Ngày 10 tháng 3 năm 2064, hạm đội Soberl đến tinh hệ A3.
Sau một đường thế như chẻ tre đi qua từ đế quốc Deseyker đến tinh hệ A3, lần này, những chiến hạm Tây Ước hùng tráng uy vũ này không có tiếp tục thế tiến công thiểm điện của bọn họ. Bọn họ dừng bước tại trước hành lang Song Giác tinh, co rút lại tua tủa như lông nhím cùng một chỗ. Dường như bầy sói trong đêm đen híp con mắt xanh yếu ớt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào phía trước.
Tại phía trước bọn họ hơn hai trăm vạn km, Phỉ Quân một đường cũng không có đối mặt với bọn họ cũng rốt cục dừng lại. Trong hư không phía sau chiến hạm trên hạm thủ có trang bị sừng đụng màu đen đặc biệt, vô số chiến hạm Phỉ Minh như kỵ sĩ cùng tiến vào chiến trường, cuồn cuộn mà đến, từ cánh quân dàn thành hàng ngang, xếp theo hình chữ “nhất”. (一)
Mỗi một người tập trung ánh mắt vào cảnh này, đều không thể dùng lời nói mà hình dung được chấn động của mình lúc đó. Thế cho nên trong phỏng vấn sau chiến, không ít lão binh ngồi ở trước mặt ký giả, dùng hết tất cả từ hình dung mà bọn họ có thể nghĩ đến, cũng không có hình dung ra được cảnh tượng đồ sộ đó.
Trong miệng bọn họ, từ được nhắc tới nhiều nhất, có hai từ.
Một là đồ sộ, một là số mệnh!
"Đó chính là một lần quyết đấu số mệnh," Một lão thượng tá Payon vào lúc mình bảy mươi tuổi tiếp thu phỏng vấn, trong ánh mắt đục mờ bỗng nhiên bộc phát ra tia sáng, khiến cho ký giả ngồi ở đối diện trong nháy mắt tim đập nhanh lên. Mặc dù thượng tá còn chưa có bắt đầu kể, nhưng một câu nói ngắn này, làm ông ta dường như đã đặt mình về trong phiến tinh không kia.
"Phải, là số mệnh quyết đấu. Chúng tôi mỗi người đều biết rõ." Thượng tá hồi ức nói: "Tại trước đó, chiến tranh đã tiến hành hai năm rồi. Chúng tôi đánh rất mệt mỏi. Chiến đấu, di chuyển, mỗi ngày đều là đủ loại tin tức làm cho người ta uể oải … tinh vực Meima bị xâm lấn, nước cộng hoà Bối Mã thảm bại, SpringHill lại tổn thất một chi hạm đội cấp A, một nhóm pháo quân của cứ điểm Aqsa bị kẻ địch phá huỷ...".
Thượng tá nhìn chăm chú vào con mắt ký giả, lập lại từng chữ nói: "Cậu không có cách nào tưởng tượng ở trong chiến tranh, mỗi ngày đều bị mấy tin tức này vờn quanh khó chịu cỡ nào! Cậu không biết chiến tranh sẽ ở kết thúc lúc nào. Cậu chỉ biết là cậu đi xuống nam, rời xa tổ quốc của mình, đi đánh một trận chiến dịch dẫn đến Payon trên thực tế đã phân liệt!".
"Tôi có thể lý giải." Ký giả cười hồi đáp: "Thượng tá, mặc dù lúc đó tôi chỉ có mười tuổi, thế nhưng, tôi đã có thể lý giải rất nhiều chuyện. Tôi còn nhớ rõ khi đó cha tôi và người lớn xung quanh mỗi ngày thở dài thở ngắn. Trên thực tế, cho tới bây giờ quay đầu lại nhìn, chúng tôi cũng rất khó tin tưởng dưới loại tình huống lúc đó, chúng ta còn có thể kiên trì.".
"Cái cậu thấy, chỉ là chuyện tình mặt ngoài. Nếu như muốn thể hội cái loại tuyệt vọng này, có thể cậu hẳn là nên cầm lấy súng đi một vòng trên chiến trường, chứ không phải ở nhà xem tin tức." Thượng tá nhàn nhạt nói: "Các người thấy là Phỉ Minh không đoàn kết, mà ở trong mắt của những quân nhân chúng tôi, đó chính là địa ngục không có hi vọng!".
Ký giả gật đầu, không có nói nữa. Chỉ là lẳng lặng nhìn lão thượng tá dần dần rơi vào hồi ức, chậm rãi nói với mình: "Hasting nguyên soái là thần tượng của tất cả quân nhân Phỉ Minh. Thế nhưng tại khi đó, chúng tôi không biết chúng tôi làm vậy có phải là đúng không, mặc dù chúng tôi đi theo phía sau ngài ấy, nhưng tất cả tin tức đều đang nói cho chúng tôi biết, ngài ấy đã già hồ đồ. Phỉ Minh sở dĩ rơi vào hoàn cảnh lúc đó, là bởi vì ngài ấy lãnh đạo làm cho người ta thất vọng.".
"Mỗi người đều là nghĩ như thế này sao?" Ký giả vừa ghi lại, vừa hỏi.
"Tín nhiệm và hoài nghi chiếm phân nửa nhau," Thượng tá không chút nào giấu diếm nói: "Ầm ĩ nhất, là đám người của nước cộng hoà Ryan, từ khi biết bốn đại tinh hệ của nước cộng hoà Ryan bị Tây Ước công phá, bọn họ không có một ngày không muốn trở lại. Chịu ảnh hưởng của bọn họ, không ít quan binh quân đồng minh của quốc gia khác cũng cực không hiểu đối với chiến lược nam hạ.".
Thượng tá nói xong, thở dài: "Cậu có thể tưởng tượng, dưới bầu không khí và dạng tư tưởng như vậy, sĩ khí của chúng tôi có thể cao bao nhiêu. Huống hồ, kẻ địch chúng tôi gần đối mặt là Soberl với hạm đội Tây Ước tổng số lượng là gấp hai lần chúng ta. Cái cảm giác bi quan mà nhìn không thấy hy vọng này, giống như là rơi vào trong vũng bùn, từng chút chìm xuống.".
"Sau đó?" Ký giả hỏi.
"Sau đó chúng tôi đi qua liên bang Leray, không có chút dừng lại, thậm chí không có nghi thức hoan nghênh tượng trưng hạm đội, trực tiếp đi qua Bermuda và tinh hệ trung ương Leray, bay đi tinh hệ A3.".
"Là ngày 10 tháng 3 năm 2064?".
"Phải, tôi nghĩ, mỗi một quân nhân tham gia trận chiến dịch kia, đều nhớ kỹ ngày tháng này. Vĩnh viễn cũng sẽ không quên được." Thượng tá gật đầu nói: "Chúng tôi lúc đến hành lang Song Giác tinh của tinh hệ A3, Phỉ Quân vừa lúc lui ra tới. Tại chỗ phía sau bọn họ hơn hai trăm vạn km, cũng là hạm đội Tây Ước.".
"Lúc đó oán khí của các người nhất định rất lớn." Ký giả chắc chắn nói.
"Cậu nói đúng," thượng tá nói: "Có thể nói, toàn bộ hạm đội từ trên xuống dưới, không ai không cảm thấy phẫn nộ vì hành vi không dám đánh của Phỉ Quân. Theo chúng tôi xem ra, Phỉ Quân vì bảo toàn liên bang Leray, có thể bắc thượng đón đánh, chiến thắng hạm đội quân tiên phong do Banning suất lĩnh, vì sao không thể kéo bước chân đi tới của Soberl một chút, cho quân đồng minh không gian quay về lớn hơn nữa? Lúc đó, ngoại trừ ích kỷ ra, chúng tôi nghĩ không ra bất luận một lý do gì để giải thích cho bọn họ ".
"Chiến lược lui lại, bảo toàn binh lực, cái lý do này rất đầy đủ." Ký giả biết rõ cố hỏi.
"Đây là lý do tồi tệ nhất. Chiến tranh cũng là chiến tranh, sợ hi sinh thì đừng chiến tranh!" Thượng tá lắc đầu nói: "Chúng tôi mặc kệ thế cục nguy hiểm tại SpringHill, nam hạ trợ giúp bọn họ, mà bọn họ là vì bảo toàn binh lực lui bước về phía sau, đem không gian chiến lược giai đoạn trước vứt hết không còn một mảnh. Đổi bất luận một người nào, đều không thể giữ rộng lượng khoan dung!".
"Phải biết rằng," Thượng tá nhìn thẳng con mắt ký giả: "Đây là chiến tranh, chúng tôi tới đánh một trận, trả giá cũng là sinh mệnh!".
Ký giả im lặng.
Đứng ở góc độ của dân chúng, hoặc là đời sau, có thể rất dễ dàng cho ra giải thích vì sao Phỉ Quân lui về sau. Thế nhưng, chính như lời lão thượng tá trước đó nói, chỉ có đứng ở lúc đó, đứng ở trên lập trường một gã quân nhân tùy thời chuẩn bị hi sinh, mới rõ ràng tất cả cái này đối với quân đồng minh mà nói có ý nghĩa gì.
"Lúc đó tràng diện nhất định rất đồ sộ, có thể hình dung một chút không?" Ký giả chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Thượng tá suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi nói rồi, đó là chiến tranh số mệnh. Tôi không có cách nào hình dung tràng cảnh lúc đó hạm đội hai bên gặp mặt, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết tất cả những gì tôi trải qua...".
"Lúc đó, tôi chỉ là một gã tin tức viên thượng úy. Lúc đến Tinh hệ A3, vừa lúc đến phiên tôi làm việc. Tôi vừa đi đến trung tâm tin tức, chợt nghe được một tiếng cảnh báo chói tai, sau đó, cả chiến hạm đều như bùng cháy. Mọi người không biết từ địa phương nào chạy ra, điên cuồng mà chạy trốn. Bên tai ngoại trừ tiếng kêu, tiếng bước chân và tiếng cảnh báo, cũng là mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu không ngừng của hạm trưởng trong loa phát thanh.".
"Lúc ấy, trong đầu tôi, là trống rỗng. Chờ tôi ngồi vào bàn công tác của tôi, tôi mới biết được, chúng tôi và hạm đội Tây Ước gặp nhau. Hai bên cách xa nhau chỉ có hai trăm vạn km, tại phía trước chúng tôi, hạm đội Phỉ Quân đang chuyển hướng. Cái cự ly này, chiến đấu tùy thời đều có thể bạo phát.".
"Ngày đó, cũng là ngày hạm đội Lý Phật đến SpringHill. Tại bên cạnh tôi, có một kênh TV còn đang truyền phát hình ảnh hạm đội Lý Phật tiến vào tinh hệ SpringHill.".
"Tôi thấy, di dân tinh Aqsa, trên tỷ dân chúng đi xuống đầu đường, hoan hô nhảy nhót. Tôi còn thấy, trong tinh không, vô số chiến hạm quân đồng minh xếp thành hàng đường hàng không hai sườn, chào hạm đội Lý Phật đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng tiếp thu quan chỉ huy tân nhậm của bọn họ kiểm duyệt.
Phát ra tín hiệu hoan nghênh Lý Phật thượng tướng đã di động tới không vực điểm bước nhảy cứ điểm Aqsa tại khoảng cách chiến đấu kịch liệt, mà khi hạm đội tiến công Tây Ước dường như một đám thấy sư tử chậm rãi rời khỏi không vực điểm bước nhảy thì, khắp không vực đều bị ngọn đèn tín hiệu thắng lợi rọi sáng.".
"Bất quá rất kỳ quái, tôi đối với cái này không có bất luận cái cảm giác gì. Tuy rằng là vinh dự của chúng tôi. Tuy rằng chúng tôi đi tới Tinh hệ A3 trong tiếng chửi bới phẫn nộ của tất cả dân chúng Phỉ Minh. Thế nhưng, tôi một chút đều không cảm thấy phẫn nộ và uể oải. Loại tâm tình này vẫn dằn vặt tôi trong toàn bộ quá trình nam hạ, bỗng nhiên biến mất không thấy!".
"Tôi thở dài một hơi, thật. Tôi không có khẩn trương và khủng hoảng, mà là thở phào nhẹ nhõm. Giây phút ấy, tôi có thể từ trên màn hình thấy rõ chiến hạm Tây Ước. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, đây là số mệnh của tôi. Tất cả hoang mang và dằn vặt trên tinh thần, đều biến mất vào thời khắc ấy. Tôi không hề suy nghĩ đến tinh hệ SpringHill, không hề suy nghĩ đến tinh hệ Meima, cũng không suy nghĩ đến Phỉ Minh đã từ bỏ chúng tôi.".
"Tôi chỉ nhìn vô số chiến hạm Tây Ước, tại phía trước chúng tôi, nhìn chằm chằm chúng tôi như bầy sói. Tôi thấy hạm đội của chúng tôi, với trận hình tiêu chuẩn tiến vào vị trí chỉ định, ngọn đèn trong cửa sổ mạn tàu của vô số chiến hạm, vẫn kéo dài đến đầu cùng tầm mắt tôi. Bên trái Phỉ Quân, là nhóm trung ương Payon chúng tôi, hơn hai mươi chi hạm đội cấp A của nước cộng hoà Ryan bên phải, hợp thành một cây tam xoa kích ( cây đinh ba) thật lớn.".
"Khi đó, chúng tôi và kẻ địch bị vây trong một loại giằng co khó hiểu mà khẩn trương, hai bên đều đang khống chế tâm tình, cũng đều đang thử nhau một cách gay gắt. Chúng tôi đều phái ra hạm điều tra và khu trục hạm hộ vệ cao tốc. Bọn họ phun ra quang lưu màu xanh, lao ra chủ trận, hướng bay đến chiến trường trung ương.".
"Mặc dù không có một pháo chủ nào có thể vượt qua cự ly hai trăm vạn km, thế nhưng, pháo chủ của chúng tôi đã bắt đầu bổ sung năng lượng. Mẫu hạm mở thông đạo bắn ra chiến cơ, hạm điện tử bắt đầu toàn lực khởi động phòng ngự và quấy rầy điện tử, hạm điều tra vừa bay về phía trước vừa thả ra vệ tinh...".
Một hơi nói đến đây, thượng tá ngừng lại, nhìn ký giả vẻ mặt khẩn trương.
"Chúng tôi đều nhớ kỹ ngày đó. Ngày 10 tháng 3. Tôi không biết cậu lúc đó chỉ có mười tuổi là đang đi học hay là đang nghịch bùn, tôi chỉ biết là, tôi ở trong phiến tinh không cách cậu mấy trăm vạn năm ánh sáng, quên đi tất cả, ở trong lòng nghĩ, mẹ nó, chúng tôi là một thân một mình, chúng tôi tới. Chiến đấu bắt đầu rồi!" ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT