duy Ngã dĩ nhiên là một trong lục đại công tử.
"Lục đại công tử này, có cái gì đặc sắc?”
Mộ Dung Tiểu Dạ nói: "Thánh Quân Lâu Dịch Thiên Quân kỳ nghệ tinh xảo, tu vi kinh người, am hiểu trận pháp, là trong thế hệ trẻ tuổi Thánh Quân Lâu chính là nhân vật kiệt xuất nhất, năm nay hai mươi bốn tuổi. Công Tôn, Hoàng Phủ, Âu Dương chính là một trong Bát Đại Huyền Hoàng Thế Gia, lịch sử đã lâu, hầu như mỗi một thời đại đều có thể đào tạo ra một ít nhân vật kiệt xuất. Thiên Xuyên Kiếm Môn xuất từ U châu, lấy tu luyện kiếm thuật là chính, Lạc Tinh Hà chính là người nổi bật trong đó. Hồi Xuân Y Quán y thuật tinh xảo , Liễu Trường Phong có danh xưng là kỳ hoàng thánh thủ, ở Phi Vân Thành danh vọng rất cao."
Lan Hinh hỏi: "Bát đại mỹ nữ thì sao? .”
Mộ Dung Tiểu Dạ kỳ dị cười, ngâm khẽ nói: "Trong Phi Vân Thành nhân khẩu đông đúc, mỹ nữ vô số. Cái gọi là bát đại mỹ nữ, chính là chỉ nhân vật dung mạo tu vi đều cực kỳ xuất sắc. Tám vị Võ Hoàng, thứ nhất là Nam Cung Tình Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Thứ hai Đoan Mộc Thanh Vân, chính là Đoan Mộc Thế Gia Bát tiểu thư, năm nay hai mươi tuổi. Thứ ba Hạ Hầu Hàm Yên, năm nay mười tám tuổi, là Hạ Hầu Thế Gia Lục tiểu thư. Thứ tư Tả Thiên Huệ, hai mươi mốt tuổi, chính là cao thủ kiệt xuất của Thánh Hỏa Lâu. Thứ năm Vũ Văn Tuệ Tâm, năm nay mười chín tuổi. Thứ sáu Hứa Hồng Ảnh, năm nay hai mươi tuổi, xuất thân từ Thánh Cầm Các. Thứ bảy Phương Gia Lệ, năm nay hai mươi mốt tuổi, xuất thân từ Huyền Dương Cung.”
Thấy Mộ Dung Tiểu Dạ dừng lại, Lan Hinh nghi vấn nói: "Lúc này mới bảy người, còn có một người?”
Ý Thiên giống như có điều ngộ ra, cười nói: "Người thứ tám từ Họa Hồn Tiểu Trúc, tên là Mộ Dung Tiểu Dạ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ý Thiên nói như vậy tất cả đều là suy đoán, nhưng có chỗ căn cứ.
Đầu tiên, Mộ Dung Tiểu Dạ tu vi bất phàm, có được thực lực Võ Hoàng.
Tiếp theo, Mộ Dung Tiểu Dạ tư sắc tú lệ, đủ để so sánh với Lan Hinh.
Thứ ba, Mộ Dung Tiểu Dạ chính là thiên kim tiểu thư Huyền Hoàng thế gia, lại là đệ tử kiệt xuất Họa Hồn Tiểu Trúc, đứng trong hàng bát đại mỹ nữ, cũng là chuyện rất bình thường.
Trợn mắt nhìn Ý Thiên một cái, Mộ Dung Tiểu Dạ khẽ nói: "Không nói cho ngươi.”
Lan Hinh có chút không vui, nghĩ thầm có gì đặc biệt hơn người, bát đại mỹ nữ cũng không ngoài như thế.
"Trong bát đại mỹ nữ, tựa như không có nói tới hai đại mỹ nữ đế quốc, đây là có chuyện gì? .”
Lan Hinh lời ấy có vài phần châm chích, Mộ Dung Tiểu Dạ có chỗ phát giác.
"Nam Dương thập đại mỹ nữ lấy tư sắc là chính, Phi Vân Thành bát đại mỹ nữ là chiếu theo dung mạo và tu vi. Từ Nhược Hoa và Long Dao Châu trước mắt đều là Võ Tôn tu vi, mà lại sinh hoạt ở ngoài Phi Vân Thành, cho nên không được tính vào.”
Ý Thiên đối với cái này cũng không kinh ngạc, Phi Vân Thành to như vậy dân cư mấy ngàn vạn, muốn chọn ra vài tuấn nam mỹ nữ, còn là chuyện dễ dàng.
"Tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, không biết hôm nay trong Nhã Phong Hiên, hội tụ bao nhiêu người kiệt xuất?”
Mộ Dung Tiểu Dạ thanh nhã nói: "Không nhiều lắm, chỉ năm vị mà thôi.”
Lan Hinh hỏi: "Là năm vị nào?”
Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói: "Ngoại trừ ta và Trường Không Vô Kỵ ra, còn có Thánh Quân Lâu Dịch Thiên Quân, Thánh Cầm Các Hứa Hồng Ảnh, cùng với đêm qua nhất chiến thành danh Nam Cung Phi Vũ.”
Ý Thiên không nghĩ tới Mộ Dung Tiểu Dạ sẽ cố ý trêu chọc mình, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên một tia đỏ ửng.
"So với vị Nhu Tình Công Tử kia, Nam Cung Phi Vũ ta chính là kém một mảng lớn.”
Lan Hinh không phục nói: "Thiếu gia mới hai mươi tuổi, qua bảy năm nhất định có thể siêu việt Trường Không Vô Kỵ.”
Mộ Dung Tiểu Dạ hé miệng cười, nói tránh đi: "Đi thôi, ta mang các ngươi đi gặp ba vị kia.”
Tiện tay mang bức hoạ cuộn tròn giao cho Ý Thiên, Mộ Dung Tiểu Dạ ưu nhã xoay người, mang theo Ý Thiên và Lan Hinh đi tới Nhã Phong Hiên hậu viện, gặp được Trường Không Vô Kỵ, Hứa Hồng Ảnh và Dịch Thiên Quân trong trường đình.
Lúc này, Trường Không Vô Kỵ đang cùng Hứa Hồng Ảnh hợp tấu, Dịch Thiên Quân thì đánh cờ cùng một vị lão giả.
Từ xa nhìn lại, Trường Không Vô Kỵ một thân hoa phục, tóc dài xõa vai, khuôn mặt tuấn tú thần tình chuyên chú, đang khẽ vuốt dây đàn, khảy ra giai điệu động nhân tâm.
Trường Không Vô Kỵ nhìn qua trẻ hơn tuổi thật, làm cho người ta cảm thấy nhiều nhất hai mươi ba hai mươi bốn, áo choàng tóc dài xuất hiện ở trên người một người nam tử, phối hợp khuôn mặt thon dài, có vẻ phiêu dật phá lệ.
Đây là một mỹ nam tử nhìn qua sẽ làm cho người không quên được, trên người của hắn lộ ra khí chất phiêu dật, khóe miệng mỉm cười thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Ở đối diện Trường Không Vô Kỵ, là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc phấn váy hồng thon thả, nữ nhân này chính là Hứa Hồng Ảnh.
Hứa Hồng Ảnh nhìn qua mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, da thịt như ngọc, tai trái đeo một cái vòng tai kim quang lóng lánh, có vẻ xinh đẹp phá lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT