Sau khi vội vã chạy đến tiền tuyến vùng núi Karachi, trung tướng lục quân Jaban, Sade Magee vừa đi vào bộ chỉ huy thì đã lập tức ra lệnh triệu tập hội nghị quân sự tiền tuyến.

Vẻn vẹn năm phút đồng hồ, trên màn hình bốn phía xung quanh phòng tác chiến đã xuất hiện hình ảnh của mấy vị sư đoàn trưởng.

"Tình huống tiền tuyến thế nào rồi?" Magee đứng chắp tay, nhìn không chớp mắt vào tấm bản đồ điện tử trước mắt.

Trên bản đồ, ba mũi tên màu đỏ đang thuận theo sơn cốc, đâm thẳng về phía tây. Ở bên trái gần với sông Karachi nhất là sư đoàn thiết giáp 194, ở giữa là sư đoàn thiết giáp 172, còn bên phải là sư đoàn bộ binh cơ giới hóa 203. Mà ở phía sau ba sư đoàn này, là sư đoàn bộ binh 281 và một trung đoàn của sư đoàn thiết giáp 59. Còn lại một sư đoàn bộ binh và hai trung đoàn của sư đoàn 59, thì lại được cho đóng giữ xung quanh bộ chỉ huy.

Từ sau khi phòng tuyến thứ nhất của quân Trenock bị công phá, bởi vì phải đề phòng người Trenock chó cùng rứt giậu, liều mạng đâm xuyên qua để chạy trốn về hướng Đông Bắc, ba mũi tên đã dần giãn ra, tạo thành bảy mũi tên nhỏ. Tổng cộng sáu trung đoàn thiết giáp và ba trung đoàn bộ binh, dọc theo một dải giao tranh uốn lượn kéo dài, phân bố khắp trong rừng núi trùng điệp.

"Thưa tướng quân, sư đoàn của tôi hiện nay đang phát động cường công vào trận địa chính của địch ở vị trí B302, 297, 294, 415. Các cao điểm phụ thuộc cấp hai và cấp ba của nó thì đã bị sư đoàn tôi nhổ bật hoàn toàn..."

"Ta không muốn nghe những thứ này!" Magee chợt xoay người, trừng mắt nhìn sư đoàn trưởng Nakayama Tsubasa của sư đoàn thiết giáp 172, cả giận nói: "Ta hiện tại muốn ngươi cho ta một thời gian chính xác, lúc nào có thể đột phá được phòng tuyến của quân Trenock!"

"Trong vòng hai mươi bốn giờ! Thưa ngài!" Nakayama Tsubasa ưỡn ngực nói.

"Hai mươi bốn giờ?!" Magee hung tợn nhìn chằm chằm vào mấy viên sĩ quan trên màn ảnh, giọng nói tựa như u hồn đến từ địa ngục, lạnh đến thấu xương: "Hai mươi bốn giờ để đột phá phòng tuyến, vậy các người định dùng bao nhiêu thời gian để đột phá phòng tuyến tiếp theo của kẻ địch, dùng bao nhiêu thời gian nữa thì mới tiêu diệt được bọn hắn?!"

"Thưa ngài, bọn hắn đã bị khóa cứng ở bên bờ sông Karachi rồi, căn bản không thể nào sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đến đại cục trên Thương Lãng tinh. Chúng ta chỉ cần đánh chắc tiến chắc, nếu như muốn giành giật thời gian mà nói, vì sao ngay từ đầu chúng ta không tập trung binh lực đột phá, lại đi chia làm ba mũi tấn công, đây không phải là bước nhạc dạo mà tướng quân ngài định xuống hay sao..."

Thiếu tướng sư đoàn trưởng Ono Hayato của sư đoàn thiết giáp 59, mặt thì cung kính, thế nhưng trong lời nói thì lại không hề khách khí chút nào. Vị quý tộc cao cấp của đế quốc Jaban này căn bản chẳng việc gì phải sợ một kẻ xuất thân từ gia đình quý tộc bình thường như Magee.

"Ono!" Phó tổng chỉ huy Alec Ganrun đứng bên người Magee liền nổi giận khiển trách: "Ngươi càn rỡ quá rồi!"

Nhìn khuôn mặt xám đen của Magee, trên mặt Ono Hayato lộ ra chút khinh thường, cúi đầu không thèm nói gì nữa.

Các sĩ quan ở đây đều biết, Magee lúc trước vì sợ quân Trenock bỏ trốn lần nữa, vậy nên mới áp dụng phương thức tác chiến chia binh làm ba đường dồn ép, đánh chắc từng bước. Sở dĩ tốc độ tiến công chậm, nguyên nhân chủ yếu chính là vì vậy. Mấy gã sư đoàn trưởng hoàn toàn có thể không cần phải gánh một chút trách nhiệm nào.

Bây giờ, Magee lại thay đổi sách lược, không ngừng giục tiến công, đó là bởi vì áp lực từ tư lệnh Parrent của tập đoàn quân số 1 chiến khu Thương Lãng tinh. Vào lúc Mikami Yujin phát động thế tấn công nhằm vào Reske, ở đây vẫn còn chậm chạp chưa giải quyết xong hai cái sư đoàn tàn dư của Trenock, điều này đã khiến cho Parent cực kỳ bất mãn đối với Magee.

Dựa theo tin tức mà tổng bộ truyền đến, Magee đã đứng trước mặt Parrent mà vỗ ngực cam đoan, trong vòng hai ngày sẽ tiêu diệt xong quân Trenock. Bởi vậy có thể tưởng tượng, vào lúc này hắn đang sốt ruột đến mức nào.

Nếu như đột phá phòng tuyến thứ hai còn cần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vậy thì trong vòng hai ngày tuyệt đối không có cách nào tiêu diệt được hoàn toàn kẻ địch.

"Đại tá Nakayama Tsubasa..." Ánh mắt Magee âm trầm lóe lên: "Ta sẽ cho ngươi hai trung đoàn thiết giáp, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, ngươi phải đột phá được phòng tuyến thứ hai của quân địch. Phòng tuyến thứ hai của địch có trận địa chủ chốt là trận địa 415, chỉ cần đoạt được cái trận địa này, chúng ta sẽ không bị hạn chế về địa hình nữa. Chuyện kẻ địch bị tiêu diệt chỉ còn tính bằng phút! Cho ta một đáp án!"

"Thưa ngài, nếu như trung đoàn thiết giáp có thể có mặt trong vòng bốn giờ đồng hồ, tôi sẽ tổ chức tấn công không ngừng nghỉ về phía trận địa của địch, cho đến khi phá hủy triệt để nó mới thôi." Nakayama Tsubasa nói: "Mặt khác, tôi cần chi viện của đại đội máy bay chiến đấu mặt đất. Trận địa 415 rất cao, quân ta nếu tấn công chính diện thì sẽ tổn thất rất lớn, kẻ địch gần như đã tập trung tất cả robot và hỏa lực vào đây cả rồi!"

"Được, ta cho ngươi!" Magee quay đầu nhìn về phía Ono Hayato, lạnh nhạt nói: "Thiếu tướng Ono, làm phiền ngươi."

Ono Hayato khẽ híp mắt nhìn Magee, cúi chào đáp: "Không việc gì, sư đoàn 59 chính là sư đoàn chủ lực của Jaban, tôi hoàn toàn không ngại đưa bộ đội của mình đến trước mặt bất cứ kẻ nào. Chờ mong tôi thất bại..."

Ono Hayato đóng kênh liên lạc, ung dung bỏ thêm một câu: "... Còn không bằng chờ vũ trụ hủy diệt."

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Chiến đấu, từ khi có bộ binh gia nhập, rất nhanh liền kết thúc.

Trong sơn cốc, khung cảnh hỗn độn. Robot bị phá hủy vẫn còn đang bốc cháy kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng nổ tàn. Các chiến sĩ vây quanh bên cạnh bãi đỗ, ánh mắt lấp lánh nhìn chiến lợi phẩm trước mắt, hận không thể lập tức nhào tới. Ngay cả người trầm ổn như trung tá Anthony cũng kích động không nhịn được mà chà xát hai tay, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

"Hai trăm tám mươi sáu chiếc robot [Toyama], tám mươi chiếc robot [Linh Miêu], tám chiến robot điện tử [Hắc Phong], sáu chiếu robot hạng nặng [Ác Long], hai mươi chiếc robot cỡ trung [Chiến Tượng]... Ngoại trừ vài chiếc bị phá hủy ra, còn lại đều ở chỗ này." Đôi mắt Rắm Thối lấp lóe ánh vàng, nắm lấy ống quần mập mạp mà ra sức lay lay: "Mập mạp, chúng ta phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi!"

"Cái này mà cũng kêu là phát tài?!" Mập mạp hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ nói: "Không có kiến thức!"

Nói rồi hắn quay người lại, con mắt tỏa sáng, thoắt vung tay lên: "Chia của!"

"Muôn năm!" Hơn một trăm gã chiến sĩ robot sớm đã không kiềm chế được, lập tức xông về phía đám robot. Cái dáng vẻ như sói như hổ kia, chẳng khác nào một đám lưu manh bị "bấn" lâu ngày, giờ lại thấy được một em gái xinh đẹp quyến rũ đang đánh mắt với mình.

Trong chớp mắt, robot đã bị tranh đoạt không còn.

Mập mạp cùng với chín gã tay chân kim bài của mình, mỗi người chiếm một chiếc [Linh Miêu], còn bảy mươi chiếc [Linh Miêu] còn lại thì liền dựa theo cấp bậc chiến sĩ robot, phân phối cho bảy mươi gã chiến sĩ robot ưu tú nhất.

Trong số năm mươi hai gã cơ sĩ còn dư lại, có mười tám gã lái [Toyama], còn ba mươi bốn gã khác thì trở thành nhân viên điều khiển của sáu chiếc robot hạng nặng [Ác Long], hai mươi chiến [Chiến Tượng] cỡ trung và tám chiến robot điện tử [Hắc Phong].

Robot hạng nặng, thông thường đều do tám người tạo thành một nhóm điều khiển, mà robot cỡ trung và robot điệu tử, thì đều do bốn người tạo thành một nhóm điều khiển. Bởi vậy, hơn một trăm bộ binh không có năng lực điều khiển robot tiến hành chiến đấu đơn độc, liền trở thành phụ tá cho những robot này.

Mấy chuyện như khống chế hỏa lực, khống chế thiết bị điện tử, đối với những người ở cái thời đại robot này mà nói, cũng không có gì khó khăn.

Tám mươi chiếc [Linh Miêu] đời thứ chín, cộng thêm số robot hạng nặng, hạng trung và tám chiếc robot điện tử kia, vừa đủ một đại đội thiết giáp tăng cường hoàn chỉnh!

Mập mạp chia đội ngũ thành bốn trung đội, trung đội 1 do Markevitch chỉ huy, trung đội 2 do Anthony chỉ huy, hai người mỗi người thống lĩnh ba mươi chiếc [Linh Miêu]. Trung đội 3 thì do trung đội hỏa lực do thiếu tá Trenock Lý Vệ Quốc chỉ huy, sáu chiếc robot hạng nặng và hai mươi chiếc robot hạng trung khi tập hợp cùng một chỗ, chính là một cỗ lực lượng công kích tầm xa cực kỳ kinh khủng.

Mà trung đội 4, lại là trung đội điện tử do Rắm Thối chỉ huy. Mười tám chiếc [Toyama] đảm nhiệm công việc làm robot bảo vệ cho trung đội điện tử cũng thuộc quyền chỉ huy của Rắm Thôi. Thiếu úy Trenock Sampson và ba gã chiến sĩ Phỉ Quân khác thì bị Rắm Thối trưng dụng làm tráng đinh, trở thành người điều khiển cho chiếc "robot chỉ huy" (*) điện tử của nó.
(nguyên văn: 旗甲, kỳ giáp, kỳ=cờ, giáp trong từ “cơ giáp” = robot; tác giả chơi chữ theo từ kỳ hạm=tàu cắm cờ, soái hạm, tàu chỉ huy)

"Thối Thối! Đã phá giải được mật mã liên lạc Thiên Võng của cái tiểu đoàn này chưa?" Mập mạp thấy đã phân phối xong hết robot, một bên mở một tấm bản đồ điện tử Jaban vừa tịch thu được, một bên nói.

Thời gian cấp bách, tiếng pháo đạn xa xa vẫn không dứt bên tai, kéo dài quanh quẩn trong sơn cốc, tựa như mỗi một tấc đất trên khắp vùng núi rừng này đều là chỗ giao tranh. Không ai biết được đám người Lý Tồn Tín còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

"Chờ chút..." Rắm Thối trong khoang robot điện tử vừa liếng thoắng vừa luống cuống tay chân tiếp quản hệ thống Thiên Võng cục bộ của tiểu đoàn thiết giáp. Mấy gã kỹ sư máy móc và lính điện tử ở bên cạnh dỡ xuống máy phát tín hiệu một cách thành thạo, sau đó bóc tách tín hiệu, cắm vào cửa truyền số liệu của robot Rắm Thối, đổi mới lại số liệu, ngụy trang thành tín hiệu gián đoạn của tiểu đoàn 2 trung đoàn thiết giáp 172 Jaban, rồi một lần nữa kết nối lại với Thiên Võng.

Sau một lát, Rắm Thối thả người xuống: "Được rồi!"

Hiện tại, cái đội ngũ này đã thay đổi hoàn toàn, biến thành tiểu đoàn thiết giáp. Mà cái tiểu đoàn bộ binh giả mạo lúc trước, trong hệ thống Thiên Võng của địch thì vẫn luôn hiển thị dừng lại chỉnh đốn nghỉ ngơi ở chỗ quăng bỏ xe cộ.

"Tướng quân..." Anthony mặt mày hớn hở đi tới bên cạnh mập mạp, nhìn hơn hai trăm chiếc robot còn lại trên bãi đỗ, tiếc rẻ nói: "Số robot này chúng ta nên xử lý thế nào đây?"

Toàn bộ đội ngũ chỉ có hơn hai trăm người, nếu bỏ lại hơn hai trăm chiếc [Toyama], hai chiếc robot chỉ huy cùng với mấy chục chiếc robot vận tải và sửa chữa này thì quả thực là quá đáng tiếc. Nghĩ đến trên trận địa phía trước đang có không ít chiến sĩ robot của sư đoàn thiết giáp 13, bởi vì không có robot nên chỉ có thể cầm súng làm bộ binh, dùng thân thể máu thịt để chiến đấu với quân địch, Anthony lại cảm thấy đau lòng.

"Phòng tuyến thứ nhất đã sụp đổ, phòng tuyến thứ hai bất cứ lúc nào cũng có thể bị đột phá." Mập mạp lấy tay chỉ một cái lên bản đồ: "Robot ở lại tại chỗ, chúng ta hiện tại đi theo con đường này!"

Các sĩ quan vây quanh lại xem, không khỏi hít một hơi lạnh.

"Tướng quân..." Anthony khiếp sợ nói: "Ngài nói là... chúng ta đâm thẳng vào khu vực chủ lực của địch?"

"Tìm đường sống trong chỗ chết, cũng chỉ có một con đường này thôi!" Cơ mặt mập mạp đang như lên cơn mà co giật liên hồi. Rắm Thối ở bên cạnh liền bưng trán, cái tên mập mạp ngu ngốc này lại chịu không nổi kích thích. Một khi bị kích thích lên, chuyện điên cuồng cỡ nào hắn cũng có thể làm được!

"Vì sao?!" Thiếu tá Bàng Lợi kinh ngạc nói: "Tướng quân, chúng ta có thể giả mạo cái tiểu đoàn thiết giáp này, vào lúc thay thế cho bộ đội tuyến trước thì có thể trực tiếp cho bọn hắn một trận. Cái tiểu đoàn kia hiện tại còn dư lại chưa đến phân nửa, đánh tan bọn hắn, chúng ta liền có thể trực tiếp đi xuyên qua trận địa, hội hợp với chủ lực quân ta..."

"Không được." Mập mạp cắt ngang Bàng Lợi: "Hội quân với chủ lực, ta còn muốn hơn bất cứ ai trong các người ấy chứ. Thế nhưng bây giờ còn chưa phải lúc chúng ta trở về."

Mập mạp đưa mắt nhìn bốn phía, hỏi: "Các ngươi cam tâm cứ thế mà quay về? Phải biết rằng, trên chiến trường chính diện, chỉ bằng chút binh lực trong tay chúng ta, căn bản không tạo được bất cứ tác dụng gì!"

Các sĩ quan đều trầm mặc. Khoảng cách trực tiếp từ nơi này đến phòng tuyến thứ hai là hai mươi km ---- cũng chỉ có hai mươi km mà thôi!

Cái phòng tuyến kia tựa như mái nhà thân thuộc, không ngừng hấp dẫn bọn họ. Cho dù có chết, bọn họ cũng muốn cùng chiến hữu của mình chết chung một chỗ. Chỉ cần chờ thêm vài giờ đồng hồ nữa, bọn họ liền có thể diệt sạch nửa cái tiểu đoàn thiết giáp kia, thổi lên hồi kèn thắng lợi mà trở về với đồng đội của mình.

Nhìn ánh mắt mập mạp, nội tâm tất cả mọi người đều đang giãy dụa.

Anthony và hai viên thiếu tá đều tốt nghiệp ra từ trường quân đội Trenock, đám người Nash cũng là quân nhân già dặn trận mạc. Bất kể từ lý luận hay từ thực tế, tất cả mọi người đều hiểu, cái vùng núi này kỳ thực đã là một tử địa. Hai sư đoàn Trenock đã đánh tới sơn cùng thủy tận. Bộ đội Jaban vẫn còn đang cuồn cuộn không ngừng mà xông lên tiền tuyến.

Phòng tuyến thứ hai kéo dài bốn mươi km, khắp nơi đều mù mịt khói lửa. Ở trong cái khu vực dài hẹp này, người Jaban ít nhất đã tập trung binh lực bốn trung đoàn thiết giáp và mười trung đoàn bộ binh!

Hơn hai trăm người mình đây, muốn xuyên qua phòng tuyến thứ hai thì có lẽ rất dễ dàng, thế nhưng nếu muốn trở ra, đó lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Hơn một trăm chiếc robot, nếu như dốc cả vào trong chiến đấu chính diện, sợ rằng còn không thể làm dậy lên một cái gợn sóng.

Có thể đánh được tới bước này, có thể nói đã là kỳ tích rồi. Nếu như xông vào nơi đó... Thượng đế, chỗ đó chính là trung tâm của mấy mũi tấn công của địch đấy!

Ánh mắt mọi người di động qua. Trước mặt, mập mạp đang yên lặng đứng chờ đợi. Ở phía sau hắn, chín gã chiến sĩ Phỉ Quân cấp Chiến Thần đang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như căn bản không cần quan tâm xem kế tiếp bọn họ sẽ gặp chuyện gì. Còn đứa bé trai có thể xâm nhập vào Thiên Võng của quân địch kia, thì lại ngồi chồm hỗm dưới đất mà ngoáy ngoáy vẽ vẽ.

"Tướng quân!" Với bộ râu quai nón rậm rạp, Lý Vệ Quốc đã hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Ngài nói đánh thế nào đi! Dù sao lão Lý tôi cũng chỉ có một cái mạng! Ngược lại cũng chỉ có một đường chết, tôi cứ theo ngài liều mạng!"

Vị thiếu tá có tính tình hào phóng này nói một câu tràn đầy khí phách!

Các sĩ quan liền bốc lên nhiệt huyết. Lý Vệ Quốc nói rất đúng, đám người Leray và người Mars này đều là những kẻ điên. Thế nhưng, người Trenock cũng không phải là loại hèn nhát, đây là đất của Trenock! Dựa vào cái gì mà đứng không nhìn người ta liều mạng?!

"Tướng quân, hạ lệnh đi!"

"Ngài chỉ đâu, chúng tôi đánh chỗ đó."

Các tiếng nói càng lúc càng vang đội, các chiến sĩ bốn phía đều vây cả lại. Ánh mắt tất cả mọi người rực sáng nhìn mập mạp.

Mập mạp nhìn quanh bốn phía. Những người đồng tộc này của mình cuối cùng vẫn chảy dòng máu Trenock trong huyết quản. Càng đến những lúc sinh tử tồn vong, càng ở trong những vực sâu tuyệt cảnh, bọn họ lại càng có thể bùng nổ ra sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Muốn bước vào chỗ chết để tìm đường sống, cần ---- chính là thứ sức mạnh này đây!

Ngón tay mập mạp lướt dọc theo tuyến bố trí binh lực của địch, cuối cùng gắt gao ấn vào một điểm.

Vô số trận điển hình mà Russell giảng giải, cơ sở lý luận quân sự mà Margaret truyền thụ, vô số lần giả lập, vô số lần đối kháng... Tất cả sở học, sở kiến trong bốn năm qua, đều bay lượn quanh quẩn trong đầu.

Giờ khắc này, mập mạp đột nhiên cảm giác được, ánh mắt của mình càng lên càng cao, tầm nhìn cũng càng ngày càng rộng lớn. Mặc dù không thể nắm được tất cả thông tin của Thiên Võng Jaban, thế nhưng giờ phút này, toàn bộ bố trí và hướng đi binh lực của quân Jaban, hắn cũng đã xem rõ như lòng bàn tay!

"Ta học tập thuật giả lập, có một nguyên tắc giả lập, gọi là giữ chặt điểm chính yếu, thuận thế mà đi." Mập mạp nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tử: "Ở thời gian ta quyết định, tại địa điểm ta quyết định... Chúng ta dắt mũi bọn hắn mà đánh!"

Mập mạp ngẩng đầu, ra lệnh: "Toàn thể lên robot, chúng ta trước hết là chọc một đao vào sau lưng trung đoàn 2 của sư đoàn thiết giáp 172! Sau đó, chúng ta quay đầu lại, hốt cái trại tù binh này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play