Ở Thành Nam bên trong Huyền Dương Cung, một thân ảnh cao lớn ngồi phía trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn chỗ Âm Thi Trủng.

"Tam Sắc Hỏa Lôi, thiên kiếp như vậy hẳn là có người tấn thăng làm cao cấp Võ Hoàng, sẽ là ai chứ? Đáng hận Nam Cung Phi Vũ giết thân ngoại hóa thân của ta, nếu không ta liền có thể biết là ai mạo hiểm tấn thăng ở trong Âm Thi Trủng."

Đây là một người tuổi trẻ anh tuấn uy vũ, nhìn qua hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên khuôn mặt mang theo sự tự phụ và lãnh ngạo, đúng là đệ nhất Huyền Hoàng Huyền Dương Cung Mông Ngao.

Đối với tình huống trong Âm Thi Trủng, Mông Ngao thông qua thân ngoại hóa thân, minh bạch vô cùng tinh tường.

Vốn tưởng rằng đuổi bắt Ý Thiên là chuyện nắm chắc, ai ngờ lại lật thuyền trong mương.

Nghĩ đến Tam Huyền Âm Mạch Tiêu Minh Nguyệt, Mông Ngao tự ngạo thành tính tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cố kỵ Thiên Niên Thi Vương trong Âm Thi Trủng, Mông Ngao chân thân đã sớm trực tiếp hàng lâm.

Hôm nay, lôi kiếp xuất hiện, càng oanh động toàn thành.

Băn khoăn trong lòng Mông Ngao cũng tăng vọt, không thể không tạm thời buông tha.

Trong Âm Thi Trủng, Ý Thiên quanh thân điện quang vờn quanh, lôi mang hiện lên, một mảnh điện mang dài hẹp vòng cung tản ra sau lưng Ý Thiên, giống một đôi cánh xinh đẹp.

Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên, một màn trước mắt làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, không hiểu nổi trên người Ý Thiên sao sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Mày kiếm khẽ nhúc nhích, Ý Thiên mở hai mắt ra, quanh thân điện mang trong nháy mắt biến mất, cả người từ trong ra ngoài có một loại bản chất biến hóa.

Đây là Võ Hoàng, và Võ Tôn khác biệt rất lớn.

Tiêu Minh Nguyệt sắc mặt phức tạp, cẩn thận đánh giá Ý Thiên, kinh nghi nói: "Ta và ngươi đều là Võ Hoàng, vì sao ta lại không nhìn thấu tu vi sâu cạn của ngươi?"

Ý Thiên nho nhã cười, nhẹ giọng đáp: "Thể chất của ta tương đối đặc biệt, ngươi nhìn không thấu ta là rất bình thường. Trước mắt chúng ta đều là sơ cấp Võ Hoàng, chỉ có điều thực lực tổng hợp của ta mạnh hơn ngươi."

Tiêu Minh Nguyệt cười một tiếng, quay đầu nhìn nhìn bốn phía tình huống, cau mày nói: "Đây không phải vùng đất hiền lành, chúng ta hay là mau chóng chạy tới Thượng Quan Thế Gia."

Ý Thiên lưu ý một chút tình huống Âm Thi Trủng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cũng không biết chém giết lúc trước kết cục thế nào.

Nghĩ đến tình huống Nam Cung Vân và Bạch Phong trước mắt, Ý Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu, lập tức cùng Tiêu Minh Nguyệt chạy tới Thượng Quan Thế Gia.

Âm Thi Trủng hành trình đối với Ý Thiên mà nói ý nghĩa trọng đại, không chỉ có tấn thăng Võ Hoàng, còn cùng quang não sau lưng Tàn Thức U Hồn Tông triển khai một hồi cách không giao thủ, cùng đệ nhất Huyền Hoàng Huyền Dương Cung Mông Ngao triển khai một hồi chém giết.

Từ Võ Tôn đến Võ Hoàng, Ý Thiên hoàn thành một lần bay vọt, thực lực chỉnh thể tăng vọt gấp trăm lần.

Biến hóa như thế, với Phi Vân Thành mà nói là tốt, là xấu, hay là tai nạn?

Phi Vân Thành có Bát Đại Huyền Hoàng thế gia, đại bộ phận đều tập trung ở khu Đông Thành và khu Tây Thành, trong đó Thượng Quan Thế Gia ở khu Đông Thành, có được trên trăm vị Võ Hoàng.

Thượng Quan Thế Gia ở phía bắc khu Đông Thành, cách Duệ Phong Lâu một khoảng cách nhất định, gia chủ Thượng Quan Kim Hồng chính là Huyền Hoàng, có được thân phận địa vị cực cao, là đại nhân vật kinh sợ một phương.

Hôm qua Thượng Quan Kim Hồng đến thăm yếu nhân, kết quả ở Duệ Phong Lâu bị một bụng uất khí, hôm nay sáng sớm liền phái người đem Nam Cung Vân và Bạch Phong bắt tới, chuẩn bị nghiêm hình tra tấn, phát tiết lửa giận.

Buổi sáng, Nam Cung Vân và Bạch Phong đã bị Thượng Quan Thế Gia bắt được, nhưng Thượng Quan Kim Hồng lại đi Huyền Dương Cung tố khổ, thẳng đến lúc hoàng hôn mới chạy về phủ.

Sau khi ăn cơm tối, Thượng Quan Kim Hồng đi tới địa cung, bên người đi theo rất nhiều người.

Là một Huyền Hoàng thế gia, ở Phi Vân Thành có ngàn năm lịch sử, Thượng Quan Thế Gia có thể nói là thâm căn cố đế.

Không chỉ có hơn trăm vị Võ Hoàng, còn có rất nhiều sản nghiệp, có được tài phú kinh người.

Thượng Quan Thế Gia Võ Hoàng phân bố ở Phi Vân Thành cùng với hương trấn cỡ lớn xung quanh, Võ Hoàng cao thủ trong phủ chỉ chiếm ba thành, tất cả đều lấy trung cao cấp Võ Hoàng là chính.

Thượng Quan Kim Hồng có rất nhiều con, nhưng kiệt xuất nhất là Thượng Quan Trường Phong, đáng tiếc chết trong tay Ý Thiên.

Trong những người con còn lại, con lớn nhất là Thượng Quan Trường Hồng năm nay hai mươi chín tuổi, là sơ cấp Võ Hoàng, con thứ ba là Thượng Quan Trường Ngọc hai mươi hai tuổi, cũng là sơ cấp Võ Hoàng, còn lại cũng chỉ là Võ Tôn hoặc là Võ Hồn, ở Phi Vân Thành không đáng giá nhắc tới.

Lúc này đây chính là Thượng Quan Trường Hồng tự thân xuất mã, tới Vọng Nguyệt Trấn mang Nam Cung Vân, Bạch Phong bắt tới, lại không biết Tiêu Minh Nguyệt cũng ở Đông Lâm Phủ.

Trong địa cung, Nam Cung Vân và Bạch Phong bị giam ở trong một thạch thất, hai người đều bị thương không nhẹ.

Buổi sáng, ở Đông Lâm Phủ, Nam Cung Vân và Bạch Phong đều muốn phản kháng, kết quả tự rước lấy nhục, bị nội thương.

Trước mắt, Thượng Quan Kim Hồng mang theo một đám cao thủ đi vào trong thạch thất, lập tức kinh động Nam Cung Vân và Bạch Phong.

Nhìn nhau, Nam Cung Vân cười khổ nói: "Phong nhi, ngươi hối hận không?"

Bạch Phong vẻ mặt ưu sầu, buồn bã nói: "Hai mươi năm mưa gió cùng đi qua, còn có cái gì hối hận."

Cửa đá mở ra, Thượng Quan Kim Hồng căm tức nhìn Nam Cung Vân và Bạch Phong, lãnh khốc nói: "Ân ái rất tốt, đáng tiếc tánh mạng của các ngươi đã hết."

Nam Cung Vân không hề sợ hãi trừng mắt nhìn Thượng Quan Kim Hồng, cười to nói: "Chết có gì đáng sợ? Ta một cái Võ Hồn chết ở trong tay Huyền Hoàng ngươi, vậy cũng cũng đủ tự hào."

"Làm càn!"

Ánh sáng nhạt chợt lóe, Nam Cung Vân bị người một chưởng đánh lên khuôn mặt, cả người đều bay lên, đâm vào trên thạch bích, trong miệng máu tươi vẩy ra.

Bạch Phong sắc mặt đại biến, Nam Cung Vân một thân tu vi đã bị giam cầm, sao có thể chịu được một cái tát như vậy.

Thoáng cái vọt tới bên người Nam Cung Vân, Bạch Phong đưa tay ôm lấy Nam Cung Vân, hai người cùng một chỗ ngã xuống.

"Vân, ngươi không sao chứ."

Trong nháy mắt ngã xuống đất, Bạch Phong vẫn không quên quan tâm, dư quang đảo qua góc tường, trong lòng đột nhiên hiện lên nhất niệm.

Một khắc này, Bạch Phong cực lực mang thân thể thay đổi, cố hết sức muốn đẩy Nam Cung Vân trong ngực ra, bởi vì phương hướng hai người ngã xuống đối diện góc tường, đầu vừa vặn sẽ đập vào tường.

Người Thượng Quan Thế Gia thấy thế bất vi sở động, tùy ý để Bạch Phong vọt tới góc tường.

Một tiếng kêu trầm đục, Bạch Phong kêu đau một tiếng, Nam Cung Vân hung hăng đụng lên trên người Bạch Phong.

"Phong nhi, ngươi. . . ngươi. . . Không có sao chứ."

Nam Cung Vân thanh âm rất suy yếu, vừa rồi một cái tát kia đem nửa cái mạng của hắn xoá sạch.

Thượng Quan Trường Hồng đứng ở bên cạnh Thượng Quan Kim Hồng, vừa mới ra tay đúng là hắn, trên khuôn mặt anh tuấn treo nụ cười lạnh cừu hận.

Bạch Phong khẽ nhúc nhích vài cái, lập tức cố hết sức ngồi dậy, hai tay cố sức ôm Nam Cung Vân, suy yếu nói: "Không có việc gì, không chết được."

Nam Cung Vân khổ tâm cười, đang muốn nói chút gì đó, giọt giọt máu tươi liền chảy lên trên mặt của hắn.

Quay đầu nhìn Bạch Phong, Nam Cung Vân nhịn không được kinh hô lên.

"Phong nhi, ngươi bị thương. . ." .

Giờ phút này Bạch Phong mặt mũi tràn đầy máu tươi, vừa rồi lúc ngã xuống, nàng cực lực uốn éo xoay người, kết quả gò má đâm lên trên thạch bích, để lại một vết thương thật dài, máu tươi đang không ngừng chảy ra.

"Chết còn không sợ, mặt mày hốc hác thì tính gì."

Bạch Phong khẩu khí rất bình thản, hiển nhiên đã biết kết cục của hai người là dữ nhiều lành ít.

Bạch Phong trên khuôn mặt máu tươi chảy ra, dung mạo vốn tú lệ cũng bởi vậy giảm bớt đi nhiều, làm cho người ta có cảm giác huyết tinh, ghê tởm.

Nam Cung Vân áy náy cười, tao ngộ như thế hắn lại có thể nói cái gì?

"Muốn chết không dễ dàng như vậy, ta muốn các ngươi nhận hết tra tấn, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta. Hồng nhi mà, trước tiên đem hai tay Nam Cung Vân phế bỏ."

Âm thanh lạnh như băng quanh quẩn ở trong thạch thất, để lộ ra sát khí trong lòng Thượng Quan Kim Hồng.

Bạch Phong tâm thần chấn động, hét lớn: "Chậm đã, các ngươi không thể động đến hắn, nếu không con ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Thượng Quan Trường Hồng căm hận nói: "Nam Cung Phi Vũ giết đệ đệ của ta, hắn cũng đừng hòng sống sót, ngươi chẳng qua là lên đường trước mà thôi."

Bạch Phong phản bác nói: "Các ngươi nếu có biện pháp đối phó Phi Vũ, cũng không chạy đến Vọng Nguyệt Trấn bắt chúng ta."

Thượng Quan Phi Hồng cả giận nói: "Nam Cung Phi Vũ ci đen rút đầu, trừ phi hắn cả đời tránh ở dưới váy Nam Cung Uyển Nghi, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết hắn.

Bạch Phong cười lạnh nói: "Có Nam Cung Uyển Nghi che chở con ta, các ngươi căn bản là không có biện pháp bắt hắn."

Thượng Quan Kim Hồng lãnh khốc nói: "Nam Cung Uyển Nghi sẽ có Huyền Dương Cung đi đối phó nàng, Nam Cung Phi Vũ sớm muộn gì cũng sẽ chết ở dưới tay lão phu. Đêm nay, lão phu đem các ngươi giết trước, sáng sớm mai đem đầu của các ngươi treo ở trên cửa thành."

Bạch Phong trong lòng mát lạnh, giận cười nói: "Giết đi, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi cũng sẽ chết ở trên tay con ta."

Thượng Quan Kim Hồng bất vi sở động, lạnh lùng nói: "Hồng nhi, động thủ."

Thượng Quan Trường Hồng lên tiếng, chậm rãi hướng phía Bạch Phong đi đến, trong mắt hàn quang bắn ra.

Bạch Phong tang thương cười, cúi đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Vân trong ngực, lập tức ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Trường Hồng, cùng đợi cuối cùng một khắc tiến đến.

Nam Cung Vân cố hết sức giơ tay lên, nhẹ vỗ về gò má Bạch Phong, thấp giọng nói: "Đừng sợ, Phi Vũ sẽ báo thù cho chúng ta."

Bạch Phong nghe xong chua xót vô cùng, than nhẹ nói: "Sớm biết rõ sinh tử, tạo hóa không khinh phụ!"

Nam Cung Vân thân thể run lên, tang thương nói: "Cuộc đời này có yêu, chết cũng thong dong."

Thượng Quan Trường Hồng giận cười nói: "Muốn chết? Các ngươi nghĩ rất đơn giản."

Dừng bước lại, Thượng Quan Trường Hồng lăng không một chưởng bổ lên trên người Nam Cung Vân, tại chỗ mang Bạch Phong bắn ra, hung hăng đụng lên trên thạch bích.

Nam Cung Vân bị Thượng Quan Trường Hồng phát ra chưởng lực lăng không nâng lên, cả người tạo thành hình chữ đại dang tay chân, thân thể căn bản không thể động đậy.

"Lăng trì xử tử, ta muốn mang ngươi lăng trì xử tử, cho ngươi vĩnh viễn hối hận đối nghịch cùng Thượng Quan Thế Gia ta!"

Thượng Quan Trường Hồng thanh âm lộ ra một cỗ điên cuồng, trong lòng cực kỳ giận dữ, thần sắc anh tuấn dữ tợn.

Nam Cung Vân cắn chặt đôi môi, lạnh lùng căm tức nhìn Thượng Quan Trường Hồng, không tiếng động biểu đạt bất khuất trong lòng.

Cười lạnh như băng, Thượng Quan Trường Hồng tàn khốc nói: "Trước bắt đầu từ ngón tay, ta muốn mang mười ngón tay toàn bộ bẻ gãy, cho ngươi nhận thức một chút cảm giác tay đứt ruột xót "

Cong ngón búng ra, một đạo chỉ lực đánh trúng ngón trỏ tay trái Nam Cung Vân, nhất thời truyền đến một tiếng cốt cách vỡ vụn, cùng với tiếng kêu rên thống khổ của Nam Cung Vân.

Bạch Phong ngã ngồi ở góc tường, nổi giận mắng: "Các ngươi sẽ hối hận! Khi Phi Vũ giá lâm, liền là tử kỳ của các ngươi!"

Thượng Quan Kim Hồng khẽ nói: "Nếu hắn dám, lão phu sẽ cho hắn sống không bằng chết."

Vù một tiếng, lại là một đạo chỉ lực bắn ra, đánh gãy ngón giữa tay trái Nam Cung Vân, hắn đau đến toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi lớn như mưa, hàm răng cắn vào nhau ken két, trong mắt hận ý nồng đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play