Vùng núi phía bắc, dãy núi Tecklar hùng vĩ đang kéo dài mấy nghìn km.
Trên đỉnh dãy núi tựa như một con rồng khổng lồ này là một lớp tuyết dày quanh năm không tan. Ở trên sườn núi là lớp nham thạch xám nâu trơ trụi, mà ở dưới chân núi, lại là những dòng suối ngang dọc cùng với rừng rậm nguyên thủy rậm rạp.
Sư đoàn thiết giáp 13 và sư đoàn bộ binh 51 lúc này đang đóng quân trong một khe núi dưới chân núi Tecklar.
Trong khu rừng rậm rạp, hàng vạn binh sĩ Trenock đã đem những vị trí mà ánh mắt có thể nhìn thấy, biến thành một quân doanh khổng lồ.
Mấy chục chiếc robot tỏa ra tuần tra khắp bốn phía, các binh sĩ sửa chữa đầy người là dầu mỡ đang vội vàng sửa chữa robot, các sĩ quan bận rộn kiểm tra bản đồ, tiểu đội nấu bếp đang nấu cơm trong chiếc robot vận tải đã mở rộng, các binh sĩ y tế thì đỡ lấy người bị thương, chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời, tiến hành trị liệu hồi phục.
Trên một khoảng đất trống bằng phẳng, mơ hồ có thể thấy được mấy chiếc robot đang bay nhảy chuyển dời, âm thanh đấm đá thỉnh thoảng lại truyền đến - Đó là những Chiến Thần robot của Phỉ Quân đang truyền dạy kỹ thuật tác chiến của bọn họ cho các chiến sĩ robot. Cuộc huấn luyện này đã bắt đầu được tiến hành từ khi đột phá thị trấn Ôn Tuyền. Dưới sự truyền dạy của bọn họ, các chiến sĩ robot tuy rằng vẫn chưa đến mức tiến bộ vượt bậc, thế nhưng tại phương diện phối hợp yểm hộ từng lớp kiểu giao thoa cùng với một số kỹ thuật trí mạng khi cận chiến, lại có sự nâng cao không ít.
Dù sao đây đều là những chiến sĩ đã trải qua trăm trận, có đôi lúc, cái mà mọi người thiếu chỉ là một chút dẫn dắt đâm phá tấm màng cửa sổ mà thôi. Thế cho nên mỗi một câu nói, mỗi một động tác giảng giải của những vị cao thủ đứng ở một cảnh giới khác kia, liền có tác dụng chạm đá hóa vàng. Giữa những tiếng kim loại va đập vang vọng khi robot giao đấu, thỉnh thoảng lại truyền đến một hồi than thở, rồi một hồi hoan hô.
Trên một khoảng đất trống bên bờ một hồ nước nhỏ đẹp đẽ gần đó, ánh nắng mặt trời đang xuyên qua màn lá cây, le lói chiếu xuống thảm cỏ. Robot chỉ huy đã được mở ra, lớp thiết giáp tự động cùng với máy móc trải ra bên ngoài robot đang tổ hợp thành một sở chỉ huy lộ thiên.
Bùi Lập Đồng cầm bút vẽ vẽ lên sa bàn điện tử; Balmer thì đang nhỏ giọng nói chuyện với một gã tham mưu bên mặt hồ sóng gợn lăn tăn; lão nguyên soái Lý Tồn Tín thì ngồi trên ghế xếp, duỗi thẳng chân, híp mắt phơi nắng; các tham mưu ai làm việc nấy bận rộn đi tới đi lui; Boswell, Mễ Lan và đám nhân viên nghiên cứu khoa học thì đang bận rộn tiến hành thu thập số liệu và kiểm tra mấy chiếc [Lôi Đình] lặng im đứng đó.
"Kiếm bộn rồi... Ha ha..."
Cách đó không xa truyền đến một tiếng cười ngây ngô, khiến cho tất cả mọi người đều ngừng lại công tác trên tay. Mọi người liếc mắt nhìn thoáng qua hướng âm thanh truyền tới, ngay sau đó đánh mắt nhìn nhau một cái, lắc đầu cười khổ.
Trên bãi cỏ cách đó vài chục mét, các robot vận tải đang xếp từng hàng từng hàng thành một đội hình lớn. Nhân viên hậu cần mồ hôi đầy đầu đang kiểm kê số vật tư thu được chồng chất như núi, mà hai cái tên mập mạp vô công rỗi nghề nhất trong doanh trại kia, thì lại đang lạch bà lạch bạch đi theo sau cái mông viên chủ quản hậu cần, nghển cổ nhìn vào danh sách trong tay viên chủ quản, gương mặt vui mừng không sao kiềm chế được.
Trên đoạn đường tới đây, mọi người cuối cùng cũng đã hiểu tại sao quân đội của cái tên mập mạp này lại được đặt tên là Phỉ Quân.
Từ lúc đột phá vòng vây ở thị trấn Ôn Tuyền đến nay, chỉ trong vòng hơn năm mươi giờ đồng hồ ngắn ngủi, hai tên thổ phỉ một lớn một nhỏ này đã cùng nhau dẫn theo bộ đội thiết giáp đi làm vài vụ.
Khu vực vùng núi phía bắc cực kỳ rộng lớn, có vô số thành trấn rải rác ở trong đó. Hai con đường cái chủ yếu của Thương Lãng tinh cũng đi xuyên qua giữa vùng núi phía bắc. Tiến vào trong vùng núi, nhánh bộ đội này liền tựa như cá vào biển rộng. Mà đối với vị thiếu tướng mập mạp kia mà nói, thì lại giống như một tên thổ phỉ vừa tiến vào kho báu của Alibaba!
Trong khi đội ngũ hành quân vào sâu trong vùng núi, hai tên này lại chưa hề nhàn rỗi một khắc nào. Thứ mà các tham mưu trong bộ chỉ huy nhìn thấy được mỗi ngày, chính là cảnh hai gã mập mạp và Thối Thối cứ lấm la lấm lét nhìn chằm chằm vào bản đồ, thương lượng với nhau xem nên đánh cướp chỗ nào - Đứa trẻ có tên là Thối Thối kia quả thực quá quen thuộc với vùng núi phía bắc. Không chỉ vậy, nó tựa hồ còn có thể nhìn thấu bố trí binh lực của người Jaban, còn có thể biết được căn cứ của bọn hắn phân bố ở đâu.
Ban đầu, mọi người còn tưởng đây chỉ là một trò đùa. Dù sao thì số robot thu được ở thị trấn Ôn Tuyền cùng với số robot vốn có cũng đã một lần nữa thành lập ra được một trung đoàn thiết giáp tăng cường và một đại đội điện tử tăng cường. Mà số robot hỏng thu được trên chiến trường, cộng với những linh kiện thu được, cũng đang dần dần biến thành từng chiến robot gia nhập vào trong danh sách tác chiến của sư đoàn thiết giáp 13.
Bộ binh của sư đoàn 51 thì cũng không hề thua kém. Một lượng lớn vũ khí, robot vận tải cùng với vũ khí trang bị cho từng binh sĩ vừa tịch thu được đã được cấp phát, khiến cho hỏa lực và sức cơ động của sư đoàn 51 hiện nay cũng không thua kém bao nhiêu khi so sánh với một sư đoàn thiết giáp. Tuy rằng bộ binh không thể cứng chọi cứng chính diện với sư đoàn thiết giáp ở vùng dã ngoại, thế nhưng nếu nói đến chạy trốn và phòng thủ trận địa, cho dù đồng thời phải đối mặt với hai sư đoàn thiết giáp, bọn họ cũng có thể chống đỡ được mấy ngày.
So với lúc trước, những tháng ngày bây giờ quả thực chính là như nông nô xoay người làm địa chủ, không thể dễ chịu hơn được nữa rồi. Bởi vậy trong mắt tất cả mọi người, hiện tại thứ mà đội ngũ cần làm, đó chính là bảo tồn thực lực, né tránh sự càn quét của quân địch ở xung quanh. Ai mà lại muốn chủ động đi trêu trọc người ta chứ, cướp nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, cuối cùng cũng đâu thể phản công với hai cái sư đoàn này nha?
Thế nhưng, gã mập mạp này hết lần này tới lần khác lại cứ tùy ý làm bậy!
Ra khỏi thị trấn Ôn Tuyền không được bao lâu, vừa mới tiến vào vùng núi phía bắc, phía sau mông thậm chí còn có một sư đoàn thiết giáp Jaban truy kích đuổi theo từ đường cái số 3 sang bên này, hắn vậy mà lại cùng với đứa trẻ kia thừa lúc đêm tối, dẫn theo một đám Chiến Thần chưa bao giờ thèm hỏi han nửa chữ cùng với một tiểu đoàn thiết giáp vẫn không biết đầu cua tai nheo gì, đi tập kích vào một thị trấn nhỏ ở cách 60 km phía trước đường đi của quân chủ lực.
Nhân khẩu của thị trấn đó cũng không nhiều, có điều, bởi vì tại đó vốn có một căn cứ đóng quân của Trenock, lại là một vị trí trọng yếu giữa đường cái số 3 và đường cái số 5. Bởi vậy, người Jaban tại đó đã cho đóng hẳn một tiểu đoàn thiết giáp. Một mặt là bảo vệ tuyến vận tải hậu cần trên đường cái, mà một mặt khác, lại là thanh trừng kẻ kháng cự, tăng cường sự khống chế đối với Thương Lãng tinh.
Vào đêm đó, khi đám người mập mạp khi trở về, thứ mà các chiến sĩ toàn doanh trại nhìn thấy được, đó là hơn một trăm chiếc robot vận tải chở đầy vật tư nối liền không dứt tiến vào căn cứ, chiến lợi phẩm chồng chất như núi. Giữa những ngọn đèn robot lấp lóe là những tiếng ồn ào náo nhiệt. Đám người mập mạp ngoại trừ thu được gần một trăm chiếc robot chiến đấu và vô số trang bị vũ khí, thậm chí còn mang về một nhóm binh sĩ vốn thuộc đơn vị bộ đội phòng thủ địa phương bị đánh tan cùng với đội ngũ quân phản kháng bị người Jaban giam giữ.
Tròn ba nghìn chiến sĩ bộ đội phòng thủ địa phương cùng với tổng cộng hơn một trăm dân binh, cảnh sát, dân chúng Trenock bình thường được bổ sung vào đội ngũ, đơn giản khiến cho lão nguyên soái Lý Tồn Tín và hai vị sư đoàn trưởng cười toét cả miệng.
Bắt đầu từ đây, sự việc liền bắt đầu không chỉnh đốn được nữa.
Vốn chỉ có hai gã mập mạp một lớn một nhỏ này lén lút thương lượng, lôi kéo bộ đội đi ăn mảnh. Đánh qua một trận, được sự đồng ý ngầm của Bùi Lập Đồng, đám người của tiểu đoàn thiết giáp cũng lại bắt đầu ngang nhiên trắng trợn bu lại cùng một chỗ mà tính tính toán toán.
Một đám người suốt ngày thương lượng xem nên tập kích vào chỗ nào, hơn nữa còn nói đánh là đánh. Vừa mới tập kích vào một chỗ xong, vật tư thu về còn chưa kiểm kê hết, chợt nghe đứa trẻ kia báo ra một địa danh mới, rồi được gã mập mạp tính toán giả lập một phen, cái mông đám người này lập tức lại ngồi không yên.
Chỉ hơn năm mươi giờ ngắn ngủi, đội ngũ đã bành trướng tới ba mươi ba nghìn người. Vô số tổ chức âm thầm đấu tranh phản kháng, vô số đội du kích trốn vào thâm sơn cùng cốc, vô số thanh niên Trenock sinh ra và lớn lên ở nơi này, tất cả đều đang vượt qua núi đồi trùng điệp, hướng bước chân về vùng núi phía bắc. Còn có vô số tổ chức phản kháng đang phát động tập kích vào địa điểm đóng quân của Jaban ở khắp nơi.
Hiện tại, toàn bộ bộ đội trú đóng tại chỗ của Jaban ở vùng núi phía bắc đã trở nên thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Robot trinh sát lần lượt báo cáo truyền về đều là những tin tức bộ đội Jaban nhận lệnh truy đuổi bao vây và triển khai tìm kiếm ở vùng núi phía bắc đang co cụm lui về.
Từ lúc đội ngũ ra khỏi thị trấn Ôn Tuyền, truy kích của Jaban chẳng qua chỉ còn là làm dáng. Vùng núi phía bắc có địa hình phức tạp và phạm vi rộng lớn, trên một tinh cầu di dân cấp một như Thương Lãng tinh, vô số thành trấn nhỏ phân bố chằng chịt rất dễ cung cấp tiếp tế viện trợ cho bộ đội ẩn nấp ở vùng núi. Muốn chộp được bóng dáng của quân chủ lực Trenock ở vùng núi này, chí ít cũng phải đưa vào hai ba mươi sư đoàn, tiêu tốn một hai tháng để tiến hành vây kín bốn phía!
Quân Jaban vốn cũng đã không có lòng tin gì với nhiệm vụ truy kích tiêu diệt này, lại bị mập mạp đánh lén đông một gậy tây một gậy, khiến cho đầu óc choáng váng.
Không nói đến mấy căn cứ vật tư quan trọng bị tập kích, dọc theo đường đi cũng bởi vì mấy lần không phân rõ được đội quân tập kích đến cùng có phải là chủ lực Trenock hay không, kết quả làm cho mấy nhánh bộ đội bị quân chủ lực Trenock vu hồi chuyển hướng trong vùng núi cùng với mập mạp mượn gió bẻ măng nuốt một phát sạch sẽ. Biết rằng cứ tiếp tục hao tổn như vậy thì cũng chỉ tốn công vô ích, hơn nữa lại sợ căn cứ của mình cũng bị người ta hốt đi, quân đội Jaban ở các hướng đều dứt khoát rút lui về.
Điều này cũng khiến cho quân Trenock có được khoảng thời gian nhàn nhã này.
Bên hồ, lão nguyên soái đang ngủ gà ngủ gật chợt mở mắt ra, duỗi người một cái dưới ánh mặt trời, quay đầu lại thấy gã mập mạp vô công rỗi nghề, liền cười mà vẫy vẫy tay: "Điền tướng quân, đến đây, tâm sự với ta chút nào."
"Không rảnh!" Mập mạp cũng không thèm quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào danh sách sĩ quan hậu cần trong tay, ánh mắt sáng rực như sói đói.
Lý Tồn Tín chợt ngẩn ra, ngay sau đó liền nổi đóa một trận.
Các sĩ quan ở một bên nhìn nhau mỉm cười.
Lão nguyên soái Lý Tồn Tín có uy vọng cực cao, tính cách thực ra lại có chút ngang bướng phách lối. Trong bộ chỉ huy quân đội Trenock, lúc lão đầu cao hứng thì thường thường hay chọc ghẹo cho người ta dở khóc dở cười, mà đến lúc tức giận, cho dù là đối mặt với con trai mình thì cũng là nói không được hai ba câu liền vỗ bàn đập ghế mắng chửi té tát. Gặp qua không ít người phải tối tăm mặt mày trước ông ta, thế nhưng kẻ có thể khiến cho ông ta mặt mày hầm hầm mà chỉ biết vểnh râu trừng mắt nhìn, vị thiếu tướng mập mạp Leray này vẫn là người đầu tiên.
Mọi người thấy lão đầu này mặt mày không tốt, đang chuẩn bị xoay mặt đi chỗ khác, làm bộ như không nghe thấy gì hết, chợt nghe thấy Mễ Lan đang kiểm tra robot ở xa xa kêu lên: "Mập mạp, qua đây!"
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, một tia chớp lướt qua, đã thấy mập mạp sớm đã vung vẩy chân lạch bạch chạy tới đó, trong miệng liên tục nói vồn vã: "Tới rồi đây tới rồi đây."
Ào một tiếng, sở chỉ huy vốn lặng ngắt như tờ lại một lần nữa trở nên xôn xao, các sĩ quan mắt nhìn thẳng, hoặc đi tới đi lui, hoặc nói chuyện với nhau, hoặc gõ phím máy tính, thế nhưng đều lén lút liếc nhìn Lý Tồn Tín -- Lão đầu đang buồn bực ngả lưng xuống ghế, nhắm hai mắt lại. Trên trán, nhìn thế nào cũng có mấy sợi gân xanh đang giật giật.
"Vừa nãy Lý nguyên soái gọi ngươi à?" Thấy mập mạp chạy đến trước mặt mình, Mễ Lan liền đóng tấm giáp chân robot lại, vừa dùng khăn lông vệ sinh chuyên dụng lau dầu mỡ trong tay, vừa nhón chân lên, đưa ánh mắt thăm dò lướt qua bả vai mập mạp, nhìn về phía bờ hồ.
"Đâu có đâu!" Mập mạp trợn tròn hai mắt.
"Vậy à." Mễ Lan kéo tay mập mạp, tung tăng nói: "Xong việc rồi, theo ta đi dạo nào."
"Đi dạo?!" Mập mạp chớp chớp mắt, đột nhiên thấy sống mũi cay cay, lệ rơi đầy mặt: "Ta biết có một nơi tốt... Vừa đẹp lại vừa thanh tĩnh, tuyệt đối không có ai."
"Không có ai? Đi dạo thì quan tâm có người hay không làm gì..." Mễ Lan ngẩn ra, ngay sau đó đỏ bừng cả mặt, cắn răng đẩy mập mạp: ".... Mập mạp chết tiệt, còn không mau dẫn ta đi, nếu như phong cảnh không đẹp, xem ta xử lý ngươi như thế nào!"
@@
Ba trăm sáu mươi lăm vạn lỗ chân lông trên người mập mạp đều như lâng lâng, kéo tay Mễ Lan vọt lên robot. Chỉ nghe một tiếng động cơ gầm rú, robot vươn ra tứ chi, đứng lên phóng về phía một ngọn núi lớn ở phía tây.
Nhìn qua vẻ mặt kinh ngạc của các sĩ quan bên ngoài khoang lái thoáng qua trước mắt, lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc của mập mạp, cảnh tượng dính chung một chỗ với mập mạp trong quá khứ lại hiện ra trong tâm trí, Mễ Lan chỉ cảm thấy cả người nóng lên, như muốn nhũn cả ra.... Mập mạp chết bầm này, mấy trò mèo đặc biệt nhiều...
Dưới sự điều khiển của mập mạp, robot bay qua một sườn núi, xuyên qua một rừng cây nhỏ, lại bò lên một vách núi dựng đứng. Hệ thống giảm xóc của robot tựa như cơn sóng nhẹ nhàng nhấp nhô, chẳng hề cảm thấy một chút lắc lư nào.
Mấy phút sau, robot đã đứng trên một ngọn núi nhỏ.
Kéo cánh tay mập mạp, Mễ Lan si ngốc nhìn xuống dưới chân núi.
Đó là một thung lũng nho nhỏ, diện tích không quá một hai km vuông, các đỉnh núi cao vút bốn phía đang vây quanh kín mít cái thung lũng nho nhỏ này. Kéo dài từ trên đỉnh núi xuống là một rừng cây rậm rạp, mà ở giữa cánh rừng, là một hồ nước phẳng lặng như gương. Đáy hồ ánh lên màu lam nhạt, mấy thân cây khô mọc đầy rêu xanh đang nằm yên lặng dưới đáy hồ.
Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, bóng dáng rừng cây xanh biếc bốn phía đang phản chiếu lên mặt hồ trong suốt yên ả, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.
Robot nhảy xuống khỏi đỉnh núi, đi qua khu rừng cây yên tĩnh, tới bên hồ nước.
Hai người nắm tay đứng bên mặt hồ, hít thở bầu không khí lành lạnh của bắc bán cầu Thương Lãng tinh, trong nhất thời chỉ cảm thấy trầm lắng yên bình, tâm hồn thanh thản.
"Muốn tắm không?" Mập mạp nhẹ nhàng ôm bờ eo nhỏ nhắn của Mễ Lan, bàn tay lướt theo mép áo, nhẹ nhàng vỗ về làn da mịn màng mềm mại như tơ, cảm nhận sự co dãn của bờ eo thon nhỏ dịu dàng trong vòng tay.
Mễ Lan mềm nhũn, dựa lên người mập mạp, hai gò má đỏ ửng liếc mắt nhìn hắn: "Bây giờ nước rất lạnh..."
"Có chỗ không lạnh mà...." Mập mạp đắc ý hôn lên mặt Mễ Lan một cái. Chỗ này là hắn phát hiện ra sau khi đánh lén trở về lần trước, đã sớm có tính toán muốn dẫn Mễ Lan đến đây, đối với hoàn cảnh xung quanh tất nhiên đã thăm dò tỉ mỉ. Sau khi thăm dò một lượt, thực sự còn khiến cho hắn phát hiện ra chỗ không tầm thường.
"Đi theo ta." Mập mạp nắm tay Mễ Lan, vòng nửa vòng nhỏ quanh hồ nước, men theo bờ hồ sát bên rìa khu rừng không đến hai phút, đã tới được bên cạnh một đầm nước nhỏ có nối liền với hồ nước.
Không đợi mập mạp giới thiệu, Mễ Lan đã hoan hô lên một tiếng.
Bốn phía rừng rậm tĩnh lặng, dưới những tán cây lớn là lớp lá rụng dày hoặc vàng hoặc đỏ, hơi nước mịt mờ, tràn ngập trên khoảng không phía trên đầm nước, làn sương trắng nhẹ nhàng tựa như kẹo bông.
Suối nước nóng! Mễ Lan hưng phấn ôm chầm lấy mập mạp, hung hăng hôn một cái, tựa như chú nai con chạy đến bên đầm nước, thử đưa tay chạm đến mặt nước đang bốc lên sương mù dày đặc.
Dù sao cũng là suối nước nóng thiên nhiên, độ nóng rất cao, thế nhưng vùng nước nối liền với hồ nước bên kia lại vô cùng dễ chịu. Nước hồ ấm áp bao phủ ngón tay, khiến cho Mễ Lan hận không được lập tức chìm đắm thân mình vào trong làn nước.
Phụ nữ luôn khó có thể sinh ra chống cự đối với cảnh sắc xinh đẹp và dòng nước ấm áp. Trong hai mươi ngày chạy trốn này, đừng nói là ngâm suối nước nóng, ngay cả tắm rửa trong robot vận tải cũng là hy vọng xa vời. Cho đến khi đột phá thị trấn Ôn Tuyền, Mễ Lan mới được vui vẻ thoải mái mà tắm rửa một cái. Vừa nhớ bộ dạng ngượng muốn chết của mình khi nghĩ tới mập mạp trong khi tắm lần trước, Mễ Lan chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra.
Hiện tại, gã mập mạp chết tiệt kia đang đứng ở ngay phía sau mình, ánh mắt đắm đuối vẫn chưa hề xê dịch khỏi bờ mông của mình.
"Xoay ra chỗ khác, không được nhìn!" Mễ Lan cắn môi, ánh mắt dịu dàng trừng lên với mập mạp.
"Được, không nhìn!" Mập mạp dứt khoát xoay người đi.
Biết rõ tên mập mạp này khẳng định không giữ lời, trong lòng Mễ Lan cũng chỉ có sự ấm áp. Trời đất này, rừng cây này, đầm nước ấm áp này, chỉ có hai người mình và hắn.
Bàn tay thon thon như bạch ngọc nhè nhè kéo mở dây khóa bộ trang phục tác chiến. Bộ quần áo chống lạnh liền thân màu vàng nhạt trượt xuống khỏi đầu vai láng mịn, mái tóc như làn mây thoát khỏi sự trói buộc của sợ dây kẹp tóc, phủ xuống như thác. Chiếc quần lót màu phấn hồng rơi tiếp xuống trên bộ trang phục nghiên cứu màu trắng đang trải trên mặt đất…
Trong một tiếng rên nhẹ khó có thể nghe thấy, đôi chân thon dài, bờ mông yêu kiều trơn láng đầy co dãn, rồi vòng eo mảnh mai mà đầy sức sống, đều lần lượt chìm vào trong làn nước ấm áp.
Mập mạp xoay người nhìn Mễ Lan.
Làn sương mù đậm đặc trắng xóa đang nhè nhẹ lơ lửng giữa hai người, tầm mắt mông lung.
"Ngươi không đến sao?”
Giọng nói kiều mị đến tận xương giống như một sợi dây leo thơm mềm mà ám muội bắn ra từ trong màn sương mù, quấn lên người mập mạp.
Mập mạp cởi toang y phục, giống như một con mãnh hổ đầy dã tính mà tiến vào xuống đầm nước.
Màn lụa mỏng bao phủ trước mặt chầm chậm tiêu tán theo khoảng cách càng ngày càng gần. Con mắt sáng ngời mà ngượng ngùng kia càng lúc càng rõ ràng. Theo chuyển động đi tới của thân thể, làn nước đầm đang trượt nhẹ qua làn da, sóng gợn lăn tăn khuếch tán. Một tấm thân mịn màng liền quấn lên trên người giống như bạch tuộc.
Mập mạp ôm lấy bờ mông đầy đặn mà co dãn của Mễ Lan, dùng lực véo nhẹ một cái, lập tức làm bật ra một tiếng rên kiều mị. Chân ngọc thon dài của Mễ Lan quấn ở bên hông mập mạp, bộ ngực rung động nhộn nhạo theo mặt nước nhấp nhô. Một một phân một tấc trên toàn thân đều đẹp đến cực hạn, quyến rũ đến cực hạn.
Mễ Lan ôm cổ mập mạp, ngượng ngùng mà lớn mật nhìn sâu vào mắt hắn, toàn thân mềm nhũn như không xương, trong miệng vậy mà vẫn còn nói cứng: "Dâm tặc chết tiệt, ngươi muốn làm gì?!"
Khóe miệng mập mạp liền nhếch lên một nét cười giống như con sói hư vừa nhìn thấy chú thỏ trắng nhỏ, con mẹ nó đã là tặc rồi, ai còn làm chuyện gì tốt nữa chứ!
Đây là ngươi bức ta nhé!
Hắn cúi đầu, hôn lên cặp môi thơm đỏ thắm của cô gái, bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy khối tròn mềm mại đầy đặn trên mặt nước, ngón tay phe phẩy điểm đỏ hồng nhô lên...
Gió nhẹ phất qua khu rừng, hơi nước nồng đậm phiêu đãng xung quanh đầm nước, tụ tán vô định... Tiếng rên rỉ như khóc như than u a u a kéo dài không dứt. Trong màn sương mù lúc mờ lúc tỏ, hai thân thể trần trụi đang quấn vào với nhau. Sau một lát, tấm thân ngọc mảnh khảnh kia bị xoay qua, bờ mông căng tròn láng mịn dưới vòng eo yểu điệu liền dồn dập lay động trong làn sóng trùng kích mãnh liệt, tiếng sóng vỗ bờ liên tiếp... Chờ mãi mà không thấy mập mạp và Mễ Lan trở về, mọi người trong doanh trại không hiểu sao lại có chút lo lắng và bất an. Cuối cùng, trong sự sốt sắng nóng ruột của lão nguyên soái, giáo sư Boswell cùng với nhóm sĩ quan cao cấp, mọi người lập tức hối hả chia nhau ra đi tìm.
Rốt cục, tại một đầm nước nóng nhỏ lân cận hồ nước ở phía sau dãy núi cách doanh trại không xa, mọi người mới hốt hoảng phát hiện ra hai cái xác lõa thể đỏ bừng, không phải ai khác, chính là của mập mạp và Mễ Lan!
Kiềm nén sự bi thương đến cùng cực, công tác khám nghiệm hiện trường rất nhanh được triển khai.
Sau một hồi đo đạc kiểm tra nguồn nước bằng thiết bị thăm dò, kết hợp với những dấu hiệu hiện rõ trên thân thể tử thi, giáo sư Đỗ Duy Thái, phó trưởng nhóm nghiên cứu khoa học của Phỉ Minh cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân cái chết của hai người mập mạp.
Hóa ra là do cấu trúc địa tầng của vùng núi phía bắc thị trấn Ôn Tuyền vốn dĩ vẫn không ổn định, mặc dù từng trải qua sự hình thành và biến động đến hàng trăm triệu năm, khiến cho nền đất nơi đây vẫn luôn nằm trong trạng thái xô ép dịch chuyển liên tục, tạo thành các miệng hố khe nứt tự nhiên.
Không chỉ như vậy, tầng địa chất ở đây ẩn chứa một lớp khoáng chất đặc biệt, được dung nham nóng chảy bên dưới nung chảy theo thời gian, dần dần hình thành và tích lũy một lượng lớn khí độc bao gồm các hợp chất của lưu huỳnh với hàm lượng đậm đặc. Mỗi lần chỉ cần một chấn động nhỏ sâu dưới lòng đất thôi cũng đủ để khiến cho lượng khí độc này thoát ra ngoài, phát tán ra xung quanh và gây nguy hiểm.
Đây cũng là lí do vì sao tại đây luôn có biển báo cấm tắm và hoạt động gần các nguồn suối nước nóng, vốn dĩ cũng được sinh ra từ miệng các rãnh đứt gãy. Thông thường, người dân ở thị trấn Ôn Tuyền theo sự chỉ dẫn của các chuyên gia, đã xây các đường ống dẫn nước từ đầu nguồn vùng núi về thị trấn, sau đó mới tạo thành các quần thể khách sạn suối nước nóng, chứ không một ai xây dựng bể tắm suối nước nóng ở ngay trên nguồn suối cả, chuyện đó quá nguy hiểm!
Mập mạp và Mễ Lan có lẽ đã quá chủ quan tin vào sự an toàn của nguồn suối nước nóng nơi đây, trong lúc tắm táp, tình ý che mắt nên nhất thời không kịp phản ứng lúc luồng khí độc kèm theo nhiệt độ vô cùng cao thoát ra, dẫn đến cơ sự như mọi người thấy bây giờ.
Trải qua phân tích một cách cẩn thận và logic, mọi chuyện đã trở nên sáng tỏ rõ ràng. Bi kịch xảy ra quá nhanh chóng và bất ngờ, khiến cho người ta chỉ biết bóp tay mà thở dài. Qua hồi lâu, mọi người vẫn chỉ đứng yên lặng tại chỗ.
Mất đi cây cột trụ vững vàng nhất trong tâm lý, bất kể là ai thì nhất thời đều có chút suy sụp tinh thần.
Lý Tồn Tín nhắm mắt hít sâu vào một hơi thật dài, Boswell nắm chặt bàn tay run rẩy, sự kích thích đau đớn đến cùng cực như muốn làm vỡ nát trái tim già của hai người bọn họ. Bùi Lập Đồng, Balmer và các tướng lĩnh sĩ quan khác thì cắn chặt hàm răng, nét mặt đau khổ bi thống. Các binh sĩ và nhân viên hỗ trợ xung quanh thì cũng đều là một vẻ sầu bi. Người ra dấu thánh giá, người than nhẹ nuối tiếc, người cúi đầu lặng im suy nghĩ, người nhìn lên bầu trời xa xăm, có người còn lẩm nhẩm lau nước mắt, tựa vào vai nhau...
Trước đó, hai người bọn họ vẫn còn đang sờ sờ căng tràn sức sống, vậy mà giờ đây đã trở thành một đám linh hồn dần dần tiêu tán trong không gian, để lại hai cái xác băng lạnh vô hồn nằm yên trên mặt đất...
Lại nghĩ tới, khi mập mạp đã leo lên trên bảng danh sách các tướng lĩnh Phỉ Minh tử trận, vậy thì ai sẽ là người dẫn dắt cho cái đội ngũ này chạy trốn thoát khỏi sự truy đuổi vây bắt của quân đội Jaban tại vùng núi phía Bắc này, giúp cho đội ngũ cầm cự được đến khi Phỉ Minh phản công? Thế cục ở Thương Lãng tinh rồi sẽ ra sao? Rồi chiến dịch Reske, Caleston, Bermuda, tất cả sẽ phải chịu những ảnh hưởng cực đoan gì? Leray, Trenock, Phỉ Minh, tất cả sẽ ra sao khi đối mặt với cuộc chiến tranh vũ trụ thảm khốc này?
Muôn vàn câu hỏi đang ầm ầm xoay chuyển trong đầu những người còn ở lại, không một ai trả lời được.
Thế nhưng có một điều, ai cũng có thể nhìn thấy, đó là một chuỗi tháng ngày khó khăn và thảm khốc đang chờ đón bọn họ ở phía trước. Tương lai vốn dĩ vẫn luôn là một thứ cố định và bất biến, sau khi mất đi biến số, hình như nó lại càng trở nên rõ ràng hơn.
...
Đứng ở bên cạnh nhóm người Boswell và Lý Tồn Tín, giáo sư Đỗ Duy Thái cũng chỉ trầm lắng mà lắc lắc đầu, cảm thán cho một đời anh hùng bạc mệnh. Thế nhưng ai mà biết được, truyện thì kéo dài vkl ra, mình thì bận bịu tối mắt tối mũi không có nhiều thời gian, đành phải cho nó kết thúc thôi.
"Vĩnh biệt, Mạo Bài Đại Anh Hùng..."
Giáo sư Đỗ Duy Thái đã âm thầm nói nhỏ như thế, bằng một giọng không ai nghe được, cũng không ai biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT