“Ngươi không sợ tuyên bố đầu hàng như vậy, bộ hạ của ta sẽ hoài nghi sao?” Virgo nói.
“Ừm, đó là một vấn đề” Mập mạp gật đầu “Bất quá, nếu như ta với thân phận
của ngươi tuyên bố, thân vương của các người đã rơi vào trong tay của
Phỉ Minh, trao đổi điều kiện, cũng là thả mọi người đi, đổi lấy các
người cùng thân vương của các ngươi rời đi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ
nghĩ như thế nào?”
Nghĩ như thế nào? Cái này căn bản không cần suy đoán.
Mập mạp đối với nhân tính nắm bắt quá chuẩn.
Đối mặt tuyệt cảnh như vậy, đối mặt tin tức thân vương bị bắt làm tù binh,
sư đoàn bọc thép Đệ Nhị căn bản là không có lựa chọn khác. Mập mạp có
cũng đủ lý do giả mạo mình để thả cơ giáp màu đỏ bị vây khốn, sau đó...
“Ngươi sẽ để chúng ta rời đi?” Virgo nhìn mập mạp.
“Sao có thể?!” Mập mạp làm ra vẻ bị dọa hết hồn.
“Vậy ngươi thất tín như vậy, danh tiếng của ngươi... “ Virgo giọng căm hận nói.
“Cái gì danh tiếng của ta?” Mập mạp kỳ quái nói: “Không phải danh tiếng
của ngươi à. Ta rất có thành ý phóng thích các ngươi, thế nhưng ngươi
cảm động chân thành của ta, muốn lưu lại đầu hàng, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?!”
Sắc mặt của Virgo càng ngày càng tái nhợt. Ba
ngày qua hối hận, mắt thấy thắng lợi nắm chắc nhưng phát hiện mình rơi
vào nghẹn khuất trong cái bẩy của người khác, các loại tâm tình đụng
nhau làm ngực hắn phát đau, rốt cục a một tiếng phun ra một ngụm máu.
Trong mơ mơ màng màng, màn hình cơ giáp chủ sáng lên, thông tin bộ chỉ huy Phỉ Minh đã được chuyển.
Bên tai truyền đến âm thanh của đứa bé trai: “Mập mạp, nên giết chết hắn.”
Virgo cười khổ uể oải nằm trên mặt đất, hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ
ràng đứa bé trai đối với mình vì sao lại thù hận như thế, từ khi đối
thoại bắt đầu, nó vẫn nhìn mình, ánh mắt âm tình bất định, tựa như đang
hạ quyết tâm cái gì.
“Trong phim đều diễn như thế.” Đứa bé trai nghiêm trang nói: “Hắn biết nhiều quá!”
Tên bệnh tâm thần này! Virgo cười thảm giơ tay lên.
Đại hỉ đại bi trong ba ngày thay đổi rất nhanh, đã dằn vặt hắn đến nổi tinh bì lực tẫn, theo thời gian trôi qua, theo sư đoàn bọc thép Đệ Nhị càng
chạy càng xa trên tuyệt lộ, hắn đã sớm không có dũng khí đồng quy vu
tận. Lúc này sơn cùng thủy tận, hắn không có lựa chọn khác.
“Ta đầu hàng.”
Trên màn hình, mây trắng nhè nhẹ trôi giữa dòng qua, sơn cốc dưới mây trắng, một mảnh tĩnh mịch.
Lấy chỉ huy cơ giáp làm trung tâm, sư đoàn bọc thép Đệ Nhị Jaban xếp thành
trận phòng ngự hình hình tròn, mà ở bốn phía của bọn họ, cơ giáp của bốn sư đoàn bọc thép Trenock tổng cộng năm mươi tiểu đoàn, đã đem chân núi
sườn núi thậm chí đỉnh núi, đều chen đến tràn đầy.
Ở đây, dường như là một thùng thuốc súng lớn, chỉ cần một chút ánh lửa, sẽ đem tất cả nổ nát bấy.
Ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào chiếc chỉ huy cơ giáp vắng vẻ không tiếng động ở giữa.
Binh sĩ Jaban đang chờ đợi, Binh sĩ Trenock, cũng đang chờ đợi. Trong lòng
càng nóng như lửa đốt, lại là khán giả Trenock trước TV. Không ai biết, lúc này trong chỉ huy cơ giáp, mập mạp bị bắt làm tù binh và cái sư
trưởng Jaban trẻ tuổi kia, sẽ đạt thành cái dạng điều kiện gì với bộ
chỉ huy Phỉ Minh.
Bất quá, mọi người có thể khẳng định, trận này, Phỉ Minh hoàn toàn thua. Trận này phát sóng trực tiếp trên TV, giống
như Phỉ Minh tự làm rớt hòn đá đập trúng chân mình. Tuy rằng không muốn
ai nhìn chiến sĩ của mình chết trận, đối với dân chúng mà nói, mọi
người càng không muốn nhìn thấy, chính là dáng dấp quỳ gối đầu hàng
hèn mọn của mập mạp.
Khi hắn lãnh đạo đội ngũ dẫn dắt sư đoàn
bọc thép Jaban rời đi, khi hắn dẫn dắt cơ giáp màu đỏ một đường trốn
chết, cũng điên cuồng đột nhập đám cơ giáp Jaban, một đao phá vỡ khoang
chính của chiếc Anubis, hắn vẫn là một gã anh hùng làm cho hận không thể hiện tại đứng ở phía sau của hắn, đi theo hắn cùng trải qua chiến dịch
rung động đến tâm can này.
Thế nhưng, khi hắn đối mặt với uy hiếp của tử vong, khi hắn vì con hắn, nước mắt chảy ra vẻ mặt nịnh nọt đầu
hàng, hắn đã hoàn toàn lọt sổ.
Rất nhiều người đều tìm đọc tư liệu của mập mạp.
Lực lượng của dân chúng là cường đại, tư liệu của mập mạp rất nhanh đã bị
người lôi ra, Điền Hành Kiện, anh hùng liên bang Leray, học sinh của
Russell, từng nhận hai huân chương Leray. Đã từng một mình dọn sạch sư
đoàn bọc thép Gatralan, đã từng từ trong khu vực của địch nghĩ cách cứu
viện hai trăm bảy mươi tù binh liên bang Leray, đã từng thâm nhập vào
sau lưng địch bắt tù binh hoàng đế James của Gatralan, đã từng đánh gục
tam hoàng tử Tư Đế Phân của Gatralan, đâm chết đại công tước Victor.
Mà trước đó không lâu, chính là hắn, với một khu trục hạm bắt toàn bộ thế
giới tự do Mars, quân đội hắn lãnh đạo, tự xưng là Phỉ Quân, mọi người
trợn mắt há hốc mồm mà nghe tin tức từ các loại con đường truyền bá, bọn họ căn bản không có biện pháp đem truyền kỳ của một anh hùng và mập mạp trên màn hình liên hệ với nhau.
Mà những việc từ nhỏ đến lớn của người này, kỷ lục hơn hai mươi lần chạy trốn, tính cách nhát gan sợ
chết và đánh giá của người khác đối với hắn đồng thời bị đào móc ra, mọi người cấp tốc tin tưởng một loại cách khác nói. Đây là một anh hùng
được làm ra, là kết quả của chiến tranh vệ quốc Leray.
Vì cổ vũ
dân chúng, cao tầng Leray đã thổi ra một bọt xà phòng thật lớn, mà cái
bọt xà phòng này, ngày hôm nay, tại trước mắt bao người, bị sắc mặt đầu
hàng đáng thẹn của mập mạp phá vỡ.
Loại cách nói này, gây ra rối loạn cho rất nhiều chỗ.
Người Leray lưu vong đến Trenock cũng không ít, không có một người Leray nào
dễ dàng tha thứ cho anh hùng của quốc gia Leray bị người nói xấu là làm
giả. Rất nhiều người đã đánh nhau.
Một ít người đang vì anh hùng thật giả mà cải cọ, càng nhiều người chỉ là trầm lặng.
Mập mạp dẫn dắt chi bộ đội này chấp hành một nhiệm vụ gian khổ, đây là sự
thật. Hắn dẫn dắt đội ngũ nhằm vào kẻ địch là sự thật. Mà hắn vào thời
điểm sống chết cuối cùng trước mắt quỳ gối đầu hàng, cũng là sự thật.
Bất quá, đó đều là tranh luận do một mình hắn dẫn ra. Không quan hệ với
các chiến sĩ khác.
Những chiến sĩ này, là thật sự chiến đấu khắp
nơi, bọn họ không có đầu hàng, khi mập mạp yêu cầu bọn họ đầu hàng, bọn
họ giơ súng pháo lên, làm ra trả lời.
Mọi người không muốn rơi
vào tranh luận. Bọn họ chỉ muốn biết, hơn một trăm chiến sĩ Trenock trẻ
tuổi kia, rốt cục còn có thể sống về nhà hay không.
Loại chờ đợi này, không thể nghi ngờ là lo lắng.
Bọn họ sẽ như thế nào, lúc này, có thể chỉ có bộ chỉ huy Phỉ Minh, mới biết được đáp án.
Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, năm điểm sáng lượn vòng trên màn hình giả thuyết, dần dần tụ hợp thành hình.
Lý Hồng Võ, Lý Tồn Tín, Bùi Lập Đồng, Lemke cùng với tất cả tướng lĩnh cao cấp của bộ chỉ huy tối cao bao gồm Hasting ở bên trong nhận được tín
hiệu, đều ngơ ngác nhìn trên hình ảnh xuất hiện hai khuôn mặt đắc ý
dào dạt của một lớn một nhỏ, còn có thi thể đầy đất trong bối cảnh và sư trưởng Virgo của Jaban bị buột như lợn.
Bọn họ ngơ ngác nghe
Virgo thừa nhận đầu hàng, ngơ ngác nghe mập mạp giảng giải kế tiếp làm
sao để dẫn dắt một trăm danh Trenock chiến sĩ, làm sao tuyên bố đầu
hàng, làm sao khống chế sư đoàn bọc thép Đệ Nhị, bảo đảm toàn bộ quá
trình không xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Không ai dám tin tưởng tất cả cái này là thật.
Vắng vẻ, bao phủ bộ chỉ huy.
Không biết qua bao lâu thời gian, lão nguyên soái Lý Tồn Tín đột nhiên nở nụ
cười. Ông lão dùng âm thanh run run hung hăng mắng một câu “Thằng nhóc
con!!”
Trong bộ chỉ huy tối cao, đồng dạng lặng ngắt như tờ.
Hasting nhìn Virgo bị trói như một chút, quay đầu nhìn về phía Margaret, trong
ánh mắt, mang theo tán thưởng và tiếu ý không hề che giấu: “Người này
là một tên khốn có tâm trả thù rất mạnh.”
Margaret cũng không
biết nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi, vẻ mặt đỏ bừng “Hắn cũng là một tên
khốn!” Trong màn hình TV, sơn cốc vắng vẻ mà đọng lại, rốt cục có hành
động.
Nhìn hơn một trăm chiếc cơ giáp màu đỏ ở giữa, chậm rãi đi
tới trong đàn cơ giáp Jaban do dự mà thong thả tách nhau ra, tiến vào
trong đàn cơ giáp Trenock, dân chúng đều ngừng hô hấp lại, tim đập
nghe rõ như bên tai.
Mà khi bọn họ thấy sau một trận gây rối, cơ
giáp chiến sĩ Jaban dưới pháo khẩu của cơ giáp Trenock xung quanh chậm
rãi tới gần, giải trừ trạng thái chiến đấu, mở khoang chính đầu hàng,
tất cả mọi người không thể tin hai mắt của mình.
Xảy ra chuyện gì?!
Một chiếc rồi một chiếc cơ giáp của Jaban giải trừ trạng thái chiến đấu,
một đội rồi lại một đội cơ giáp Trenock xen vào đội ngũ Jaban, khống chế cơ giáp chiến sĩ Jaban giơ cao hai tay lên.
Mọi người ngơ ngác nhìn tất cả kỳ tích trước mắt. Mãi đến khi âm thanh quen thuộc của Lemke vang lên trong hình ảnh.
“Tôi không cách nào nói cho các người biết, rốt cục xảy ra cái gì, tất cả
cái này. Vào lúc này, tôi chỉ cần nói một câu hãy hoan hô đi, chúng ta
thắng rồi.”
Thắng rồi!
Hai chữ này, dường như một hỏa tinh, phát nổ toàn bộ Trenock.
Tiếng hoan hô dường như sấm sét vang lên.
Tất cả mọi người điên rồi. Trg phòng nghỉ cao ốc, trong quán bar, trong
quán bia, trong nhà, vô số người đồng thời nhảy dựng lên, lao ra cửa
lớn, nhảy ra đầu đường. Vô số người trẻ tuổi giơ cao cờ của Trenock, đi
lại trên đường. Vô số người kinh hỉ đến sợ run, vô số người vì chiến sĩ
bình an trở về vui mừng mà khóc.
Không ai truy cứu rốt cục
xảy ra cái gì, từ địa ngục đến thiên đường, cái lực lượng này thừa lại,
chỉ kịp dùng hết toàn thân, dùng hết mọi nhiệt tình đi dung nhập vào
trong đàn người sung sướng.
Trong đại sảnh bộ chỉ huy, hơn mười màn hình, phân biệt truyền phát tin của màn hình TV trong nước truyền đến.
Dân chúng sôi trào, trên đường phố vừa thân ảnh của cả đám nhảy nhót.
Quốc kỳ của Trenock đỏ rực như biển biến ảo trên màn hình, mặt của tất cả quan binh trong đại sảnh chỉ huy lúc sáng lúc tối.
Keng, một
tiếng vang nhỏ. Trên đài điều khiển, đèn xanh sáng lên, đó là tín hiệu
của tiền tuyến truyền đến hành động thuận lợi hoàn thành.
Lão nguyên soái Lý Tồn Tín cởi quân mão, ném lên không trung.
Tất cả tham mưu, tất cả quan quân, tất cả binh sĩ đều nhảy dựng lên. Vô số
quân mão bị ném lên không trung, trong đại sảnh chỉ huy của mẫu hạm Hách Ma Đức, nhất thời thành một mảnh sung sướng.
Sohpie không thể
tin được con mắt của mình nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mễ Lan và
Boswell, nhẹ nhàng mà ôm, trên mặt mỹ lệ, tràn đầy tự hào và hạnh phúc.
Sophie nhớ tới câu nói không có chút do dự của cô gái kia.
“Hắn sẽ trở về.”
Nhìn đàn người hoan hô, nhìn quân mão bay lượn khắp bầu trời, nhìn hai khuôn mặt trên màn hình lộ ra vẻ đắc ý, nhưng cố ý làm ra biểu tình rất
ngượng ngùng. Sophie cảm thấy lòng của mình, bị một bàn tay vô hình
hung hăng xiết một chút, cô ấy nở nụ cười, lấy tay che miệng, nước mắt
tràn mi mà ra.
Màn hình, trong vệ tinh, dần dần sáng lên, đó là một mảnh núi non trùng điệp trong màu xanh của trời, màu trắng của tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT