“Ta cùng Minh Nguyệt kết giao, trong nhà nàng vần không đồng ý, bởi vì ta lúc trước chi là một vồ tướng mà thôi, ở Nam Cung thế gia không có bất cứ thân phận địa vị gì. ơ sau khi ta gặp phải ám toán, người nhà Minh Nguyệt liền càng phản đối, ta cùng từng khuyên Minh Nguyệt, nhưng nàng lại không muốn rời đi.”
“Khi đó, tâm tình ta phức tạp vô cùng, đà hy vọng đem Minh Nguyệt giừ ở bên người, lại biết mình đời này tiền đồ đâ hủy, không xứng với Minh Nguyệt. Loại lựa chọn giữa nỡ cùng không nỡ đó, làm cho ta đau khô vô cùng. Nhưng đúng lúc này, Minh Nguyệt không biết sao dần dần bất hòa với ta, điều này làm cho ta rất đau lòng, lại vô lực vàn hồi. Ta biết nàng gánh vác áp lực rất lớn, người nhà nhất trí phản đối, ta lại bị thương nặng không dậy nổi, bởi vậy ta cùng không oán hận, nhưng trước sau không bỏ xuống được đoạn cảm tình này.”
“Ve sau, chờ thương the của ta dần dần khôi hăn, ta mới biết được Minh Nguyệt đà rời khỏi Vọng Nguyệt trấn. Sau đó không lâu, Tiêu gia đà xảy ra bất hạnh, cha mẹ Minh Nguyệt trước sau chết đi, cuối cùng Minh Nguyệt cùng chết ờ trong tay những người đáng chết kia. Ta lúc ấy đau lòng muốn chết, từng một lần muốn báo thù cho nàng, đáng tiếc bàng thực lực vò tướng của ta, căn bản là giết không được những võ hồn cùng võ tôn đó. Đây là tiếc nuối lớn nhất suốt đời ta, ta biết rõ người yêu thương chết ờ trong tay ai, lại không thể báo thù rửa hận cho nàng, ta căn bản chính là một phế nhân vô dụng, ta thống hận bản thân ta, ta hận không thè một đầu đâm chết.”
Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc của Nam Cung Vân trở nên dị thường kích động, hiển nhiên trong lòng hắn đau xót, làm hắn quên tất cả, đem hối hận nhiều năm phát tiết toàn bộ.
Ý Thiên nhìn Nam Cung Vân, lắng nghe chuyện xưa của han, cảm thụ được hẳn bi thương, trong lòng nổi lên một loại cảm giác nặng trịch.
Người yêu nhau, không thể gần nhau, tất nhiên tiếc hận.
Nhưng mắt thấy người yêu thương chết đi, lại bất lực, ngay cả báo thù cho nàng củng không làm được, loại tuyệt vọng củng bất lực đó mói là chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống.
Nam Cung Vân đà từng trải qua chuyện như vậy, trong trí nhớ cuộc đời han có một vết thương vĩnh viên không thê mài mòn.
Ý Thiên thường thức tư vị trong đó, tâm tình trở nên dị thường trầm trọng, Vạn Vật Vô Cực hắn tu luyện ở trong vô hình lại có tăng lên rất lớn.
Chua cay mặn đẳng, trăm vị đời người, hồng trần lịch làm, lục đạo luân hồi.
Đối với Ý Thiên mà nói, thân phận Nam Cung Phi Vù này làm hắn trải qua không ít chuyện, mặc kệ tương lai kết cục thế nào, ít nhất hẳn hiện tại đà sẽ không hối hận quyết định lúc trước.
Trong yên tĩnh, một tiếng thờ dài ở trong đại sảnh vang lên.
Ý Thiên ngẩng đẩu nhìn Bạch Phong ở cửa đại sảnh, sắc mặt rất bình tĩnh, hiển nhiên bà đà sớm biết tất cả.
Nam Cung Vân quay đầu nhìn thê tử, sắc mặt phức tạp vô cùng, có thẹn, có đau kịch liệt, còn có tình cảm hoài niệm không lái đi được kia.
“Nhiều năm như vậy, ngươi trước sau không thể quên, địa vị nàng ờ trong lòng ngươi, vinh viên xếp hạng số một.”
u oán nhìn Nam Cung Vân, trên mặt Bạch Phong tràn đầy vẻ mất mát.
Nam Cung Vân cười tang thương, áy náy nói: “Đây là trí nhớ ta đời này không thê quên, cùng là chuyện ta vinh viễn thẹn với ngươi.”
Ý Thiên nhìn hai người, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn.
Nếu bản thân thật sự là Nam Cung Phi Vũ, tất nhiên hy vọng giữa cha mẹ cảm tình hòa thuận.
Nhưng Ý Thiên dù sao không phải Nam Cung Phi Vũ, hắn ờ sau khi nghe thấy chuyện xưa giữa Nam Cung Vân cùng Tiêu Minh Nguyệt, lại không khỏi cảm thấy tiếc hận cho bọn họ.
Nhìn chằm chằm vẻ tang thương đó trên mặt Nam Cung Vân, Bạch Phong phát ra một tiếng thờ dài tràn ngập ai oán, chậm rãi đi vào đại sảnh, ngồi ở bên người Nam Cung Vân, nhẹ giọng nói: “Quá khứ thì để cho nó đi qua đi, nhiều năm như vậy rồi, ta đà nhìn ra. Nếu không có tràng khúc chiết lúc trước ngươi trái qua kia, chúng ta cũng sẽ không đi đen với nhau, không có tất cả hiện tại. Vận mệnh đã đem chúng ta an bài cùng một chỗ, thì nói lên giữa chúng ta có duyên phận như vậy. Tựa như ngươi cùng Tiêu Minh Nguyệt, mặc dù không thể ờ cùng nhau, nhưng cùng có một đoạn duyên phận yêu nhau.”
Nam Cung Vân lẩm bẩm: “Duyên phận yêu nhau, nghe lên thật ấm áp, lại không bằng bén nhau cả đời.”
Bạch Phong buồn bà nói: “Phải, ngươi cùng nàng là duyên phận yêu nhau, cùng ta lại là duyên phận bên nhau, quá trình tuy khác nhau, kết
cục lại khác nhau, nhưng đều là vận mệnh.”
“Vận mệnh?”.
Nam Cung Vân cười tang thương, vẻ mặt đau kịch liệt cùng chua xót.
Ý Thiên thấy ở trong mắt, cảm xúc sâu đậm, đối với tình yêu lại có nhận thức mới.
Lưỡng tình tương duyệt, bên nhau cả đời, cái này không thê nghi ngờ là chuyện tốt nhất.
Nhưng trời có phong vân khó dò, sông có khúc người có lúc, người yêu nhau cũng không nhất định có thể đi đến với nhau.
Duyên phận, vận mệnh, biển ảo bất định.
Quá trình, kết cục, trăm quái ngàn ki.
Không biết đời người mới có ý nghĩa, nhìn thấu so mệnh không có thú vui.
Đối mặt Nam Cung Vân tự hỏi, Bạch Phong vẻ mặt chua xót.
Hai chữ vận mệnh huyền diệu đến cực điểm, ai có thể nói rõ?
Trong trầm mặc, Ý Thiên mỡ miệng đánh vờ yên lặng.
“Nếu Tiêu Minh Nguyệt lúc trước chưa chết đi, ba người các ngươi hiện tại, lại sẽ là kết cục như thế nào?”.
Nam Cung Vân nghe vậy chấn động, theo bản năng hướng Bạch Phong nhìn lại, hai người bốn mắt đối nhau, sắc mặt phức tạp vô cùng.
Ý Thiên lặng yên rời đi, hắn để lại cho hai người trong đại sảnh một cái nan đề, để cho bọn họ chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi cân nhắc.
Đêm, yên tĩnh mát mẻ, lộ ra cảm giác mát. nhủ?
Là gió? Là đàn? Là bóng?
Sáng sớm, một người trẻ tuổi ngoài hai mươi tới ngoài Đông Lâm phủ, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, anh khí bức người, một bộ áo dài màu xanh da trời, chỗ ngực có một cái dấu hiệu ngọn lửa.
Nam Cung Vân ờ sau khi biết được tin tức này, lập tức tới nghênh đón, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Ý Thiên sau khi biết việc này, phân phó Từ Nhược Hoa mang theo Long Dao Châu tránh, theo Bạch Phong cùng nhau đi tới đại sảnh.
Vừa vào cửa, Ý Thiên đà cảm giác được một ánh mắt sắc bén bắn xuyên đến, vô số sóng dò xét tác dụng ờ trên người mình, không ngừng chuyên biến tần suất, ý đồ xâm nhập trong cơ thể mình, hiểu biết chi tiết của mình.
Ý Thiên ra vẻ không biết, đè thấp tần suất nguyên lực dao động trong cơ thể , mỉm cười nhìn người nọ.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Ý Thiên bình tĩnh, ánh mắt người trẻ tuổi lại xuất hiện dao động rất nhỏ, đáng tiếc trong nháy mắt liền biến mất.
Nam Cung Vân đứng dậy giới thiệu: “Phi Vù, vị này là Lý Minh Duệ Huyền Dương cung đen, đặc biệt đến tìm ngươi.”
Ý Thiên hướng phía Lý Minh Duệ cười cười, hỏi: “Các hạ đường xa mà đến, không biết có chuyện gì?”.
Lý Minh Duệ luôn đánh giá Ý Thiên, đối với hắn anh tuấn tiêu sái cùng cảm thấy có chút giật mình.
Cho tới nay, Lý Minh Duệ chinh là một người cực kỳ tự phụ cùng kiêu ngạo, đối với điều kiện ưu việt của mình cảm thấy mười phần hài lòng.
Nay cùng Ý Thiên so sánh, Lý Minh Duệ mới biết được Nam Cung Phi Vù này quả thật tuấn tú lịch sự, chăng trách có thể được Từ Nhược Hoa ưu ái.
“Ta đen một là chúc mừng ngươi tấn thăng vố tôn, hai là muốn tâm sự cùng ngươi, xem ngươi có ý trờ thành đệ tử Huyền Dương cung ta hay không. Tình huống có liên quan ngươi, ta có chút hiểu biết. Trước mắt ngươi bốn bề thọ địch, tứ co vô thân, người muốn đối phó ngươi rất nhiều. Neu ngươi gia nhập Huyền Dương cung, có thể được Huyền Dương cung che chở, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT