Vài ngày ngắn ngủi, Millok lại khôi phục phồn hoa của ngày xưa.
Ngàn vạn phi thuyền chạy nạn đủ loại kiểu dáng từ đường hàng không đi thông tinh hệ Galileo trở về Millok tinh, nối liền không dứt ra vào trong cảng hàng không bận rộn. Mọi người mang theo hành lý, đỡ người già, ôm đứa nhỏ, vừa hoan hô cười đùa lớn tiếng chuyện trò, khoe khoang về thắng lợi kỳ tích của Leray, vừa xếp hàng, đi qua tháp thông thiên của cảng, ngồi xe bay về phía mặt đất kiên cố.
Trên đường trống trải của thủ đô Galypalan, đã là ngựa xe như nước. Đám người trở về nhà cấp tốc đầu nhập vào công tác và sinh hoạt. Bọn họ hoặc lái xe phi hành niêm phong trong ga ra, nhập vào dòng xe cuồn cuộn; hoặc bước đi trên đường phố nhộn nhịp. Trên mặt của mỗi người, đều tràn đầy vui sướng.
Nhà xưởng làm trở lại, cửa hàng mở cửa, công trường đình trệ bắt đầu phát ra tiếng động quen thuộc. Mặc dù kinh tế tiêu điều hơn so với thời hòa bình rất nhiều, thế nhưng, Millok lúc này làm cho người ta cảm thụ được một loại vui sướng làm cho phấn chấn hướng về tương lai, tựa như đám người ở đây, căn bản là không có bị chiến tranh uy hiếp và ảnh hưởng, tựa như bọn họ chỉ là được nghỉ tập thể.
Dù cho tương lai còn có rất nhiều thứ không xác định. Dù cho loại sinh hoạt an bình này chỉ là ngắn ngủi. Bọn họ cũng không có dừng chân, đi đợi, đi quan sát, đi oán trời trách đất.
Bọn họ nỗ lực công tác, thong dong sinh hoạt, tranh thủ từng giây từng phút thời gian, đi xây dựng nhà của mình.
Bọn họ không lo lắng chiến hỏa của tương lai có thể sẽ phủ xuống sẽ phá hủy thành quả công tác của bọn họ, bọn họ chỉ chuyên chú trước mắt, cũng vì hạnh phúc vui sướng.
"Ba ba, con muốn con búp bê này!" Trước tủ kính của cửa hàng, một cô bé cưỡi trên vai ba mình, mắt đẹp mở to ra nhìn một con búp bê mặc áo cưới trong tủ kính.
Cô bé vừa kêu, vừa dùng sức xoay đầu của ba, khiến cho ánh mắt của ba nhìn ngay con búp bê mà cô bé thích.
"Mua!" Người cha trẻ tuổi hào khí vạn trượng: "Chờ tháng này có tiền lương, ba ba sẽ mua cho con!"
Trong tiếng hoan hô, người mẹ trẻ tuổi sẵng giọng: "Anh cứ chiều con bé, búp bê có thể thay cơm ăn sao?"
"Đây là thời thơ ấu của con gái, là sinh hoạt của chúng ta. Vì sao không mua?" Người chồng mỉm cười với người vợ đang oán giận: "Cùng lắm thì, anh không đổi giày là được rồi."
Người vợ ôm lấy cánh tay kiên cố hữu lực của chồng, nhìn con gái hoan hô nắm loạn tóc của cha mình, mỉm cười, con mắt, tràn đầy hạnh phúc và yêu thương.
Nhìn theo một nhà ba người này đi xa, trong đoàn người rộn ràng trên phố, mập mạp và Milan nắm tay nhau không khỏi nhìn nhau cười.
"Mập mạp, em cũng muốn sinh một đứa con gái."
Milan bị dáng dấp khả ái của đứa bé gái dẫn ra mẫu tính tràn lan, tựa đầu trên vai mập mạp, con ngươi tối như mực ngây thơ mà gian xảo, chỉ hơi liếc một cái, liền có hàng vạn hàng nghìn phong tình hồn xiêu phách lạc ca.
"Sinh!" Cùng Milan đi dạo phố đủ hai tiếng đồng hồ, mập mạp hai chân đã như nhũn ra nhất thời quét sạch mệt mỏi, ưỡn ngực, đồng dạng hào khí vạn trượng: "Cái này không cần thiết phải đợi phát phát lương!"
" Sắc lang thối!" Milan nhéo lổ tai của mập mạp, cười duyên liên tục, "Em biết mà, nhắc tới cái này anh sẽ có tinh thần."
"Loại chuyện này đương nhiên cần dũng cảm, hữu khí vô lực sao có thể cho em đầu hàng?" Mập mạp vẻ mặt cười ngây ngô, tặc thủ vuốt trên lưng Milan một vòng.
Cảm thụ được bên hông truyền đến cơn ngứa, lại nghĩ đến mỗi lần mình bị tên xấu xa bên cạnh lăn qua lăn lại đến phải kêu gọi đầu hàng, Milan nhất thời chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, trừng mắt nhìn con mắt của mập mạp, mị đến hầu như muốn chảy ra nước.
Hai người nắm tay nhau, như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, xen lẫn trong bước chân nhẹ nhàng của đoàn người, đi đến hướng học viện Galypalan.
"Đêm nay không cho anh xằng bậy." Milan cắn môi, "Thí nghiệm ngày mai bắt đầu, cần làm kiểm tra cuối cùng."
"Hẳn là phải kiểm tra một chút." Khuôn mặt của mập mạp dường như lớn hơn một chút chút ngẩng đầu lên nói.
Không ngờ rằng mập mạp tán thành mình đơn giản như vậy làm Milan sửng sốt, lập tức trong lòng cười thầm. Người này tham tiền háo sắc, càng rất sợ chết. Nếu như không phải cái lý do này, sợ rằng người này còn không chịu buông tha mình.
Cô ấy vừa ở trong lòng không biết là nên vui mừng hay là thở dài mất mác. Lại nghe mập mạp nói: "Boswell lão sư buổi tối ngày hôm nay kiểm tra phi thuyền và thiết bị phải không?"
"Ừm."
"Vậy em kiểm tra anh được rồi."
"Cái gì?"
"Anh là phi công thí nghiệm, không làm thân thể kiểm tra sao?"
"Kiểm tra cái rắm, mập mạp chết tiệt, anh đừng nói nhảm nữa!"
"Tùy tiện để em xem!" Mập mạp vẻ mặt ngượng ngùng.
"Ai muốn xem anh hả?!" Milan phát điên.
"Vậy tùy tiện để em sờ." Mập mạp càng thêm ngượng ngùng cắn răng một cái, gia tăng mê hoặc.
"Mập mạp chết tiệt, tự anh sờ anh đi!" Milan cười liên tục, quyền đấm cước đá. Mập mạp dường như một con thỏ đi vào phòng thí nghiệm, vừa rung đùi đắc ý, trong miệng nói thầm: "Coi em vui vẻ đắc ý như vậy, còn chưa tới buổi tối mà."
"Mập mạp!"
Dưới cái nhìn trừng to mắt ra của một đám khoa học gia, Milan rút ra khẩu súng ra, mày liễu dựng thẳng, đằng đằng sát khí!
Mập mạp chạy trối chết.
Trong phòng thí nghiệm, một trận gà bay chó sủa
...
"Lão sư... Ơ?" Mập mạp một thân chật vật mới vừa tiến vào phòng thí nghiệm của Boswell, thì phát hiện ngoại trừ Boswell và Tiểu Thí Hài, tổng thống Flavio đã đến.
"Tới rồi?" Boswell thấy mập mạp quần áo không chỉnh tề đầu tóc mất trật tự, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt, lại nhìn Milan bên cạnh một chút, quay đầu đi.
Tiểu Thí Hài bĩu môi khinh thường với mập mạp, sau đó kéo tay của Milan, vẻ mặt ngây thơ cười lấy lòng.
Đối với cảnh tượng như vậy, một già một trẻ sớm đã thấy nhưng không thể trách.
Tại trước mặt Milan, mập mạp cũng là một bàn trà!
Nhưng thật ra Flavio nhìn chằm chằm mập mạp nhìn cả buổi, không hiểu ra sao. Trong lúc nhất thời không rõ ràng hơn mười ức dân chúng của toàn bộ liên bang Leray, ai nỡ hạ độc thủ người này.
"Lão đầu, sao ông lại tới đây?" Mập mạp vuốt vuốt tóc, ngồi ở bên cạnh Flavio.
"Tới tìm ngươi." Flavio đem một phần điện kiện đưa cho mập mạp, nói: "Ngươi nhìn trước."
Mập mạp mở kiện giáp điện tử, nhập vào quyền hạn, ngồi xem. Một phút đồng hồ, hai phút, càng xem, sắc mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc lên.
Một lúc lâu, hắn đóng văn kiện, đưa trả cho Flavio, thật lâu không có lên tiếng.
Flavio đưa tới là tình báo khẩn cấp phát tới của bộ chỉ huy tối cao quân đồng minh.
Mấy ngày trước, các đặc công của bộ tình báo quân đồng minh căn cứ ẩn núp tại liên minh các quốc gia của Tây Ước tra xét biết được, liên quân Tây Ước phân biệt đóng quân hoặc tập kết tại Binart, liên bang Naga và đế quốc Deseyker, đồng thời xuất hiện điều động quy mô lớn. Rất nhiều chiến hạm to lớn vận chuyển lục quân vận tải lên không, rất nhiều hạm đội rời khỏi cảng hàng không đóng quân, hướng đi không rõ.
Soberl chuẩn bị tiến công đông nam, đã là bí mật công khai. Mà Tây Ước lúc liên bang Leray vừa lấy lại thông đạo Leray đã xuất động bộ đội quy mô lớn, hiển nhiên không phải chuẩn bị dùng để làm diễn tập.
Có thể khẳng định, Soberl đã xuất động!
Bởi Tây Ước đối với công tác bảo mật của lần hành động này làm vô cùng chu đáo chặt chẽ, cho nên đặc công liên minh sau khi trả giá cực lớn, cũng bất quá chiếm được một ít tình báo vụn vặt.
Thế nhưng, chính là những tình báo vụn vặt này, khiến cho bộ chỉ huy quân đồng minh nhận được chuẩn xác thời gian xuất động cụ thể xuống nam của Soberl đồng thời, còn suy đoán ra một sự thật kinh người... Quy mô bộ đội lần này Tây Ước xuất động, đã vượt xa tổng binh lực từng đầu nhập tại ngân hà Carleston và chiến khu Ryan!
Khi đại bản doanh quân đồng minh làm ra cái suy đoán này, tất cả mọi người bị sợ ngây người!
Mỗi người đều rõ ràng, cái này ý nghĩa, hướng về thông đạo trung ương Leray bay nhanh mà đến, là một chi siêu cấp cuồng lưu tổng binh lực vượt hơn bốn trăm chi hạm đội cấp A.
Báo cáo được cấp tốc đệ trình lên cao tầng. Trải qua nghiên cứu phán đoán tập thể của gần mười vị tướng lĩnh cao cấp trong bộ chỉ huy cao tầng, khả năng của cái suy đoán này có thể cao tới 80%!
Hầu như không có chút chần chờ, đại bản doanh vừa khẩn cấp báo cho Hasting, vừa khẩn cấp đem tin tức truyền cho Leray quân đội.
Không ai cho rằng liên bang Leray có thể chống đối được thế tiến công của binh lực cường đại như vậy.
Tuy rằng hơn bốn trăm chi hạm đội cấp A, không có khả năng cùng xuất hiện Leray, thế nhưng, thực lực của hai bên cách nhau thật lớn, khiến cho cái vấn đề này sau khi xuất hiện đã làm cho khó giải.
Vô luận là trấn giữ điểm bước nhảy hay là chủ động xuất kích, hạm đội Phỉ Quân chỉ cần bị dòng nước lũ này cuốn lấy, sẽ bị cuốn vào dòng chảy siết, tan xương nát thịt!
Không chỉ có là liên bang Leray, còn có tinh hệ Long Bow, còn có thế giới tự do Mars, còn có tinh hệ Reske, còn có Trenock... Cổ lực lượng bẻ gãy nghiền nát này, thổi quét tất cả toàn bộ đông nam!
"Soberl, sao có thể tụ tập được lực lượng cường đại như thế?"
Flavio chau mày. Có thể là bởi vì ngay từ đầu, sẽ không nghĩ tới có thể giữ được thông đạo trung ương Leray, bởi vậy, biểu hiện của ông ta coi như trấn tĩnh.
Chỉ bất quá, ông ta không rõ ràng chính là, tập kết nhiều binh lực như vậy, hoàn thành xây dựng chỉnh hợp chế độ, thành lập hệ thống chỉ huy, hoàn thành tiếp tế tiếp viện, còn muốn cấp tốc mà bảo mật, mức độ phức tạp của cái này, nghĩ đến đều làm cho sợ hãi. Soberl, rốt cục là hoàn thành như thế nào?
"Cái này không phải chuyện người làm." Mập mạp chậm rãi nói: "Là một Tiểu Nữ Hài."
"Tiểu Nữ Hài?" Flavio chợt cả kinh. Đối với cái tên trong truyền thuyết này, ông ta cũng không xa lạ. Ông ta quay đầu nhìn lại hướng Tiểu Thí Hài.
Tiểu Thí Hài đang nắm tay của Milan, ra vẻ cục cưng ngoan thấy mập mạp và Flavio đồng thời nhìn chằm chằm mình, ngay từ đầu có chút mờ mịt, dần dần, mắt của nó sáng rực lên.
"Tiểu Nữ Hài?"
Mập mạp im lặng, chuyện đế quốc Binart có được trí năng nhân tạo, hắn vẫn chưa từng nói qua với Tiểu Thí Hài. Mà hiện tại, hai trí năng nhân tại, rốt cục đã tiếp xúc với nhau không thể tránh né.
Một là trung tâm thiên võng của quân Tây Ước, một cái khác, đang từng bước trở thành trung tâm mới lấy Phỉ Quân làm trung tâm. Đứng trên lập trường đối địch, bọn họ va chạm, rốt cục sẽ tạo thành cái ảnh hưởng gì cho toàn bộ thế giới nhân loại?
Mập mạp không thể tưởng tượng.
Mập mạp im lặng, một lúc lâu, chậm rãi nói: "Một trí năng nhân tạo giống như ngươi."
Tiểu Thí Hài mở to hai mắt, nó nhớ tới trước kia Russelll từng nói về cái này.
“Vậy cái đó tên là Tiểu Nữ Hài?” Tiểu Thí Hài nhảy dựng lên, hai chữ ‘nữ hài’ đặc biệt nhấn mạnh.
Mập mạp gật đầu, đem tất cả quan trọng về Tiểu Nữ Hài nói lại một lần
Tiểu Thí Hài nghe mà tâm thần nhộn nhạo, đột nhiên đỏ mặt lên..
“Vậy...” Tiểu Thí Hài ngượng ngùng nói: “Ta “thượng” cô ta, có tính là trâu già gặm cỏ non không?” ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT