Nửa bầu trời Heidfeld, đã bị lửa lớn ở khu công nghiệp Giao Long nhuộm đỏ.

Khắp nơi trong thành thị phồn hoa đều là tiếng báo động.

Mọi người đứng trên ban công nhà mình dõi mắt trông về phía xa, có thể thấy, cũng chỉ là xe cảnh sát phong tỏa đường đi cùng với nhiều đội quân xa cùng cơ giáp chạy nhanh qua trên đường lớn.

Một đêm súng tiếng pháo, đã làm cho lòng người bàng hoàng, giờ phút này khu công nghiệp Giao Long lại cháy lớn, làm cho không biết bao nhiêu người có sản nghiệp ở trong này khóc rống lên.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, chính trị cùng chiến tranh, cách cuộc sống của bọn họ rất xa xôi.

Cuộc sống của bọn họ, chẳng qua là bình thường nhưng ấm áp, là củi gạo dầu muối, con cái, cha mẹ cùng sinh lão bệnh tử. Những chuyện này, đối với bọn họ mà nói, mới thật sự là chuyện lớn.

Tuy rằng chiến tranh đã xảy ra hai ba năm rồi, thế nhưng, chỉ cần hạm đội Tây còn không có xông vào tinh hệ thủ đô Payon, chỉ cần chiến cơ kẻ địch không có xẹt qua bầu trời Heidfeld. Thì ai công tác vẫn tiếp tục công tác, liền vẫn hôn thắm thiết vợ, ôm chặt lấy con cái.

Mà một đêm này, một tiếng súng đến từ tầng cao nhất vũ trụ thành Alaska vang lên, phá vỡ cuộc sống bình tĩnh này.

Tây Ước chưa có tới, nhưng chiến tranh lại lấy một loại hình thức khác buông xuống đô thị phồn hoa mà rộng lớn này, đánh thức mỗi một tế bào trên người quái vật lớn này.

Đây là một đêm không ngủ.

Mặc dù mỗi người đều cho là mình có thể nhìn rất xa, nhưng trên thực tế, thật ra cho tới bây giờ nhân loại cũng không phải là một loại động vật có thể thấy xa.

Bọn họ cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.

Phán đoán cùng lựa chọn, đều căn cứ vào mọi thứ đã phát sinh, cùng đang phát sinh.

Tựa như giờ phút này, mọi người đứng ở trước màn hình vệ tinh theo dõi, lại biểu hiện bình tĩnh như thế nào, thì trong lòng cũng là bất an không yên.

Mặc dù thân vì giai tầng tinh anh nhất cao cấp nhất trong quốc gia này, nắm trong tay các mặt của quốc gia này, có được quyền thế cùng địa vị to lớn, thế nhưng, bọn họ cũng nhìn không thấu tương lai.

Tựa như nhìn không thấu nhà xưởng liên miên bất tận ở khu công nghiệp kia, nhìn không thấu ngọn lửa hừng hực cùng khói đặc cuồn cuộn kia.

Không có ai biết, người cuối cùng cười đi ra khu công nghiệp là ai. Cũng không người nào biết trận doanh của mình, sẽ đem nghênh đón một lần thắng lợi, hay là một lần thảm bại!

Trận chiến đấu này, đối với rất nhiều người trong bọn hắn mà nói, đều diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.

Một ngày trước, phi thuyền của Hastings mới vừa dựa vào bến tàu không cảng, một ngày sau đó, tên mập mạp bị hắn mang về từ tinh vực Đông Nam, ngay tại trên bình đài tầng cao nhất vũ trụ thành Alaska, dùng một thanh súng ngắm cùng mười lăm tiếng súng vang, quấy cho mây gió đầy trời. Hung hãn đến rối tinh rối mù!

Càng hung hãn hơn, lại diễn ra ở lúc sau.

Sau khi đâm Frey Scheer năm mươi sáu đao, bắt lấy Friedrich rồi đâm chết ở trong ghế lô của câu lạc bộ đêm Ma Quỷ Thiên Đường, thì mập mạp lái một chiếc xe phi hành ảo ảnh hệ, chở hai nữ nhân, ở dưới sự bảo vệ của hai mươi tên chiến sĩ cơ giáp chạy như điên theo đường cao tốc.

Bọc thép đoàn Kalamata xuất động suốt hai cái liên, cố gắng ngăn lại hắn ở trên đường lớn.

Thế nhưng, hơn hai trăm tên chiến sĩ cơ giáp Payon tinh duệ, đừng nói ngăn lại xe phi hành của hắn, mà ngay cả cọng lông của hắn cũng vẫn không có đụng tới một cây đã bị cơ giáp hộ vệ bên cạnh hắn đập cho nát bét.

Trên đường cao tốc thật dài, khắp nơi đều là hài cốt cơ giáp Payon rơi rụng. Nhìn thấy ghê người.

Sau đó, hắn liền lái xe, không giảm tốc độ chút nào chạm vào rồi phá vỡ vách tường nhà xưởng khu công nghiệp để chui vào.

Đây quả thực là một người điên!

Một kẻ liều mạng nhất, điên cuồng ngang ngược nhất từ trước tới nay!!!

Càng làm cho người nổi điên là, khi Archie Lahr dẫn theo hai cái doanh của bọc thép đoàn Kalamata cùng bốn mươi chiếc cơ giáp màu tím mọi người chưa từng thấy qua phát động bao vây tiễu trừ. Thì hắn lại có thể không chạy.

Hai mươi chiếc cơ giáp Chiến thần dưới trướng hắn, ngay tại trong khu công nghiệp đối cứng với đối thủ có số lượng vượt xa bọn họ!

Rốt cuộc bọn họ nghĩ muốn làm cái gì?!

***

Đại sảnh tiếp khách nhà Kelly, sáng ngời mà ấm áp.

Thẩm lão gia tử cùng các gia chủ các đại gia tộc, còn ngồi lẳng lặng ở trên ghế sa lon, một bên nhìn màn hình vệ tinh theo dõi, vừa thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, vẫn duy trì sự ổn trọng cùng bình tĩnh.

Còn những người trẻ tuổi ở bên cạnh, lại đã hoàn toàn chìm vào một loại cảm xúc hưng phấn cùng không yên lòng khó có thể khống chế được.

Đây là một cái ban đêm quan trọng nhất trong đời bọn hắn.

Trước đó mấy giờ, khi bọn hắn nhận được lời mời của Margaret, bọn họ không biết một đêm này sẽ có tiết mục gì hay. Càng không biết, bọn họ sẽ sắm vai gì trong tiết mục đó.

Mà mấy giờ sau, bọn họ đã chứng kiến, thậm chí ở một mức độ nào đó tham dự một lần chiến đấu nhiệt huyết sôi trào, cũng trợ giúp gia tộc của chính mình, làm ra một quyết định lớn lao.

Gia tộc trưởng bối, giờ phút này đứng ở sau lưng bọn họ. Mà bọn họ quyết định chính xác hay không, lại chưa có đáp án cuối cùng.

Mọi thứ, đều phải chờ trận chiến đấu bên trên màn hình vệ tinh theo dõi này kết thúc!

Bất kể là David. Kelly luôn luôn lười biếng, hay là người đã đạt cấp bậc Trung tướng như McCarthy, đều rất khó duy trì sự bình tĩnh cùng imlặng.

Trong mắt người ngoài, có lẽ bọn họ đã rất thành thục.

Thế nhưng, trong gia tộc, thật ra bọn họ chỉ là một đám người trẻ tuổi. Có thứ mà người trẻ tuổi đều có như nhiệt tình, xúc động, cũng cùng những người trẻ tuổi khác giống nhau, hi vọng nhận được sự khẳng định.

Nhất là ở dưới ánh mắt lạnh như băng cùng nụ cười châm chọc của lão Miller như vậy, tại dưới tình huống trưởng bối vô điều kiện ủng hộ chính mình, loại tâm tình này, liền trở nên càng thêm cấp bách.

Không ai muốn những gì mình làm, làm cho trưởng bối thất vọng.

Không ai muốn vì bản thân mình, làm trưởng bối không tiếc cùng đối thủ trừng mắt mất mặt.

Càng không có người muốn sự kiên quyết khi các trưởng bối ném vỡ điện tử tài liệu, trở thành một lý do làm cho đối thủ tùy ý châm chọc nhạo báng!

David, McCarthy, Thẩm Đại Kỳ, Jillian..... Ánh mắt mỗi người đều sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình vệ tinh theo dõi, trái tim theo chiến đấu mà nhảy lên.

Tối nay, bọn họ tựa như một đám chim non đã lớn lên, lại vẫn chưa có trải qua mưa gió, ở bên trong tổ, đón cơn bão táp đầu tiên chúng nó gặp qua, thử triển khai đôi cánh.

Bọn họ chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy một lần thắng lợi cần thiết đến như vậy!

Bọn họ cần một lần thắng lợi, để cho mình giương cánh bay lượn, cũng cần một lần thắng lợi, đem cái tát vứt lại trên mặt những đối thủ mà mới bắt đầu liền lấy ánh mắt châm chọc nhìn mình!

Khu công nghiệp, ánh lửa tận trời.

Hình ảnh những nóc nhà sụp đổ, ánh sáng pháo năng lượng đan vào nhau, tiếng nổ mạnh liên tiếp, tiếng đánh nhau kịch liệt, đã dần dần tiến gần giới tuyến cảnh giới của hai bọc thép đoàn song đầu ưng.

Giới tuyến cảnh giới nằm ở chỗ ra khu công nghiệp không đến một km. Hơn một ngàn chiếc cơ giáp mười một đại Trường Đao cùng cơ giáp hỏa lực cường đại hạng trung cùng hạng nặng, tạo thành trận hình ngăn chặn ở ngay mặt cùng hai bên quốc lộ đi thông khu công nghiệp. Từng họng pháo năng lượng chỉa về một phía, lạnh lùng mà dữ tợn.

Từ đầu đến cuối, đám chiến sĩ cơ giáp song đầu ưng đó, vốn không hề động đậy.

Cho dù khu công nghiệp phía trước đã chiến đấu đến long trời lỡ đất, bọn họ cũng chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, lạnh như băng nhìn chăm chú về phía đó, cùng chờ đợi.

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, phòng ốc sụp đổ tạo thành bụi đất đầy trời.

Màn ảnh vệ tinh, trừ bỏ có thể nhìn thấy cơ giáp Payon đang chạy vội trên đất trống ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngẫu nhiên thấy được ở bên trong ánh lửa cùng khói đặc, có thân ảnh màu đen xuất hiện rồi biến mất.

Ai cũng không biết, giờ phút này hai bên giao chiến đã gánh chịu bao nhiêu thương vong. Trừ bỏ mấy chiếc cơ giáp màu tím bị ném tới trên đất trống cùng hài cốt của cơ giáp đoàn Kalamata trải rộng toàn bộ khu công nghiệp ra, thì mọi người không thể nhận được thêm tin tức gì về mức độ thương vong của hai bên.

Rốt cuộc chiếc xe phi hành kia, đang núp ở chỗ nào?

Hai mươi chiếc Hoành Hành, có thể đứng vững trước sự vây giết hung mãnh như thế của đối thủ hay không, bây giờ còn lại nhiều ít chiếc?

Lúc trước bọn họ thả chậm tốc độ, là vì muốn kéo dài thời gian cho mập mạp cùng Margaret cưỡi xe phi hành chạy trốn, hay là vì đám đạo tặc hung hãn này hoàn toàn lấy việc giết hại người truy kích làm trò vui?

Một đám câu hỏi, ở trong đầu mọi người lẩn quẩn.

Đáp án, theo khu giao chiến càng ngày càng tới gần khu vực chỗ trống rộng một km giữa khu khống chế của bộ đội song đầu ưng cùng lối ra khu công nghiệp, thì càng sớm được công bố!

"Roger, thế nào?" Jillian đem ánh mắt chôn ở trên bả vai của Roger, nhỏ giọng hỏi.

"Không dám nhìn?" Roger có tướng mạo bình thường, mọc ra một cặp răng cửa lớn mỉm cười, cùng mấy người đồng bạn ở bên cạnh làm cái mặt quỷ.

Đầu sư tử cái bất cứ lúc nào đều có thể đánh đau mình như Jillian, lại có thể cũng có một mặt như vậy.

"Ngươi làm hư bản ghi chép của ta, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu!" Jillian hung dữ nói. Nàng còn nhớ ở trong thí nghiệm ban ngày thì Roger tắt đi dụng cụ ghi chép số liệu của nàng.

"Nhưng..." Roger phản đối: "Ở câu lạc bộ đêm ngươi đã đánh ta.".

"Lần đó không tính!" Jillian mạnh mẽ nói.

"Được rồi được rồi....." Roger đón ánh mắt hài hước của David cùng McCarthy, nhún vai, đối với Jillian nói: "Theo dõi hình ảnh thì vẫn không nhìn ra được gì.".

"A." Jillian mở miệng than thở, thật lâu sau, thì thào lẩm bẩm: "Rốt cuộc Maggie cùng nam nhân của nàng đang làm cái gì?".

"Lo lắng?" Roger hỏi.

Jillian im lặng, rốt cuộc khẽ gật đầu một cái.

David cùng McCarthy ở một bên chợt liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sự lo lắng không thể che dấu, mà sắc mặt Thẩm Đại Kỳ lại lạnh lùng như trước, một cặp lông mày đen đang nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

"Theo cục diện mà chúng ta thấy, thì Phỉ Quân còn đang chiếm ưu thế, có gì phải lo lắng cơ chứ?".

Roger cười cười, an ủi: " Ít nhất đến bây giờ chúng ta cũng không có nhìn thấy một chiếc cơ giáp Phỉ Quân nào bị đối phương phá huỷ. Ngược lại, bọc thép đoàn Kalamata cùng cơ giáp màu tím đã tổn thất không nhỏ rồi.".

"Thế nhưng," Jillian nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng ra điều mà mọi người đang lo lắng: "Maggie cùng nam nhân của nàng đang ở trên một chiếc xe phi hành! Một khi bị đối thủ...".

Trong lòng mọi người đều lo sợ. Đây, mới là nhược điểm trí mạng nhất của Phỉ Quân!

"Không," Thẩm Đại Kỳ vốn vẫn không nói gì, lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: "Đối thủ tìm không thấy bọn họ!".

"Vì cái gì?" Jillian hỏi.

"Nhìn xem cơ giáp màu tím bị ném đi ra đi....." Thẩm Đại Kỳ lạnh như băng mà nói: "Đây là trần trụi làm nhục!".

Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình thông tin ở giữa đại sảnh. Trên màn ảnh, sắc mặt thành viên các gia tộc Miller, Boolean, Heinrich biến thành một mảnh xanh mét.

Khóe miệng Thẩm Đại Kỳ, gợi lên một nụ cười: "Nếu như là các ngươi, các ngươi sẽ ở dưới tình huống bản thân gặp nguy hiểm, không lo chạy trốn, mà dùng thời gian suốt cả đêm, đi làm nhục đối thủ sao?".

Những người trẻ tuổi kia hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều sáng lên.

Bỗng nhiên, Tom Smith dùng tay chỉ màn hình vệ tinh theo dõi kêu lên.

"Trời ạ, mau nhìn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play