Giơ tay phải lên, Thu Diệp dùng máu tươi vẽ ra một đồ án cổ quái ở giữa không trung. Hào quang tuôn ra, một con mắt lộ ra trên trán Thu Diệp, phát ra một tia sáng chiếu vào đồ án trên không kia, nối liền vào nhau.
"Dĩ mệnh dịch mệnh, sinh tử tương hứa, lưỡng tâm như nhất, thiên nhai chỉ xích."
Giọng nói trầm thấp trang nghiêm của Thu Diệp vang lên. Chỉ trong nháy mắt, con mắt trên trán Thu Diệp lóe lên, một đạo quang mang huyễn lệ bay vào hư không, lập tức biến mất vô tung.
Thân thể run lên, sắc mặt Thu Diệp tái nhớt, con mắt trên trán cũng biến mất, cả người ngã về phía sau, miệng ứa máu, lại tiếp tục hôn mê.
Đến lúc Hoa Ngạo Thiên tìm ra Thu Diệp thì đã là ngày hôm sau rồi.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện ra thân thể Thu Diệp cực kỳ suy nhược.
Hao Ngạo Thiên tưởng nàng do nhớ thương quá độ, không lo cơm nước nên cũng không để ý, chỉ sai hạ nhân chú ý chăm sóc.
Lần này, Thu Diệp hôn mê bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại, thân thể nhìn qua cực kỳ mệt mỏi, giống như đã mất đi sức sống.
An dưỡng hai ngày, sau khi Thu Diệp gần như khôi phục lại như bình thường thì lại đi tới trước mộ của Thu Nguyệt.
Nhìn ngôi mộ thật kỹ, vẻ mặt Thu Diệp buồn bã, nói nhỏ: "Tiểu thư, ta đã hứa với tiểu thư thì ta sẽ làm được, ta sẽ tìm được Long nhi, đào tạo nó thành tài, người cứ yên tâm đi. Cho dù lại mất thêm mười tám năm nữa, ta cũng nhất định sẽ tìm nó về lại cổ hương, làm cho nó danh dương thiên hạ."
Vẻ cô đơn cô tịch hiện rõ trên mặt của Thu Diệp. Mười tám năm nuôi Hoa Thiên Long đã làm cho nàng ta khổ sở vô cùng, thế nhưng nàng ta lại không hề oán hận, rốt cuộc là thứ gì đã giúp nàng ta?
Nhìn khu đại viện quen thuộc này, mặt Thu Diệp lộ vẻ thương tâm, thở dài nói: "Mười chín năm, ta cũng sắp quên thể giới bên ngoài như thể nào rồi, cũng đến lúc ra ngoài rồi. Tiểu thư, ta đi đây, người bảo trọng!"
Nói xong, Thu Diệp xoay người, hơi dừng lại một chút như không muốn đi, nhưng cuối cùng cũng cất bước.
Liên tục bước đi, Thu Diệp tiến thẳng về phía đông nam.
Bước chân của Thu Diệp nhẹ nhàng không tiếng động, thế nhưng lại ẩn chứa rất nhiều huyền diệu.
Trong viện, vô số lá vàng không gió tự bay, không như đang tiễn nàng ta vậy.
Lúc đó, Thu Diệp nở một nụ cười, giống như buông được gánh nặng trong lòng, bắt đầu một giai đoạn mới.
Hoặc là mười tám năm trôi qua, Hoa Thiên Long đã lớn lên, Thu Diệp cũng vượt qua được giai đoạn gian nan nhất trong cuộc đời. sắp tới sẽ là một đoạn đời huy hoàng hoàn toàn mới của nàng ta.
Trong gió thu, Thu Diệp ra đi.
Thân ảnh của nàng dần dần trở nên mờ nhạt. Đến bước thứ bảy, đột nhiên trước mặt nàng hiện ra một cửa thời không, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Nàng ta cứ như vậy bình tĩnh thong dong đi vào trong, biến mất trong Thu Vận biệt viện của Hoa phủ, không biết là biến đi đâu.
U châu ở phía đông bắc của Vân Hoang đại lục, Đạo châu ở phía
đông của Vân Hoang đại lục. Giữa U châu và Đạo châu có một dãy núi tên là Vân Phong, kéo dài hàng vạn lí từ tây sang đông, là ranh giới phân chia U châu và Đạo châu.
Ở phía đông của dãy Vân Phong, có một rặng núi tên là Thiên Nguyệt Phong, rất gần với Đông hải.
Thiên Nguyệt Phong này là ranh giới giữa U châu và Đạo châu, là một khu vực đặc thù, đạo thuật và kiếm thuật đều rất thịnh hành, người ở xung quanh có thể tự do lựa chọn tu luyện kiếm thuật hay đạo thuật.
U châu có năm cổ thành lớn, nhưng Đạo châu tổng cộng có bảy quốc gia, tất cả đều thờ đạo, tuân theo ý chỉ của Tam Thanh thần điện, thanh tĩnh vô vi, cư xử hòa thuận.
Phía nam của Thiên Nguyệt Phong là địa giới của Đạo châu, thuộc địa phận của Tề quốc trong bảy quốc gia ở Đạo châu.
Bởi vì dãy núi Vân Phong dài liên miên nghìn dặm, cao đến tận mây xanh. Xung quanh Thiên Nguyệt Phong có rất ít người, mặc dù là nơi hỗn tạp giữa kiếm thuật và đạo thuật, thế nhưng phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn.
Trên Thiên Nguyệt Phong có một tòa Thiên Nguyệt sơn trang, chính là điển hình của một địa khu, là tổ chức thế lực lớn nhất xung quanh Thiên Nguyệt Phong, có danh tiếng cực lớn ở cả U châu và Đạo châu.
Thiên Nguyệt sơn trang có phạm vi cực lớn, nhân số trên nghìn, là một thế lực đặc thù, dung hợp cả kiếm thuật và đạo thuật, tạo ra một loại kiếm đạo song tu.
Trang chủ của Thiên Nguyệt sơn trang họ Liễu tên Viêm Dương, có thể nói là danh chấn một phương, là người cực kỳ có số má ở cả Vân Hoang đại lục.
Trên Vân Hoang đại lục, Bát Cực thần điện có danh vọng lớn nhất, có vài cơ cấu ở ngoài, chuyên môn bồi dưỡng đệ tử ngoại môn, có quyền uy vô thượng.
Thế nhưng Vân Hoang đại lục vô cùng rộng lớn, ngoại trừ Bát Cực thần điện ra vẫn còn có một số bàng môn tả đạo, cùng với vô số giáo phái bang hội, tính tổng cộng phải đến nghìn cái, có thể nói là vô cùng đồ sộ, ai cũng có sở trường riêng.
Thiên Nguyệt sơn trang bởi vì có ưu thế về địa lý, dung hợp kiếm thuật với đạo thuật làm một, tạo thành một loại kiếm đạo song thu, vì thể danh dương thiên hạ.
Thiên Nguyệt sơn trang nhân số cực cao, đệ tử vô số. Để không ngừng có thêm nhân lực, hàng năm đều tuyển nhận rất nhiều đệ tử, từ đó tuyển ra một số đệ tử thiên tư xuất chúng để bồi dưỡng.
Đệ tử của Thiên Nguyệt sơn trang được chia ra làm ba loại: đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền.
Mỗi một loại lại chia ra làm ba hệ: kiếm thuật, đạo thuật, kiếm đạo song tu.
Ngoại trừ môn nhân đệ tử, Thiên Nguyệt sơn trang còn có rất nhiều hạ nhân nô bộc, phụ trách các việc hàng ngày, duy trì hoạt động của sơn trang.
Thiên Nguyệt sơn trang lớn như vậy, do đó được chia ra làm rất nhiều khu vực, có khu vực chuyên môn để luyện kiểm hay tu đạo, phân chia chế độ cực kỳ nghiêm khắc.
Bởi vì Vân Hoang đại lục là một thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần có thực lực thì ngươi muốn gì cũng có thể.
Nếu không có thực lực, chắc chắn không có ai thương xót ngươi.
Đương nhiên, mọi việc không phải là hoàn toàn tuyệt đối, thực lực chỉ là tiêu chuẩn chủ yếu để xem xét thân phận của một người mà thôi.
Thiên Nguyệt sơn trang được thiết kế theo dạng hình thang, càng trên cao địa vị càng cao, càng ở dưới địa vị càng thấp.
Ở phía gần với Đông hải của Thiên Nguyệt Phong, dưới chân núi có một loạt các phòng ốc nhỏ bé đơn sơ, đó chính là chỗ ở của nô bộc và hạ nhân của Thiên Nguyệt sơn trang.
Cả Thiên Nguyệt sơn trang có hơn năm trăm hạ nhân, đủ các loại nghề nghiệp, nam nữ già trẻ đều có.
Lúc hoàng hôn, khi đang chuẩn bị cơm chiều, ở một phòng ăn của Thiên Nguyệt sơn trang đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai, vang vọng khắp nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT