Thu Diệp nói: "Ta ở cách đây không xa. Ngươi không cần hỏi, cũng không nên phân tâm. Chờ ngươi học nghệ thành tài, ta sẽ mang ngươi trở về quê nhà. Trước mắt ngươi cứ tập trung tu luyện, dồn toàn bộ tinh lực vào việc học võ đi đã."
Ý Thiên ngạc nhiên hỏi: "Quê nhà? Ở đâu?"
Thu Diệp chần chừ một chút rồi nói: "Nếu trong vòng một năm ngươi có thể trở thành một kiếm sĩ thì ta sẽ nói cho ngươi biết quê nhà ở đâu."
Ý Thiên khó hiểu: "Kiếm sĩ là cái gì?"
Thu Diệp giải thích: "Ở phía bắc Đạo Châu là U châu, kiếm thuật cực kỳ thịnh hành. Người luyện kiếm được phân chia theo đẳng cấp kiếm thuật, có các mức là kiếm giả, kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm vương, kiếm tôn, kiếm hoàng, kiếm đế. Muốn trở thành kiếm giả không khó, chỉ cần kiếm pháp đạt tới trình độ nhất định là có thể được coi là một vị kiếm giả. Cảnh giới kiếm sĩ cao hơn một tầng, có yêu cầu nghiêm ngặt hơn với việc vận dụng kiếm thuật. Trong mười kiếm giả, bình thường chỉ có một hai người có thể thăng cấp thành kiếm sĩ. Các cấp sau cũng như vậy, chẳng qua mỗi lần thăng một cấp, khó khăn sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, do đó sau này muốn thăng một cấp cũng không dễ."
Ý Thiên hiếu kỳ hỏi: "Kiếm đế lợi hại như thế nào?"
Thu Diệp đảo mắt, cười nói: "Tiện tay một kiếm có thể san bằng cả Thiên Nguyệt Phong."
Ý Thiên giật mình: "Cái gì! Một kiếm có thể san bằng Thiên Nguyệt Phong, có thể lợi hại như vậy sao?"
Thu Diệp nghiêm mặt nói: "Kiếm đế có thể lợi hại như vậy. Nếu ngươi muốn danh dương thiên hạ thì nhất định phải tu luyện khắc khổ."
Lời Thu Diệp nói làm cho Ý Thiên cảm thấy rất hứng thú. Nghĩ đến chỗ tốt của kiếm để, Ý Thiên thầm quyết tâm nhất định phải trở thành kiếm đế, thậm chí vượt qua kiếm đế, trở thành cường giả nhất.
Nắm chặt tay Thu Diệp, Ý Thiên nói: "Thiên Nguyệt sơn trang có hai loại kiếm thuật và đạo thuật, ta chuẩn bị kiếm đạo song tu, người cảm thấy sao?"
Thu Diệp cười nói: "Vạn pháp đồng nguyên, cho dù ngươi tu luyện kiếm thuật hay đạo thuật thì bản chất cũng như nhau."
Ý Thiên kinh ngạc nói: "Như nhau?"
Thu Diệp nói: "Lực lượng trong cơ thể người tu luyện được gọi là lực nguyên, được chia thành chân nguyên, đạo nguyên, phật nguyên, thú nguyên, tiên nguyên, yêu nguyên, ma nguyên, thần nguyên, gọi chung là ngươi lực. Cách gọi khác nhau, thế nhưng bản chất là một. Bởi vậy cho dù ngươi tu luyện pháp môn gì, tất cả đều như nhau."
Ý Thiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Cái hiểu cái không, không rõ lắm."
Thu Diệp an ủi: "Đừng nóng vội, lần nay ta đến đây để đưa ngươi vài quyển sách. Ngươi chịu khó bỏ thời gian đọc, tăng thêm kiến thức."
Ý Thiên quan sát căn phòng, hỏi: "Sách ở đâu?"
Thu Diệp cười nói: "Trên giường của ngươi. Buổi tối ngươi nhớ bỏ thời gian ra đọc."
Ý Thiên đi đến cạnh giường, chỉ thấy đầu giường có hai chồng sách lớn, khoảng hơn hai mươi quyển.
Quay đầu lại, Ý Thiên đang muốn nói chuyện thì phát hiện ra Thu Diệp đã đi rồi. Hắn đang muốn cất tiếng gọi, bên tai đã vang lên giọng nói của Thu Diệp.
"Không cần tìm, đến lúc ta sẽ tự tới, cố gắng lên, hy vọng lần gặp tiếp theo ngươi có thể cho ta cảm thấy ngạc nhiên."
Giọng nói này rất nhỏ, giống như kề sát bên tai Ý Thiên mà nói.
Xoay đầu nhìn xung quanh, căn bản không hề có ai, điều này càng làm cho Ý Thiên kinh ngạc, càng thêm tò mò.
Một lát sau, Ý Thiên bình tĩnh lại, phát hiện ra đống sách Thu Diệp để lại tuy không nhiều lắm nhưng lại đề cập đến rất nhiều loại tri thức. Cầm kỳ thi họa, nhân văn lịch sử, đều là các loại sách không liên quan đến tu luyện.
Ngồi trên giường, Ý Thiên tạm thời quên đi mọi việc, chuyên tâm đọc sách lấy thêm kiến thức, cả người say mê ở trong biển tri thức.
Võ có thể tu thân, văn có thể tu tâm.
Trước đây ý thức của Ý Thiên bị thiếu, bây giờ hắn cực kỳ quan tâm đến mọi loại tri thức, muốn biết tất cả mọi thứ.
Trong cuộc sống bình thường, ban ngày Ý Thiên huấn luyện, buổi tối đọc sách, một Ý Thiên hoàn toàn mới đang dần hình thành.
Huấn luyện linh biến chủ yếu là huấn luyện linh hoạt và ứng biến. Linh hoạt là thân pháp, ứng biến là trí tuệ, hai thứ thiếu một cũng không được, đó là tiêu chuẩn chọn nhân tài của Thiên Nguyệt sơn trang.
Trí tuệ là do trời sinh, thân pháp có thể học tập dần dần sau này.
Chỉ chớp mắt đã qua mười ngày, mọi người được võ sư Trương Quân huấn luyện, truyền thụ một bộ thân pháp - Liêu Diệp Tùy Phong.
Đây là một kỹ năng hoàng cấp hạ giai, chỉ là võ học nhập môn, đối với Ý Thiên là rất thần kỳ, thế nhưng với người tu luyện chân chính thì chẳng là gì cả.
Trên Vân Hoang đại lục, cho dù là Bát Cực thần điện hay các bàng môn tả đạo, yêu ma quỷ quái khác thì tất cả các công pháp kỳ năng đều được chia thành bốn cấp: thiên địa huyền hoàng.
Mỗi cấp lại chia thành hạ giai, trung giai, thượng giai, tạo thành một hệ thống đầy đủ.
Sau khi học Liễu Diệp Tùy Phong, Ý Thiên cảm thấy thân pháp của mình linh hoạt hơn nhiều, hai bàn tay treo thùng nước đi trên cầu cũng có thể giữ vững, không bị nghiêng ngả.
Thành tích như vậy là rất tốt, ít nhất trong hai trăm bổn mươi người đệ tử ngoại môn của đội thứ ba, không quá ba mươi người có thể làm được như vậy.
Trải qua một thời gian quan sát, Ý Thiên phát hiện trong đội số ba có một đệ tử rất hấp dẫn sự chú ý là Phương Hoành, năm nay mười tám tuổi, tuấn tú lịch sự, tướng mạo xuất chúng, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười thong dong bình tĩnh, tuấn mỹ làm cho người khác đổ kỵ.
Biểu hiện của Phương Hoành cực kỳ kiệt xuất, không chỉ tuấn mỹ mà ngay cả thành tích cũng là tốt nhất của đội ba.
Rất nhiều đệ tử đều lén bàn luận về Phương Hoành, nói hắn lúc trước có căn cơ rất sâu, lần này là muốn vào Thiên Nguyệt sơn trang gặp đại tiểu thư.
Nghe nói Phương Hoành là người nước Tề ở Đạo châu, Phương gia cách Thiên Nguyệt Phong ít nhất nghìn dặm, gia cảnh tương đổi tốt, ở đó cũng coi như là có danh khí.
Hơn nữa Phương Hoành tuấn tú lịch sự, cũng coi như là môn đăng hậu đối với đại tiểu thư.
Thế nhưng Phương Hoành rất thông minh. Trước kia rất nhiều người đến cửa cầu hôn đều bị từ chối, bởi vậy hắn dùng tuyển chọn để vào Thiên Nguyệt sơn trang, dùng một cách khác để tiếp cận đại tiểu thư.
Tất cả đều là chuyên mọi người lén bàn, thật hay không cũng không ai biết.
Thời gian này Ý Thiên vẫn tiếp tục phát triển, cao hơn trước tầm hai tấc, thân cũng lớn hơn nhiều, mặc dù dung mạo rất xấu, thế nhưng thân hình cũng có tốt hơn.
Giờ cơm chiều, hơn bảy trăm đệ tử ngoại môn tụ tập ở căng tin, vừa ăn cơm vừa nói chuyên, ồn ào làm cho người khác khó có thể yên tĩnh.
Đột nhiên, một âm thanh hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mọi người đều không tự chủ buông đũa, nhìn về phía người đang nói chuyện.
"Nghe nói ngày mai lại có thêm trăm tên đệ tử ngoại môn mới, tạo thành một đội mới, không biết là loại như thế nào."
Trong phòng ăn, tiếng chế nhạo vang lên: "Ngươi thì là loại thế nào, không ngờ lại có thể đi bình phẩm người khác."
"Ta là đệ tử ngoại môn đội hai, cho dù không đứng top mười thì ít ra cũng top ba mươi, ngươi là cái loại gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT