Tình hình quốc tế càng ngày càng căng thẳng, va chạm giữa các cường quốc dần trở nên gay gắt, trong lúc đó quan hệ giữa hai siêu cường cũng lien tục xấu đi, các quốc gia không ngừng chuẩn bị chiến tranh! Không ai biết được từ khi nào tình cảnh lại trở nên như thế này, khiến cho cả xã hội phải nằm trong một sự khủng hoảng vô danh. Lúc này, chỉ cần một tiếng súng vang lên cũng sẽ tuyên bố đại chiến vũ trụ chính thức bắt đầu.
Công việc tập kết binh lực và chuẩn bị chiến tranh ở Millok đang được tiến hành rất khẩn trương, sức mạnh kinh tế của Liên bang Leray đang được thể hiện tối đa, 70% số nhà máy công nghiệp chuyển sang sản xuất sản phẩm quân sự, lớp lớp vũ khí được chuyển tới tay từng người lính.
Trong thời đại này, học viện quân sự Galypalan cũng phải thực hiện sứ mạng mà nó mang trên vai.
Các học viện quân sư của Liên bang Leray đều thuộc sự quản lý của quân đội, tất cả học viên vô luận xuất thân trước kia là gì, là chiên sĩ dày dặn trận mạc cũng tốt, là đứa trẻ con miệng còn hôi sữa cũng được, chỉ cần có thể trúng tuyển vào một học viện quân sự là sẽ lập tức trở thành sĩ quan dự bị, tốt nghiệp xong sẽ vào quân đội làm một sĩ quan chỉ huy.
Mà các giáo viên trong học viện lại càng đa dạng, có giảng viên văn hoá bình thường, cũng có nhân viên nghiên cứu khoa học của quân đội, có sĩ quan cấp thấp, cũng có những tướng quân quyền cao chức trọng.
Trong thời gian chuẩn bị khai giảng, Học viện Galypalan tung ra một tin tức chấn động, tuyên bố hai phân môn “Khoa học chỉ huy quân sự” và “Lý luận chiến lược” sẽ do danh tướng Russell đích than thuyết giảng, khiến cho tất cả học viên mừng rỡ như điên.
Nhân cơ hội này, quân đội chẳng những điều những giáo viên trước đây quay lại mà còn điều thêm giáo viên từ các học viện khác tới gia tăng lực lượng.
Khi chiến tranh bộc phát, rất nhiều giáo viên quân sự xuất sắc đã được thuyên chuyển thành sĩ quan chỉ huy cao cấp, từ thượng tá tới tướng quân, cấp nào cũng có, bây giờ quay lại giảng dạy, vô luận là kinh nghiệm thực chiến hay là quân hàm thân phận đều ăn đứt người khác.
Giống như một đám học viên nói, những giáo viên này giảng bài, cho dù chỉ cần tùy tiện chém gió vài câu về chiến trường cũng đủ phê rồi.
Trại huấn luyện tân binh mà Điền Hành Kiện phụ trách không chỉ có đám học viên mới mà còn có cả lão binh. Đây là khoá học viên có thành phần phức tạp nhất và cũng là có tố chất cao nhất từ trước tới nay của Học viện quân sự Galypalan.
Lúc này, ở trên sân huấn luyện số 9, mập mạp không khỏi thầm tạ ơn thần rùa là mình chỉ phải phụ trách chỉ đạo về mặt bảo dưỡng quân khí, còn những mục huấn luyện cơ sở khác thì do một vị thiếu tá tên là Hank phụ trách.
Hiển nhiên là quân hàm cao thấp quyết định việc vụ phân phối chức vụ trong trại huấn luyện, thế là mập mạp vui vẻ lui về tuyến hai, trong lúc đám học viên luyện tập thì bản than nhàn nhã dạo chơi, ngồi nhìn đám học viên bên trại huấn luyện lính đặc chủng chạy qua chạy lại.
Học viện Galypalan tổng cộng có hơn mười sân huấn luyện, còn có khoảng hai mươi thao trường, nhà thể thao lớn nhỏ, thế nhưng vẫn không thể thoả mãn nhu cầu cho huấn luyện. Do sân huấn luyện số 9 rất lớn, thế nên ban giám hiệu bèn xắp xếp cho cả trại huấn luện lính đặc chủng và lính bảo dưỡng quân khí cùng tập luyện tại đây.
Trại huấn luyện của học viện không giống như của quân đội, mục đích chủ yếu không phải là để lựa chọn nhân tài mà là để phối hợp hỗ trợ cho các môn học, cho nên ở trại huấn luyện bảo dưỡng quân khí không phải toàn là dân cơ giới, mà bên trại huấn luyện lính đặc chủng cũng chả phải là toàn cao thủ.
Mập mạp đang cười.
Trong số những học viên đang luyện tập trước mặt hắn, có một số rõ ràng là đặc chủng lão binh, luyện tập thoải mái nhẹ nhàng, thê thảm nhất chính là đám tân binh mới vào quân giáo, bọn họ không giống lính đặc chủng, cùng lắm cũng chỉ có thể tính vào loại vịt đặc chủng mà thôi.
Một đoàn “lính đặc chủng” xiêu xiêu vẹo vẹo chạy qua trước mặt mập mạp, các loại vũ khí cá nhân, balô quân dụng xóc lên xóc xuống, ai nấy mặt mũi tái nhợt, tựa như chỉ cần chạy thêm vài bước là sẽ lăn quay ra ngất xỉu ngay vậy.
Có một gã đến quần cũng sắp tụt xuống, vừa chạy vừa phải kéo quần, trang bị trên người loạn thành một đống, mấy gã khác thì quân trang xộc xệch, các loại dây đeo xoắn cả lại theo một tư thế SM tiêu chuẩn.
Mập mạp cười đến chảy nước mắt, hắn đã quên mất bộ dạng của mình lúc mới bị quăng vào trại huấn luyện trinh sát, bây giờ nghĩ lại, thật sự là rất nhớ cái cuộc sống của gà con ấy.
Cái đám học viên không biết trời cao đất rộng này hẳn là có một thứ chủ nghĩa lãng mạn anh hung. Lính đặc chủng, một cái thật là kiêu ngạo, thật đáng tự hào, có thể được luyện tập như một lính đặc chủng, mang trên người một tấm huy chương, vậy là đủ để cho đám gà con này thành anh hùng trong mắt đám thiếu nữ cũng gà con chẳng kém rồi.
Nhưng có điều sắc mặt của đám “anh hùng” lúc này thật sự làm cho người ta phải rơi lệ, có lẽ chưa ai nói cho đám gà con này biết, đằng sau những tấm huy chương, đằng sau những chiến công huy hoàng của lính đặc chủng, đó chính là hang ngàn hàng vạn buổi luyện tập gian khổ.
Càng làm cho mập mạp buồn cười là trong đó có một đám nữ học viên. Thực ra, cũng không phải là không có lực lượng nữ đặc chủng, nhưng phương pháp huấn luyện và nhiệm vụ của bọn họ rất khác với lính đặc chủng bình thường. Học viện Galypalan chỉ mở trại huấn luyện lính đặc chủng nam, còn đám nữ học viên kia không biết tại sao lại chui vào cái trại này nữa. Kỳ thật chui vào đây đối với các nàng chẳng có chỗ nào tốt cả, hoàn toàn là vừa phí điện lại phí nước
Huấn luyện viên cũng mặc kệ ngươi là nam hay nữ, cứ dựa theo một bộ huấn luyện tiêu chuẩn mà làm, luyện chết rồi sẽ tính.
Các nữ sinh hiển nhiên là không ngờ việc huấn luyện lại tàn khốc như vậy, chỉ biết vừa chạy vừa khóc, tiếng khóc du dương uyển chuyển thi nhau vang lên. Đám huấn luyện viên đứng bên bị tiếng khóc làm cho mồ hôi chảy ròng ròng, tay chân luống cuống, cuối cùng bèn dứt khoát nâng cấp huấn luyện, tập đến ngất đi rồi thì khỏi phải khóc nữa.
Cừu hận là một thứ rất dễ bị đánh lạc hướng, huấn luyện viên lính đặc chủng vốn đang khó chịu, nay lại thấy một gã trung úy bên trại huấn luyện bảo dưỡng quân khí dám nằm lăn ra đất mà cười thì lại càng ngứa mắt, cả hội nghiến răng nghiến lợi, quyết định bán đứng chiến hữu, quát đám học viên: "Nhìn đi! Các ngươi bị người ta cười nhạo như vậy mà còn chưa thấy xấu hổ à! Có biết thể diện là gì không vậy! Tất cả mau đứng lên cho ta!"
Cừu hận được di chuyển thành công, vô số ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía gã mập mạp đang lăn lộn trên mặt đất kia.
Toàn bộ nam nữ học viên đều thầm mắng: "Thằng béo khốn kiếp! Ngươi cứ xác con bà nó định đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT