Bồn địa sơn cốc, tiếng chém giết rung trời.

"Đi, thẳng về phía tây!" Trong màn khói đặc cuồn cuộn, mập mạp đang dùng hết sức lực toàn thân để rống lên.

Âm thanh của máy khuếch đại âm thanh robot bị những tiếng nổ giống như bọt nước văng tung tóe bên cạnh bao phủ. Từng phát đạn pháo năng lượng tựa như sao băng rơi xuống mặt đất, nổ tung giữa đám binh sĩ Trenock đang liều mạng chạy trốn. Mặc dù cả trận hình đã hoàn toàn tản ra, thế nhưng, mỗi một phát pháo năng lượng vẫn sẽ mang đi tính mạng của một vài chiến sĩ.

Cả bồn địa bị bao trùm trong màn khói lửa đạn pháo vô tận. Mặt đất đang run rẩy, ánh lửa phóng lên tận trời. Bùn đất bị sóng xung kích xốc lên không trung, lầm rầm rơi xuống. Chân gãy tay đứt tung bay tứ tán trong không trung. Máu thịt phủ kín trời đất như một cơn mưa, cả thế giới đều biến thành một màu đỏ như máu.

"Giết!" Mập mạp đỏ hết cả mắt, bật nhảy xông tới trước. Chắp tay như đao, hất mạnh từ thấp lên cao. Một chiếc robot Toyama của Jaban xông tới trước mặt đã bị hắn mạnh mẽ hất văng lên giữa khoảng không, một quyền đánh vào vị trí khớp nối ngang hông, đánh nát thành mấy mảnh.

Hắn vốn xuất thân từ kỹ sư máy móc, cực kỳ quen thuộc đối với cấu tạo cũng như nhược điểm của robot, lại thêm võ học robot độc bộ thiên hạ cùng với tốc độ tay cao tới bảy mươi ba nhịp mỗi giây, việc đánh chết một chiếc robot phổ thông quả thật đơn giản chẳng khác gì giết gà. Mảnh vỡ bắn ra bốn phía, mưa máu tung tóe, một quyền này cương mãnh đến cực điểm, đằng đằng sát khí, xông thẳng tầng trời!

Mấy chục chiếc robot Jaban xông tới trước mặt đều cưỡng ép dừng bước.

Đã là người thì sẽ biết sợ hãi, giữa sự sống và cái chết, bất cứ kẻ nào cũng không khỏi do dự. Một quyền này trực tiếp nện thẳng vào trong nội tâm của các cơ sĩ Jaban. Bọn họ thân kinh bách chiến, thế nhưng, bọn họ chưa bao giờ biết được rằng robot của mình lại yếu đuối đến như vậy. Trong sự kinh hãi, mọi người theo bản năng đều kéo cần điều khiển, không để cho mình xông lên trước nhất!

Bọn họ dừng lại, mập mạp thì không dừng. Nhân khoảnh khắc do dự không đến một giây đồng hồ của đối thủ, robot tựa như một tia chớp, trực tiếp đâm vào giữa đàn robot.

Dòng thác lũ sắt thép cuồn cuộn dường như bị rạch ra một lỗ hổng. Vô số mảnh vỡ bay tung tóe trong tiếng nổ tung, vô số robot gục ngã xuống bên cạnh mập mạp.

Ở phía đằng sau, là chín ngôi sao băng cũng tương tự nhanh như chớp.

Chín vị Chiến Thần đã dốc hết tất cả bản lĩnh. Bọn họ điều khiển [Linh Miêu], hóa thân thành mãnh hổ nhào vào giữa bầy dê. Quyền đấm cước đá phá tan không gian mà xông đến. Từng chiếc từng chiếc robot ngã xuống trước mặt họ, khí thế sắc bén không thể ngăn cản! Mười chiếc robot, vậy mà lại mạnh mẽ ngăn trở ở trước dòng lũ sắt thép ào ạt của Jaban, nửa bước không lùi.

Thế nhưng, số lượng của kẻ địch quả thực quá nhiều rồi. Đây không phải là một cuộc phục kích được bố trí tỉ mỉ trên đường núi, đây là một cuộc đấu cứng đối cứng trên đất bằng. Là va chạm trực tiếp nhất, cứng rắn nhất, không hề có bất kỳ màu mè hoa hòe gì!

Vô số robot Jaban tựa như từng lớp từng lớp sóng biển lao về phía trước.

Nhìn xuống từ trên không, cả sơn cốc nhỏ tựa như bị hắt lên một chén mực nước. Dòng nước lũ màu đen cuồn cuộn chảy ào từ tây về đông, ánh sáng của pháo năng lượng tựa như một chiếc lưới đánh cá kín kẽ, giăng khắp mọi nơi. Vô số cột lửa hình nấm bốc lên không trung, vô số binh sĩ trong những cột khói cột đất bùn đang nổ súng, chạy trốn, ngã xuống.

Sau khi quân tiên phong của tiểu đoàn thiết giáp Jaban bị chặn đứng, robot ở phía sau nhanh chóng tản rộng ra hai bên, đột tiến với tốc độ cao. Dưới màn khói bụi mù mịt, hàng ngũ dài hẹp biến thành một hình đinh ba bất quy tắc có ba đầu mũi tên không ngừng lao tới trước.

Dòng lũ sắt thép điên cuồng tấn công bờ đê chắn sóng do mười chiếc robot màu đỏ tạo thành.

Giữa một loạt các robot đen như mực kia, mười chiếc robot tựa như mười con thuyền đánh cá đang lắc lư, không ai biết được đến lúc nào thì những chiếc thuyền này sẽ bị sóng to gió lớn nhấn chìm.

"Cánh phải, cản bọn chúng lại."

Mắt thấy mũi tên công kích của kẻ địch ở cánh phải sắp sửa vượt qua ranh giới, cắm vào trong đội ngũ bộ binh đang chạy trốn ở phía sau, mập mạp liền điên cuồng hét lên một tiếng, dẫn theo chín gã chiến sĩ robot điên cuồng giết về phía bên phải.

Ở sau lưng bọn họ, trung đội 1 của Markevitch và trung đội 2 của Anthony tựa như hai quả lắc đồng hồ, lấy mười chiếc robot ở phía trước nhất kia làm trung tâm, đong đưa theo chiều ngược kim đồng hồ.

Tất cả các chiến sĩ đều chỉ có thể nổ súng, không ngừng nổ súng. Bọn họ tập trung thành trận hình phòng ngự hình tròn, cung cấp yểm hộ cho những đồng đội có lồng năng lượng bảo vệ đã lóe lên màu đỏ ở bên cạnh, cũng cung cấp hỏa lực trợ giúp cho mười chiếc robot ở trước mặt.

Mà phía sau bọn họ, là phòng tuyến thứ ba do sáu chiếc robot hạng nặng và mười chiếc robot hạng trung tạo thành.

Những pháo đài hỏa lực di động này che chắn một cách chặt chẽ ở trước mặt hàng ngũ bộ binh. Mỗi một họng pháo năng lượng, mỗi một họng súng máy, mỗi một bệ phóng tên lửa trên thân thể khổng lồ mà nặng nề của robot, tất cả đều đã được mở ra toàn bộ.

"Xông lên! Xông lên cho ta!" Một gã đại đội trưởng Jaban điên cuồng hét lên giữa đám robot.

Thế nhưng, đội ngũ điên cuồng lao đầu về phía trước lại thủy chung không cách nào vượt qua được tuyến phòng ngự của mười chiếc robot kia. Từng chiếc từng chiếc robot Jaban bị đánh chết, bị phá hủy. Tựa như những quả cầu tuyết lao vào trong dòng dung nham nóng hổi đang phun trào, lập tức bị hóa khí, bị bốc hơi...

"Đi vòng qua!" Gã đại đội trưởng Jaban tựa như phát điên, thúc giục: "Vòng qua vu hồi, bao vây bọn chúng."

Mấy chục chiếc robot nhanh chóng thi hành mệnh lệnh của hắn.

Những chiếc robot này thoát khỏi đội ngũ chính, vòng một vòng lớn, cắm thẳng vào phần đuôi hàng ngũ binh sĩ Trenock đang liều mạng chạy trốn. Bọn họ tựa như mười mấy con hùng sư đi săn, đuổi theo một đám linh dương đang bỏ chạy.

"Trung đội 1! Hỏa lực đánh chặn." Mập mạp nhấc một chiếc [Linh Miêu] lên, đập ngã hai chiếc [Toyama], tiếp đó bay lên trời, lao về phía mấy chục chiếc robot Jaban vu hồi kia: "Menton, Weatherill, đi theo ta!"

Khi Markevitch đang chỉ huy trung đội 1 tổ chức hỏa lực đánh chặn các robot Jaban, ba ngôi sao băng màu đỏ cũng đã đâm vào giữa đàn robot.

[Linh Miêu] màu đỏ đang nhẹ nhàng bay nhảy giữa lưới hỏa lực như thủy triều.

Dưới những chùm sáng chằng chịt của pháo năng lượng, thân hình linh động của chúng tựa như ma quỷ. Đạn pháo như trút nước của trung đội 1 vậy mà lại không hề gây ra chút ảnh hưởng nào đối với chúng, chỉ càng trợ giúp cho chúng chém giết thêm dễ dàng hơn mà thôi.

Đàn sư tử đang mau chóng lao tới, chỉ trong nháy mắt, đã biến thành đối tượng bị đồ sát.

Mấy chiếc [Toyama] chạy ở trước nhất bị bao phủ trong làn sóng của pháo năng lượng. Lồng năng lượng bảo vệ của chúng mau chóng biến đổi màu sắc, nối tiếp nhau hóa thành tửng quả cầu lửa vỡ vụn. Các robot phía sau thì rơi vào trong sự hỗn loạn dưới sự chém giết của ba chiếc [Linh Miêu] màu đỏ.

Trong tác chiến robot, trận hình là quan trọng nhất. Khi bộ đội robot có số lượng tương đương quyết đấu chính diện, đội ngũ nào duy trì được trận hình hoàn chỉnh, có thể phối hợp hỏa lực và yểm hộ được cho nhau, tuyệt đối có thể chiến thắng được đối thủ có trận hình tán loạn.

Hơn bốn mươi chiến sĩ robot Jaban tiến hành vu hồi có thể coi là thân kinh bách chiến. Bọn họ đã từng trải qua vô số trận đánh ác liệt. Có cường công trận địa, có phục kích, cũng có tác chiến số đông bộ đội thiết giáp quy mô lớn trên đồng bằng.

Thế nhưng, bọn họ chưa bao giờ gặp phải sự hỗn loạn như bây giờ. Ba chiếc robot màu đỏ tựa như ba cái búa tạ nện vào trong một căn phòng chứa đầy thủy tinh.

Công kích tầm xa, chiến đấu cận chiến, vây công, đánh lén... Mọi biện pháp có thể nghĩ ra thì đều đã được dùng đến, thế nhưng các robot Jaban xông lên đều rơi vào kết cục tan xương nát thịt ở trước mặt ba chiếc búa tạ này!

Đàn sư tử cố gắng vu hồi chụp đuôi con mồi đã phải lùi bước. Sau khi bỏ lại gần ba mươi cái xác robot, các chiến sĩ robot Jaban sợ mất mật đang hốt hoảng bỏ chạy, liều mạng trở về với đội hình chính.

"Ầm ầm!" Hai phát pháo năng lượng bắn thẳng vào lớp bùn đất bên cạnh, vụ nổ kịch liệt đào ra hai hố đạn to lớn trên mặt đất, mập mạp lái robot, liên tiếp làm hai bước đột tiến gấp khúc, vừa mới tránh khỏi pháo năng lượng, chợt nghe thấy phía sau lại truyền tới mấy tiếng nổ kịch liệt.

Quay đầu nhìn lại, một nhánh robot Jaban khác đang đột tiến tốc độ cao bên cánh trái. Hỏa lực của trung đội 2 sắp không khống chế nổi. Đã có vài chiếc robot bị phá hủy dưới sự tấn công từ mũi tên công kích cánh trái đang dần hình thành của quân Jaban. Đến cả hỏa lực của robot hạng nặng phía sau cũng bị ép phải chuyển từ chiến trường trung tâm sang bên đó.

Áp lực của đám người Hargrove đột nhiên tăng mạnh.

"Trung đội 1, chia ra một tiểu đội tiếp viện cho trung đội 2. Wagstaff, Bazz, lao lên!" Mập mạp vừa điều khiển cần lái, lao về phía chiến trường trung tâm, vừa cấp tốc nhập ký hiệu giả lập vào máy vi tính robot.

Muốn thành công đột phá vòng vây, muốn giành được thắng lợi, nhất định phải dùng tất cả binh lực nắm trong tay đến mức tận cùng!

Trung đội 1 do Markevitch chỉ huy nhanh chóng chuyển nòng pháo. Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, robot đột tiến phía cánh trái của Jaban đã bị bao trùm trong cơn lũ pháo năng lượng che kín trời.

Thế nhưng, tựa hồ đã phát hiện ra rằng hàng ngũ bộ binh là điểm chí mạng của đội ngũ này, tiểu đoàn thiết giáp Jaban đã bắt đầu thay đổi sách lược. Toàn bộ đội ngũ robot tựa như những con ong mật trong thùng nuôi ong, không ngừng nhúc nhích. Phút chốc sau, bảy tám mũi tên công kích do những đội robot nhỏ tạo thành đã chia ra từ trong đội ngũ, tựa như mưa tên từ những phương hướng khác nhau ở hai cánh mà đan xen về phía trước.

"Chó chết!" Trán mập mạp nổi gân xanh, bàn tay gấp rút làm giả lập, thế nhưng nội tâm lại đang dần trầm xuống.

Mình không sợ đám robot chết tiệt này, nếu như có đủ thời gian, nếu như không cần bảo vệ cho đám bộ binh hành động chậm chạp, mình hoàn toàn có thể dẫn theo đại đội thiết giáp này của mình đánh tan kẻ địch đông gấp mười lần.

Phải biết rằng, sau khi mình truyền thụ võ học robot căn cứ theo tinh hoa chắt lọc từ đặc điểm của các lưu phái, không cần nói đến những người vốn là Chiến Thần như Hargrove, cho dù là Bazz thì cũng đã có thực lực để có thể đánh chết được dạng Chiến Thần như Nakagawa. Đối với những cơ sĩ đã học tập kỹ thuật cận chiến từ nhỏ này mà nói, võ học robot thật chẳng khác gì động cơ phản lực được lắp thêm vào mông!

Mà sau khi trải qua chiến dịch Mars, những cơ sĩ dân gian này sớm đã phá kén thành bướm. Trải qua những trận chiến ác liệt, được thấy qua máu, bọn họ giờ đây lại càng hung ác hơn, âm hiểm hơn, độc địa hơn so với những chiến sĩ robot được huấn luyện chính quy! Chiến sĩ robot bình thường gần như không cách nào tạo ra bất cứ uy hiếp gì đối với những cơ sĩ cấp Chiến Thần này của Phỉ Quân.

Tiến thì như gió cuộn chớp giật, lùi thì như thiên mã hành không!

Mười gã Chiến Thần, ở giữa dải núi non rộng vô ngần này, gần như chính là vô địch! Gặp phải đội ngũ nhỏ thì cùng nhau xông lên, gặp phải đội ngũ lớn thì cắn một cái rồi chạy. Gặp phải bao vây lùng bắt quy mô lớn thì ẩn nấp hoặc là trốn xa ngàn dặm. Từ trên lý thuyết mà nói, cho dù quân địch có cả một sư đoàn, mình cũng có thể sử dụng cách thức như tằm ăn rỗi, dần dần gặm sạch đối phương!

Thế nhưng, quân địch cũng không ngu như vậy, còn mình thì cũng không có nhiều thời gian như tằm ăn rỗi.

Hiện tại, phải dẫn theo hai nghìn tù binh Trenock không hề có sức phản kháng phá vòng vây, bản thân mình đang phải đối mặt với khiêu chiến nghiêm khắc nhất trong đời.

Quân địch đang chia binh biến đổi trận hình, hiển nhiên là chuẩn bị chặn đám bộ binh lại. Một khi robot của bọn hắn xông tới được chỗ đoàn người phía sau, tức khắc sẽ là một hồi đồ sát. Đến lúc đó, mình sẽ trở thành ném chuột sợ vỡ bình, thế cục sẽ không cách nào chỉnh đốn được! Huống hồ, có thể một giây tiếp theo đây, chủ lực của địch vốn bị lừa điều đi sẽ xuất hiện ở ngay phía sau mình. Nếu như vậy, đừng nói là hai nghìn bộ binh, mà ngay cả đám người Anthony chỉ sợ cũng không thể sống sót rời khỏi nơi này được.

Làm sao bây giờ?!

Trận địa 415 còn lặng im không một chút động tĩnh. Đoàn binh sĩ sau lưng đã dốc hết sức lực chạy trốn, thế nhưng khoảng cách giữa bọn họ với đỉnh núi chỗ trận địa 415 vẫn còn đến ba km!

Đoạn đường này sẽ có bao nhiêu người phải ngã xuống? Sẽ phải trả giá bằng bao nhiêu máu tươi đây?!

Chiến tranh, cái cuộc chiến tranh đáng chết này!

Mấy bức chân dung danh tướng trên bảng xếp hạng danh tướng chợt lướt qua trước mắt, bàn tay đang múa như bay của mập mạp trong robot chợt ngừng lại. Nhìn biểu đồ giả lập trước mắt, vô số số liệu, vô số tuyến đường, vô số mệnh lệnh giống như dung nham từ trong một ngọn núi lửa, mãnh liệt phun trào ra ngoài từ sâu thẳm trong não bộ. Mập mạp đột nhiên có một cảm giác như ánh chớp vừa xẹt qua đầu!

Nếu như nói, mấy lần phục kích trước là sự tiến bộ của hắn ở trên phương diện chiến lược, vậy thì lần này, chính là lần đầu tiên hắn chân chính chạm tay đến mạch đập khi chỉ huy chiến đấu trực tiếp trên chiến trường!

Đây không phải là lý luận suông trong chương trình giả lập, không phải là giả lập dự đoán trong phòng tác chiến, không phải là cuộc phục kích được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không phải là đánh tới đâu tính tới đó, xông lên chỉ bằng man lực! Đây là cảm giác khống chế khi ở giữa chiến trường, có thể chân chính mổ xẻ mỗi một đầu mối của chiến cuộc, có thể nắm trong lòng bàn tay mỗi một biến hóa, mỗi một hình thái của chiến cuộc!

Trận hình biến hóa, cường độ hỏa lực, khoảng cách, thời gian, binh lực của mình, nhược điểm của kẻ địch... Trong tầm mắt, mấy trăm chiếc robot đang giao chiến đã dần dần trở thành vô số nhóm thiết giáp đang chém giết.

Hóa ra, đây là hình ảnh trong đầu những vị danh tướng kia. Bọn họ đứng trên đám mây thật cao, nhìn xuống nhân gian. Nơi mà ngón tay bọn họ chỉ đến, là một bàn cờ đan xen ngang dọc. Mọi người đều ở trong cái bàn cờ này, đều nằm trong sự khống chế của bọn họ.

"Chỉ huy quân sự, chính là ở trên chiến trường, không ngừng thông qua kỹ thuật chỉ huy, trong khi đang tạo ra thiệt hại lớn nhất cho quân địch, đồng thời cũng phải giữ gìn sinh lực của mình. Bất luận là thời gian, địa hình, chiến thuật, hết thảy đều phục vụ cho mục tiêu đạt được thắng lợi cuối cùng. Tiến lùi tự nhiên, nắm giữ tiết tấu của mình trong tay, điều động quân địch, khiến cho quân địch rơi vào trong điều kiện mà ngươi chỉ định, sau đó tiêu diệt đối phương."

"Chúng ta tới xem chiến dịch này, đây là một chiến dịch do danh tướng Salerga - đại tướng Plowman chỉ huy. Lúc đó, ông ta vẫn là trung tướng, là quân đoàn trưởng quân đoàn hai của tập đoàn quân lục quân số 1, có nhiệm vụ chống lại vương triều Nadmeck xâm lược. Chiến dịch ở khu đồng bằng Tainton này chính là kiệt tác đắc ý của ông ta. Kỹ thuật chỉ huy cực hạn của ông ta đã tỏa ra hào quang sáng lạn trong tràng chiến dịch này. Quân đoàn 2 với binh lực của bốn sư đoàn thiết giáp đã đối kháng với sự vây công của mười sáu sư đoàn thiết giáp vương triều Nadmeck. Cuối cùng, Plowman đã dùng tốc độ mỗi phút một mệnh lệnh, chỉ huy bộ đội giành chiến thắng trong cuộc chiến này."

Mập mạp phảng phất như lại được nhìn thấy Russell chậm rãi giảng giải ở trước mặt mình.

"...Nhìn vào đây, mấy nghìn lần bắn giết, đều nằm dưới sự khống chế của Plowman. Ông ta chia quân đoàn 2 của mình thành mấy trăm đơn vị tác chiến, mỗi một đơn vị tác chiến đều đồng thời tiến hành động tác chiến thuật chính xác dưới mệnh lệnh của ông ta. Đương nhiên, những động tác chiến thuật này có thể thất bại. Có điều, Plowman đã chuẩn bị kỹ càng cho điều này. Bất luận là thời gian, binh lực, hay là không gian, đều chừa lại chỗ trống. Cuối cùng, với nghệ thuật chỉ huy tựa như dùng dao phẫu thuật của mình, ông ta không ngừng đạt được thắng lợi cục bộ, từ đó giành chiến thắng toàn bộ chiến dịch. Một trận chiến này, ông ta đã tiêu diệt mười hai sư đoàn thiết giáp của vương triều Nadmeck, đánh tan bốn sư đoàn còn lại. Tổn thất của mình thì chưa đến hai mươi phần trăm. Bây giờ nghĩ lại, quả là một con số gần như không thể tưởng tượng nổi. Tương lai, có lẽ không còn ai có thể thực thi kỹ thuật chỉ huy cực hạn đến được mức độ này nữa rồi."

Mập mạp nhìn máy tính robot của mình, cười hắc hắc.

Khi đó, toàn bộ đại cục thế của Plowman đã giúp ông ta có được đầy đủ không gian và thời gian về mặt chiến lược, có thể tiến hành sửa chữa, cũng có thể có chuẩn bị bước hậu. Bản thân mình không có, thế nhưng, mình lại chỉ phải huy một đại đội tổng cộng không đến sáu mươi bảy mươi chiếc robot. Người khác không thực hiện được chỉ huy cực hạn, mình làm được!

Không phải là bố trí mai phục liên hoàn sao, không phải là công kích đan xen sao, không phải là yểm hộ nhiều tầng sao?

Hôm nay, ông đây lấy đám tạp chủng này ra để khai đao!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******


"Sư đoàn trưởng!"

"Tướng quân!"

Trên trận địa 415, Bùi Lập Đồng đang yên lặng dùng ống nhòm để quan sát chiến trường bên dưới. Mười mấy sĩ quan Trenock đang lo lắng đứng ở phía sau thì tựa như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp đến độ xoay mòng mòng.

"Sư đoàn trưởng, chúng ta lên đi!"

Đoàn trưởng Trịnh Cần của trung đoàn 2 gần như nói với giọng cầu khẩn.

Ở phía sau bọn họ, Mễ Lan và Boswell đang đứng ngây ra với vẻ mặt tái nhợt. Vô số binh sĩ đứng đầy trong chiến hào trên trận địa. Chiến hào uốn lượn ngang dọc chậm rãi kéo dần về phía sau núi, vô biên vô hạn.

"Quân địch còn chưa loạn!"

Người trả lời các sĩ quan, là lão nguyên soái Lý Tồn Tín.

Vẻ mặt lão nguyên soái xanh xám, gân xanh trên trán hằn lên, cắn chặt hàm răng nói: "Chúng ta tập trung tất cả robot, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi chiếc, còn lại tất cả đều là bộ binh, lúc này nếu xông lên, không chỉ tốn công vô ích, mà còn có thể tạo thành tổn thất lớn hơn."

"Lẽ nào, chúng ta cứ vậy đứng nhìn?" Vương Viễn, chủ nhiệm bộ tác chiến của sư đoàn 13, người đầu tiên báo cáo về nhánh quân này, căn bản không quan tâm rằng trước mặt mình chính là nguyên soái cộng hòa, đỏ mắt nói: "Chúng ta có hai trung đoàn, còn có đầy đủ pháo năng lượng và tên lửa cầm tay, chỉ cần chúng ta vừa xuất kích, liền có thể đánh tan quân địch."

"Đánh tan quân địch?" Bùi Lập Đồng buông ống nhòm điện tử trong tay xuống, quay đầu lại, trên khuôn mặt nho nhã là đầy vẻ đấu tranh giãy dụa: "Thượng tá, anh có biết là trong căn cứ của đối phương còn có bao nhiêu quân hay không, anh có biết trị số cơ động của bộ đội thiết giáp là bao nhiêu hay không! Với khả năng cơ động của bộ binh chúng ta, nếu rời khỏi sự bảo vệ của trận địa mà đi tiếp ứng cho một đội bộ binh ở ngoài ba km, vậy thì sẽ phải bỏ ra cái giá lớn tới mức nào không?!"

Sắc mặt Vương Viễn tái nhợt, hung hăng nện một đấm lên tường chống đạn kim loại, chỗ xương ngón tay nhô lên nhất thời đầm đìa máu tươi.

Mỗi chữ mà Bùi Lập Đồng nói đều giống như kim châm đâm vào trong tim hắn.

Từ khi Thiên Võng của bộ chỉ huy sư đoàn bị áp chế tới nay, đừng nói là thực hư về số lượng và bố trí điều động của đối thủ, ngay cả liên lạc thông tin giữa cao điểm 415 và hậu phương cũng bị gián đoạn lúc được lúc không!

Trong một cuộc chiến không có robot mà mất đi tai mắt tình báo, chỗ dựa lớn nhất của hai sư đoàn với gần hai mươi nghìn binh sĩ Trenock, không phải là bộ binh, cũng không phải là bộ đội thiết giáp vốn có vơ vét sạch dọc đường thì cũng không vượt quá hai trung đoàn, mà là trung đoàn công binh thiết giáp đi ra đầu tiên khi bộ đội đáp xuống! (*)
(*Chỗ này có lẽ là tác giả định nói trung đoàn công binh này đã đi ra khỏi máy bay đầu tiên nên thoát khỏi cuộc tập kích của Jaban – nb)

Nếu như không có cái trung đoàn này dọc đường xây dựng trận địa, hai sư đoàn vội vàng trốn chạy đã sớm bị diệt toàn quân rồi. Có thể tưởng tượng, đối với sư đoàn thiết giáp 13 và sư đoàn bộ binh 51 bây giờ mà nói, trận địa quan trọng tới mức nào.

Rời khỏi sự bảo vệ của trận địa và tiến ra ngoài ba km, đó là tuyệt đối một cuộc mạo hiểm.

Nếu như quân địch chia quân ra chặn lại, nếu như vì hai bên không kịp bắt liên lạc mà tạo thành ự hỗn loạn lớn hơn, vậy thì không chỉ riêng ba km này sẽ trở thành máu chảy thành sông thây phơi đầy đất, mà ngay cả trận địa 415, cũng có thể bị quân địch hạ luôn một lượt!

Không còn cái trận địa này, quân địch sẽ không có kiêng kỵ gì nữa mà tiến quân thần tốc. Đến lúc đó, vùng núi đông kéo dài tới trận địa 415, tây kéo dài tới thị trấn Ôn Tuyền này, sẽ biến thành nơi táng thân của sư đoàn thiết giáp 13 và sư đòa bộ binh cơ giới 51!

Vương Viễn đang đưa mắt một cách khó khăn, nhìn chiến trường bồn địa cách trận địa xa xa.

Tiếng súng, tiếng pháo đang không ngừng truyền đến. Tiếng nổ kịch liệt từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề ngừng lại. Cho dù cách xa mấy km, thế nhưng, rung động trên mặt đất vẫn không hề gián đoạn mà truyền tới trận địa.

Cái đại đội robot nho nhỏ kia đang liều mạng ngăn cản thế tiến công của quân địch. Bọn họ thật ngoan cường tới mức nào, thật anh dũng tới mức nào. Để yểm hộ cho bộ binh sau lưng, bọn họ vẫn tử chiến không lùi trước dòng thác lũ sắt thép của kẻ địch. Chiến đấu nổ ra chưa đến mười phút đồng hồ, quân số của bọn họ đã giảm xuống một phần năm. Mặc dù có bọn họ đỡ trái đỡ phải, thế nhưng, đội ngũ bộ binh di chuyển chậm chạp vẫn gánh chịu tổn thất thảm trọng.

Tên lửa và pháo năng lượng của người Jaban đang không ngừng bắn vào giữa đoàn người. Từng đám mây hình nấm bốc lên cao tận trời, đồng nghĩa với từng sinh mệnh của chiến sĩ Trenock bị mất đi.

Mà đám người mình, vậy mà lại chỉ có thể đứng ở đây mà nhìn, mà chờ đợi. Nhìn bọn họ hy sinh, chờ đợi bọn họ chạy đến khoảng cách đủ gần!

Gió lạnh ngày đông đang quét vào trong chiến hào trận địa, phát ra tiếng rin rít buồn thảm.

Mấy nghìn chiến sĩ lẳng lặng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cuộc chiến dưới chân núi, tựa như một rừng cây im lìm.

Một viên sĩ quan bỗng nhiên bật khóc.

Hắn dùng sức lấy ống tay áo mà lau khóe mắt. Hắn biết Bùi Lập Đồng nói đúng, thế nhưng, chính cái cảm giác vô lực này lại khiến cho hắn cảm thấy phẫn nộ và ức chế không gì sánh được.

Tiếng khóc của viên sĩ quan bị gió thổi đi, nhất thời trở thành một loạt những tiếng nức nở lan tràn. Rất nhiều chiến sĩ đã ngồi sụp xuống, khóc như một đứa trẻ. Còn có rất nhiều chiến sĩ, lại cắn chặt môi đến rướm cả máu.

Trong cái thung lũng như có hàng ngàn hàng vạn tia sấm chớp ầm vang liên tiếp kia, chính là các chiến hữu của mình đang đẫm máu tác chiến. Là chiến hữu của mình, đang ngã xuống, đang hy sinh!

Mười mét, hai mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét....

Dưới sự tấn công của tròn một tiểu đoàn thiết giáp Jaban, đội ngũ đang chậm rãi rút ngắn cự ly với trận địa 415. Có thể nhìn thấy rõ ràng, ba mũi tên công kích của người Jaban đã bị đại đội thiết giáp chạy trái chạy phải đan xen ngăn chặn toàn bộ. Nơi mười chiếc [Linh Miêu] màu đỏ đó đi qua, chính là từng khoảng gió tanh mưa máu. Cho dù làn sóng công kích của quân địch có hung ác tới đâu, đụng lên người bọn họ cũng đều nát bấy rồi biến thành bọt nước bắn tung tóe khắp trời.

"Cho ta một cơ hội!"

Bùi Lập Đồng tựa như một bức tượng điêu khắc, lẳng lặng đứng ở trên trận địa. Nhìn mảnh đất bao trùm trong khói thuốc súng và lửa đạn kia, trong đầu hắn cũng chỉ có một ý nghĩ như vậy.

Hắn phải dùng hết sức lực toàn thân thì mới có thể khống chế bản thân không hạ lệnh xung phong.

Thế nhưng, ông trời, tựa như đang đối nghịch với hắn. Khi hắn nhìn thấy tiểu đoàn thiết giáp Jaban từ ba dòng chảy sắt thép như con sông ngoằn ngoèo đột nhiên chia nhỏ thành bảy tám mũi tên tấn công nhắm vào đội ngũ bộ binh, sắc mặt của hắn tức thì đã trắng bệch không còn giọt máu.

Dẫn theo tròn hai trung đoàn đến trận địa 415 chính là quyết định mà hắn và Balmer phải hạ quyết tâm rất lớn mới đưa ra được. Bởi vì hai lữ đoàn của sư đoàn 51 đã khởi hành đi đến thị trấn Ôn Tuyền, vậy nên, hai trung đoàn này đều là chiến sĩ robot của sư đoàn thiết giáp 13. Trong đó, có không ít là chiến sĩ bộ đội thủ vệ địa phương gia nhập ven đường.

Hắn từ biệt Balmer, bản thân ở lại, việc đầu tiên là dẫn theo bộ đội hành quân gấp đến trận địa 415. Thời điểm chiến đấu ở dưới chân núi xảy ra, cách thời gian hắn bước chân lên trận địa chưa đến một giờ. Đây là một hành động điên cuồng. Bùi Lập Đồng cảm thấy, là cái tên điên dẫn theo một đại đội thiết giáp phục kích nguyên một tiểu đoàn thiết giáp kia đã lây bệnh cho mình.

Hắn đã nghĩ qua vô số lần về khung cảnh khi gặp mặt đối phương. Nghe hai vị nghiên cứu viên Leray nói, trước mắt mình đây, rất có thể là vị anh hùng Leray có tên là Điền Hành Kiện.

Vị anh hùng đó đã từng xem thấu kế hoạch tác chiến của danh tướng Russell, dẫn đầu cuộc phản công ở Millok. Cũng từng một thân một mình đến Gatralan, bắt tù binh hoàng đế James của Gatralan, hơn nữa còn vượt qua ngàn dặm, một người một súng, bắn chết hoàng tử Stephen ở khoảng cách hơn 3000 mét, đặtlên một dấu chấm tròn cho ba năm chiến tranh vệ quốc của Leray.

Thế nhưng, không ai có thể ngờ được, khi hắn xuất hiện, vậy mà lại dẫn theo hơn hai ngàn chiến sĩ Trenock bị quân Jaban bắt tù binh.

Chiến tranh hiện đại, năng lực cơ động của bộ đội là một yếu tố vô cùng quan trọng.

Nếu như nói năng lực cơ động của bộ đội thiết giáp trên bình địa là 10, như vậy thì năng lực cơ động của bộ binh cơ giới hóa trên bình địa là 7. Nếu như nói năng lực cơ động của bộ đội thiết giáp trong vùng núi là 7, vậy thì năng lực cơ động của bộ binh cơ giới hóa trong vùng núi cũng chỉ có 3.

Mà khi không có robot vận tải và robot chuyên chở bộ binh, năng lực cơ động của một nhánh bộ đội khi hành quân trong vùng núi là bao nhiêu... Sợ rằng còn chưa đến 1.

Nếu không có sự phát triển của cấu trúc trận địa hiện đại hóa cùng với vũ khí cầm tay chống thiết giáp, nếu không phải số lượng binh sĩ có thiên phú lái robot chiến đấu chỉ chiếm một phần mười nguồn lính nhập ngũ, nếu không phải bộ binh vẫn có thể tiến hành tác chiến phòng ngự, vẫn có thể giải quyết được những vấn đề trong tình huống đặc thù mà bộ đội thiết giáp không cách nào giải quyết, như vậy thì bộ binh đã sớm bị chiến tranh đào thải rồi.

Đến bất kỳ nơi đâu, công việc đầu tiên của bộ binh vẫn luôn là xây dựng trận địa. Vĩnh viễn cũng đừng mơ tới chuyện có thể dùng thân thể máu thịt để va chạm với dòng nước lũ sắt thép!

Lời của giảng viên lại văng vẳng bên tai Bùi Lập Đồng. Mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, những lời này vẫn rõ ràng như cũ. Đây là một điều luật thép trong lý luận quân sự hiện đại! Bộ binh và trận địa, không thể tách rời!

Chiến đấu dưới chân núi càng ngày càng kịch liệt, các nhóm bộ đội Jaban nhỏ tách nhau lao tới đã bắt đầu phân tán và vu hồi quy mô lớn. Từ trên trận địa nhìn xuống, tựa như một tấm lưới đánh cá đang bung ra!

Thấy chiến thuật này của quân Jaban, tâm trạng mọi người đều như tro tàn.

Có lẽ, ba km sau cùng này cuối cùng sẽ trở thành khoảng cách giữa sự sống và cái chết không thể nào vượt qua.

Một chiếc [Linh Miêu] vẫn luôn xung phong liều chết ở phía trước nhất đã lùi vào trong nhóm robot màu đỏ. Ngay sau đó, toàn bộ đại đội robot cũng bắt đầu thay đổi trận hình. Mười sáu chiếc robot cỡ lớn cùng với năm mươi sáu chiếc robot còn dư lại đến giờ đã chia làm chín đội. Mỗi đội sáu chiếc, tổng cộng bảy mươi hai chiếc. Mỗi một đội đều do một gã Chiến Thần dẫn đầu.

Bọn họ bỏ qua phương thức chiến đấu trước đó, bỏ qua chính diện, bắt đầu đột tiến sang hai cánh.

Lý Tồn Tín, Bùi Lập Đồng, Vương Viễn, Trịnh Cần.... Sắt mặt của tất cả các quan quân Trenock, vào giờ khắc này đều đã trở nên tái xanh trắng bệch. Viên chỉ huy đại đội thiết giáp kia đã phạm phải một sai lầm. Chia nhỏ hỏa lực có hạn, phân tán binh lực, như vậy chẳng khác nào tự đánh nát bản thân, bại lộ trước mặt chủ lực của kẻ địch. Không cần ba phút đồng hồ, những đội robot nhỏ này sẽ lập tức bị dòng nước lũ sắt thép của người Jaban nhấn chìm hết sạch.

Viên chỉ huy đó đến tột cùng là muốn làm cái gì?!

Bỗng nhiên, ánh mắt Lý Tồn Tín sáng rực lên, ánh mắt Bùi Lập Đồng sáng rực lên, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt sáng lên!

Chỉ thấy dưới chân núi, chín đội robot nhỏ đang phân tán ra, dưới sự dẫn dắt của chín vị Chiến Thần, đã bắt đầu đan xen đối chọi trực diện với từng nhóm bộ đội của kẻ địch.

Cánh trái, ba đội robot Jaban ở vị trí cách nhau vài trăm mét đồng thời đột tiến tựa như ba thanh nang quạt, đang muốn vòng đến trước mặt hàng ngũ bộ binh. Bỗng nhiên, một đội robot màu đỏ thình lình xuất hiện ở ngang hông, mạnh mẽ cắm xuyên vào.

Đồng thời khi nhìn thấy đội robot màu đỏ này, đội robot Jaban ở ngoài cùng bên trái cũng theo mệnh lệnh của đội trưởng mà nổ súng. Thế nhưng, khoảng cách và tốc độ của đối phương đã được giữ vững vô cùng chuẩn xác.

Khi tiểu đội màu đỏ này cắt ngang qua, đâm vào giữa tiểu đội robot Jaban ở chính giữa, một đội robot màu đỏ khác đã bất tri bất giác xuất hiện ở bên cạnh tiểu đội Jaban bên trái.

Viên tiểu đội trưởng tiểu đội Jaban bên cánh trái mắt như muốn nứt ra, điên cuồng hạ lệnh quay nòng pháo.

Vài chục giây trước đó, cái đội robot màu đỏ này vẫn còn ở bên cạnh đội ngũ trung ương, đang giao chiến kịch liệt. Hắn căn bản không thể hiểu nổi, đám người kia làm thế nào lại xông đến được đây khi sự chú ý của mình bị kẻ địch cắt ngang trước mắt hút đi.

Viên tiểu đội trưởng này ra lệnh rất nhanh.

Thế nhưng, nhanh hơn cả hắn, chính là hỏa lực của quân địch. Mỗi một đội robot màu đỏ đều có robot cỡ lớn, căn bản không cần phải tiến hành khóa mục tiêu tấn công, mà là trực tiếp tiến hành tập trung bao trùm hỏa lực. Tọa độ địa điểm bao trùm chính xác không gì sánh được. Khi robot Jaban xông ra ngoài mấy chục mét, vừa vặn đâm ngay vào làn sóng hỏa lực mà bọn họ giăng ra.

Viên tiểu đội trưởng ngã xuống.

May mắn hơn những thuộc hạ bị bắn cho nổ tung của mình, hệ thống vận động của robot hắn chỉ bị hư hại, tuy rằng nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, thế nhưng dù sao mạng vẫn còn giữ được.

Hắn ngơ ngác nhìn vào rada robot.

Ngay vào lúc đồng bạn ở chính giữa gặp phải công kích, cái tiểu đội ở cánh phải kia cũng gặp phải sự tấn công của robot màu đỏ.

Mấy tiểu đội robot màu đỏ xuất hiện như gió, lợi dụng chênh lệch về khoảng cách, tốc độ và thời gian để nhanh chóng tạo thành một lần đan xen chém giết ngắn ngủi! Mấy giây sau, khi ba tiểu đội Jaban với hai mươi mốt chiếc robot chỉ còn lại có sáu chiếc, tiểu đội robot màu đỏ đột nhiên xuất hiện này lại đột nhiên biến mất.

Tốc độ của họ cực nhanh, vị Chiến Thần dẫn đầu bọn họ đã khiến cho bọn họ nhanh như chớp giật, sắc bén như lưỡi đao.

Bọn họ không ngừng đan xen, không ngừng thay đổi phương hướng và tuyến đường tác chiến, không ngừng xuất hiện ở những địa điểm khác nhau, không ngừng lợi dụng chênh lệch thời gian và khoảng cách để hình thành ưu thế cục bộ.

Không có công kích khóa mục tiêu thường thấy khi robot chiến đấu, bọn họ tựa như máy bay chiến đấu trong chiến tranh cổ đại, bỗng nhiên xuất hiện, lao xuống, bắn phá, rồi biến mất.

Nếu như nói tiểu đoàn thiết giáp Jaban phân tách để công kích phạm vi lớn là một tấm lưới.

Vậy thì, bọn họ chính là đao!

Đao phá lưới!

Trên cao điểm 415, yên tĩnh không tiếng động.

Bùi Lập Đồng chậm rãi giơ tay lên, nhìn những chiếc robot màu đỏ kia đang điên cuồng đan xen chém giết giữa bầy robot quân địch, nhìn trận hình của quân địch đang bị ép phải co cụm, nhìn những binh sĩ ngã xuống trong màn lửa đạn càng ngày càng ít, nhìn đội ngũ bộ binh đang đến gần đường lằn ranh của sinh mệnh...

"Nã pháo! Xuất kích!"

Theo tiếng hô của Bùi Lập Đồng, các chiến sĩ sớm đã không kiềm chế được, chỉ cảm thấy kích động muốn tê dại cả người. Bọn họ mau chóng nhảy ra khỏi chiến hào, lao xuống dưới chân núi, tiếng hô hào khổng lồ vang dội núi sông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play