Pierre kiên quyết bác bỏ kế hoạch của mập mạp: "Cái kế hoạch này quá mạo hiểm rồi. Bây giờ chúng ta nên tập trung phòng ngự. Tập trung binh lực, đuổi địch ra khỏi trấn Lorenzo. Mà không phải là ăn luôn đối phương.".
Những lời này, làm cho không ít người ở bên cạnh đồng ý.
"Đúng, hiện tại binh lực quân ta đang ở trong hoàn cảnh xấu, trên phòng tuyến đã là lấy trứng chọi đá, nếu không thể một ăn luôn đối thủ, sa vào đánh giằng co thì sẽ phi thường bất lợi." Một gã thượng giáo tham mưu nhíu mày nói.
"Kẻ địch có ba sư đoàn bọc thép, cho dù bị vây ở trấn Lorenzo, chúng ta cũng không đủ binh lực đánh tan." Một gã thiếu tướng lục quân khác nhanh chóng tính toán, rồi lắc đầu nói.
Thiếu tướng vừa dứt lời, một vị trung tướng lục quân khác đứng ở bên cạnh hắn liền chỉ vào điện tử sa bàn, lo lắng mà nói: "Đừng quên, còn có Tài Quyết Giả xuất hiện. Nếu đám người kia xuất hiện ở nơi này, thì hành động lần này cũng không phải là một lần hành động đơn giản. Belliveau ở phương hướng này, tất nhiên còn có lực lượng hùng hậu theo sau.".
"Hai cái sư đoàn bọc thép, không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn như vậy, nếu bị Tài Quyết Giả phá vỡ phòng tuyến, thì ba cái sư đoàn của quân đoàn ba mươi ba, cũng sẽ rất nguy hiểm." Bên ngoài truyền tới một âm thanh.
Một gã thiếu tướng đến từ Knerwill cũng nói: "Thời gian cũng sẽ không kịp. Các ngươi xem, bằng một sư đoàn theo phòng tuyến bên cánh phóng ra, đầu tiên phải đánh bại sư đoàn 1912Jaban, mới có thể xuyên vào phía bắc. Chờ đuổi tới phía tây Lorenzo. Thì chỉ sợ bộ đội phía sau của Tây Ước đã tới trấn giữ thông đạo rồi.".
Thiếu tướng Knerwill nói, làm mọi người đều gật đầu.
Một vị thiếu tướng Trenock nói với mập mạp: "Điền Tướng quân, kế hoạch này quá mạo hiểm rồi. Ta đề nghị, không bằng chia binh làm hai đường. Quân đoàn ba mươi ba theo phía đông bắc trấn Lorenzo, Phỉ Quân theo phía đông nam trấn Lorenzo, hình thành thế công gọng kìm, đoạt lại phòng tuyến. Nếu ngăn chặn kẻ địch đường lui, không thể không đề phòng kẻ địch chó cùng rứt giậu, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.".
Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh, các tham mưu vây quanh ở trước điện tử sa bàn, bảy mồm tám lưỡi thảo luận, tính toán phương án.
Ở bên trong tiếng động lớn rầm rĩ, ánh mắt Pierre lạnh lùng nhìn mập mạp, hừ một tiếng, nếu không phải Margaret là người hắn quen thuộc đang ở bên cạnh, thì sẽ hắn không nhịn được nghĩ chửi má nó.
Kế hoạch này của mập mạp thay vì nói là lớn mật, chẳng bằng nói là xằng bậy.
Tuy rằng hắn cũng đã được nghe đồn về chiến sĩ cơ giáp Phỉ Quân, nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không tin được, Phỉ Quân có thể dùng một cái sư đoàn ngăn trở ba cái sư đoàn bọc thép Tây Ước có được Tài Quyết Giả làm mũi nhọn thay nhau công kích!
Huống hồ, nếu Belliveau ở trong này sử dụng ba sư đoàn cùng Tài Quyết Giả, thì đứa ngốc đều biết phía sau sẽ có bao nhiêu quân đoàn Tây Ước chen chúc tiến đến. Dùng một sư đoàn ngăn chặn phía tây trấn Lorenzo, cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi!
Đây không phải là lý luận suông, không phải khoác lác, không phải vui đùa, đây là chiến tranh, mỗi một giây đều sẽ có người tử vong!
Mập mạp này chôn vùi hai cái sư đoàn của chính hắn thì cũng không có gì, thế nhưng, nếu bởi vậy mà làm cho phòng tuyến hỏng mất, thì phải là muôn lần chết cũng không hết tội. Hiện tại cánh quân Lôi Phong tinh, mỗi một chút binh lực đều cực kỳ quý giá, tuyệt đối không thể dùng để mạo hiểm được!
"Mạo hiểm?" Mập mạp tỏ ra vô tội: "Kế hoạch ổn thỏa như vậy, thế nào lại là mạo hiểm?".
Trong lòng Pierre cảm thấy giận dữ, hận không thể tát tên mập mạp này một phát. Kẻ ngu ngốc đều có thể nhìn ra sự việc, người nầy lại vẫn có thể nói dối như vậy.
Nhập ngũ nhiều năm, từ một tên thiếu úy nho nhỏ tốt nghiệp trường quân đội, đi từng bước một đi tới vị trí ngày hôm nay, Pierre dựa vào là tác phong nghiêm cẩn cùng lí luận quân sự vững chắc. Đối với chiến tranh, trong lòng hắn vẫn cảm thấy kính sợ. Loại người hắn không ưa nhất, chính là loại người vỗ trán liền đưa ra ý kiến cùi bắp như mập mạp, là loại người khốn nạn lấy sinh mệnh binh lính làm tiền đặt cược như vậy.
Nếu như là ở trên chiến trường, cho dù bị đưa ra tòa án quân sự, hắn cũng muốn tại sau lưng loại người này bắn một viên đạn. Hắn tuyệt đối không cho phép binh lính của mình bị một câu nói tùy ý của người như vậy đưa vào chỗ chết!
"Thì ra người ra tiền tuyến tác chiến không phải là bản thân Điền Tướng quân," Pierre cố nén sự xúc động muốn chửi ầm lên, nói với vẻ châm chọc khiêu khích: "Ngài rời xa mưa bom bão đạn, đương nhiên không biết đây là sự mạo hiểm.".
"Ai nói ta không đi?" Mập mạp cười hắc hắc, nhe ra hàm răng trắng như tuyết: " Bộ đội Tài Quyết Giả, đúng lúc ta nghĩ muốn đi xem một chút.".
"Ngươi?" Pierre nhìn khuôn mặt trắng trắng mập mập của mập mạp, đang chuẩn bị chế nhạo, chợt nhớ tới, chính mình từng nghe người ta nói người này là một gã Chiến thần cơ giáp. Ở Thương Lãng tinh, hắn vẫn đấu tranh anh dũng, sư đoàn bọc thép Jaban thứ hai, liền bị người nầy cùng vài tên Chiến thần cơ giáp hắn dẫn theo tiêu diệt, hơn nữa, lần này tới, bọn họ còn đã mang đến năm trăm chiếc cơ giáp đời 12 mới nhất.
Pierre nhìn mập mạp từ trên xuống dưới, ánh mắt chớp động. Bất kể như thế nào hắn cũng không có cách đem người trong đồn đãi kia liên hệ với tên mập mạp trắng trắng mập mập, vẻ mặt mơ hồ ở trước mắt.
Luôn luôn tác chiến tại Lôi Phong tinh, mặc dù có nghe thấy về Phỉ Quân, nhưng mỗi ngày Pierre đều vì chiến cuộc mà sứt đầu mẻ trán, thật sự không có hứng thú đi chú ý một tên từ một nước nhỏ như Liên Bang Leray đi ra. Cho dù được đồn đại vĩ đại hơn nữa, thì hắn cũng sẽ cười trừ. Đồn đãi luôn luôn sẽ bị phóng đại, thế giới này, được xưng là thiên tài, bị khoe là danh tướng, có bao nhiêu người té ngã, mất chức liền không thể bò lên lại được?
Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, chiến tích gì, đều chỉ có thể đại biểu cho quá khứ. Nếu muốn được hắn tôn kính, thì nhất định phải lấy ra thứ gì xác thực. Chẳng qua, hắn sẽ không cho người nầy dùng năm sư đoàn bọc thép làm tiền đặt cược để chứng minh bản thân.
Pierre cảm thấy được, mình ở nơi này cùng mập mạp tranh luận, là chuyện hoàn toàn lãng phí thời gian, hắn không kiên nhẫn phất phất tay nói: "Điền Tướng quân, ngươi vẫn nên mau chóng sửa sang lại bộ đội của người đi. Về chiến cuộc tiền tuyến, ta đã để cho bộ tham mưu chuẩn bị xong một phần tư liệu, xem xong, ngươi sẽ càng thêm hiểu rõ thế cục tiền tuyến hiện tại. Có lẽ, đến lúc đó ngươi mới có thể chân chính hiểu rõ tình cảnh của chúng ta. Chuyện ở trấn Lorenzo, vẫn là do quân đoàn ba mươi ba chống đi qua. Ta hi vọng bộ đội của ngươi có thể chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút. Bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp chúng ta.".
"Vâng!" Mập mạp đứng nghiêm chào: "Tư lệnh các hạ.".
Pierre ngẩn ra, "Ta không phải tư lệnh..." Lời nói còn chưa dứt, hắn liền lúng túng ngừng lại.
Mấy nữ nhân bên cạnh mập mạp, đã sớm cắn môi, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng. Mập mạp này chính là tên khốn kiếp. Nếu ai tranh chấp cùng hắn, thì kết cục luôn như vậy.
Lại nói tiếp, hắn đối với tên Pierre này, coi như là không tệ. Tuy rằng Pierre hơi có chút bảo thủ, cuối cùng vẫn là suy nghĩ vì binh lính cùng chiến cuộc. Không có loại sắc mặt ích kỷ tự đại như những người khác, cũng không có vì bản thân mà không để ý đến đại cục. Nếu như đụng tới một người như vậy, thì mập mạp đã sớm phun một bãi nước bọt lên mặt hắn rồi.
Ý thức được chính mình đã vượt qua quyền hạn của tham mưu trưởng, mặt Pierre có chút đỏ.
Đối với người luôn luôn nghiêm cẩn như hắn mà nói, sai lầm như vậy gần như là không thể nào xuất hiện. Chẳng trách mập mạp dùng phương pháp như vậy làm cho hắn khó chịu, phải biết rằng, thân phận của hắn, bắt đầu vốn cũng không có quyền sai khiến mập mạp.
Ở bên trong tài liệu lúc trước bộ chỉ huy chuyển tới, cũng đã nhắc tới, mập mạp này có toàn bộ quyền chỉ huy năm sư đoàn bọc thép mà hắn dẫn theo. Nói cách khác, đừng nói tham mưu trưởng không quản được hắn, mà ngay cả tư lệnh cánh quân lục quân Trần Phượng Tây cũng không thể ra lệnh cho hắn. Nếu hắn muốn mang theo bộ đội đánh loạn một trận, thậm chí trực tiếp xông hướng bộ chỉ huy Tây Ước, thì cũng không ai có thể nói một chữ không.
Làm đồng minh trong Quân Đông Minh, tất cả giao tiếp cùng Phỉ Quân. Đều dựa trên hai chữ thương lượng.
Huống chi, điều quan trọng hơn là, Trần Phượng Tây mới là quan chỉ huy cao nhất, khi hắn không phát biểu ý kiến, chính mình nói những lời này, đúng là có chút vượt quyền.
Xem Pierre mặt đỏ, Trần Phượng Tây cười khổ lắc lắc đầu.
Đã biết tham mưu trưởng đến từ Payon, tâm cao khí ngạo tính cách cố chấp, có tật xấu chung của đại đa số người Payon. Chẳng qua, người này cũng không tệ, quân sự rèn luyện hàng ngày cũng rất cao. Từ khi bắt đầu hợp tác tới nay, chính mình tận mắt nhìn thấy Pierre loay hoay bận rộn, chân không chạm đất. Hắn không có thời gian chú ý Phỉ Quân, nhưng chính mình ở phương diện này nhận được cũng không ít tình báo.
Nghĩ đến tài liệu do Lý Hồng Vũ chuyển cho mình, ánh mắt Trần Phượng Tây, liền dán chặt lên trên điện tử sa bàn.
Theo lẽ thường mà nói, tỉ lệ thành công của kế hoạch do mập mạp đưa ra có thể tính là không. Thế nhưng, dựa theo đánh giá của quân bộ Trenock đối sức chiến đấu của Phỉ Quân, thì kế hoạch này.... Thật sự có chút mê người!
Từ khi bắt đầu tới nay, cánh quân vẫn áp dụng trạng thái phòng ngự. Mình và Pierre nghĩ hết biện pháp bổ sung phòng ngự. Tuy rằng làm như vậy sẽ yên ổn, thế nhưng, binh lực tiêu hao, lại làm cho mọi người run sợ. Nếu trong một tháng này viện quân chỉ có năm sư đoàn này của Phỉ Quân mà nói, thì gần như có thể khẳng định, dựa vào chiến thuật như bây giờ, thì họ không thể thủ cho đến khi viện quân đến.
Nếu muốn sống qua một tháng, nhất định phải cho địch nhân vài bài học đau đớn!
Nếu kế hoạch của mập mạp thành công, thì ba sư đoàn bọc thép cùng một liên bọc thép Tài Quyết Giả, tuy rằng không tính là thắng lợi vĩ đại long trời lở đất, nhưng cũng có thể ủng hộ sĩ khí, làm cho Belliveau đau lòng một trận!
Huống hồ...
"Trần Tướng quân," mập mạp lặng lẽ vươn đầu đến bên tai Trần Phượng Tây, làm giống như kẻ trộm mà nói: "Đó là một cơ hội tốt, nếu chúng ta không thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy được một chiến tích làm cho kẻ dưới phục tùng, thì chờ tới khi chuyện nhóm tiếp viện thứ ba, cũng sẽ không có chỉ tiêu của Lôi Phong tinh lộ ra ngoài, thì cuộc chiến này sẽ không có cách nào đánh tiếp.".
Trần Phượng Tây liếc mắt nhìn vẻ mặt thật thà phúc hậu của mập mạp.
Tên mập mạp này làm sao giống vẻ bề ngoài chất phác mơ hồ được, người nầy quả thực là một con cáo già!
Nghĩ đến tư liệu của mập mạp, rồi nghĩ đến hạm đội của mập mạp vừa mới xử lý rồi Oblon, trong lòng Trần Phượng Tây, liền có một loại xúc động bất chấp tất cả.
Người nầy, ở Thương Lãng tinh mang theo mấy chục cơ sĩ mấy chục chiếc cơ giáp, có thể liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, nếu cơ sĩ dưới tay hắn thực sự có được một nửa bản lĩnh của những Chiến thần cơ giáp đó..... Hai cái sư đoàn, trên vạn người... Đây là một cỗ lực lượng kinh khủng bực nào. Mà quân thần Hastings cùng Nguyên soái Lý Tồn Tín, ở dưới tình huống như vậy đem hắn phái đến nơi đây, gần như là nói rõ cho mình về năng lực của hắn!
Trần Phượng Tây cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh. Hắn cắn răng, hỏi mập mạp: "Điền Tướng quân, đây không phải là trò đùa, ta muốn biết, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?".
"Nếu như đối phương chỉ có ba sư đoàn cùng một liên bọc thép Tài Quyết Giả, ta có phần trăm...." Mập mạp vươn bàn tay, năm ngón tay đắc ý lắc lư qua lại....
50%? Trong lòng tất cả mọi người giật mình. Mức nắm chắc này tuy rằng không tính cao, nhưng cũng đã đủ để đánh cược một lần rồi.
Ý nghĩ này mới từ trong đầu chợt lóe lên, chợt nghe mập mạp hò hét mà nói: "Lão tử có 500% nắm chắc, đem đám con rệp này ép thành nước!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT