Hai mươi hai chiến sĩ Trenock còn sống sót sau kiếp nạn đang đi theo phía sau Rắm Thối, xuyên qua khu rừng rậm rạp.
Khu rừng rậm mùa đông, rất nhiều gốc đại thụ đều đã rụng mất hơn phân nửa lá khô. Các cành cây trơ trọi đan xen ngang dọc, chằng chịt chĩa thẳng lên trời cao, tựa như vô số cánh tay đang cầu khẩn. Vẻ đẹp của cánh rừng mùa thu vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Thảm thực vật thường xanh, lá rụng màu vàng, lá phong màu đỏ, cùng với vỏ cây màu trắng và màu nâu, đang nghệch ngoạc tô vẽ lên cho cánh rừng một vẽ đẹp tĩnh lặng yên ả.
Trên ngọn cây, thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng chim hót. Còn trên mặt đất, đó là tiếng giày dẫm lên cành khô lá rụng loạt xoạt. Gió lạnh rít gào, khiến cho khu rừng vắng vẻ chợt trở nên xao động. Lá cây của núi rừng đang phát ra tiếng vang rì rào trong làn gió chập chờn lay động, chẳng khác nào một cơn mưa hè chợt đến.
Các chiến sĩ vừa đạp lên lớp cành lá khô rụng dưới đất, vòng qua một gốc đại thụ, vừa trao đổi ánh mắt với đồng bạn ở cách chừng mấy mét bên cạnh, khi ngẩng đầu nhìn về phía đứa trẻ đang dẫn đường ở phía trước, trong ánh mắt đều là vẻ phức tạp tràn đầy.
Cho đến tận bây giờ, tất cả mọi người vẫn còn như đang trong giấc mơ.
Hơn hai trăm hán tử này thật sự đã được đứa trẻ đang tập tễnh bước đi phía trước kia cứu thoát sao?
Những gã lính áp giải tinh tráng hung tàn được võ trang đầy đủ kia lại dễ dàng bị một đứa trẻ đáng tuổi đi mẫu giáo giết chết như vậy sao?!
Rất nhiều chiến sĩ khi chạm mắt với nhau, cũng chỉ biết cười khổ. Chuyện như vậy nếu như kể ra, sợ rằng đến thằng ngu cũng không tin tưởng. Thậm chí ngay cả nằm mơ, bọn họ cũng sẽ không mơ thấy được tình tiết ly kỳ đến bực này.
Lần lượt hồi tưởng lại tràng cảnh đỏ tươi diễm lệ khiến cho người ta kinh hãi vừa mới xảy ra kia, trong lòng các chiến sĩ không ngừng dậy lên những cơn sóng lớn vạn trượng.
Bóng dáng nhanh thoăn thoắt cùng với những động tác không tiếng động của đứa trẻ, rồi cái cổ bị cắn đứt một khối lớn, lồng ngực bị va đập lõm sâu, cái đầu bị bẻ ngoặc xoay tròn một trăm tám mươi độ, còn có những vết máu nhìn mà phát hoảng của các binh sĩ Jaban... Bây giờ hiện ra ở trước mắt cứ như một bức họa sặc sỡ màu sắc, tràn đầy vẻ đẹp tàn khốc và bạo lực!
Không một ai nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều lặng im mà mang theo đủ loại tâm tình, chăm chú đi theo phía sau đứa bé tóc vàng không biết là thiên sứ hay là ác ma kia.
Không ai biết đứa bé đang lạch bạch khua cặp chân ngắn ngủn, mặc một cái quần lót nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất kia, rốt cuộc là muốn dẫn đám người mình đi đến nơi nào. Cũng không biết là đã đi được bao xa, ngay cả binh sĩ mạnh mẽ nhất thì cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nhưng đứa bé dẫn đường phía trước vẫn không hề có chút ý tứ dừng lại nghỉ ngơi nào.
Mặc dù trong lòng hoang mang, thế nhưng các chiến sĩ cũng không có ý định mở miệng hỏi.
Thời gian di chuyển kéo dài, tâm tình lo lắng được mất lúc trước cũng đã dần dần biến mất. Dù sao thì cũng đã tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cái mạng nhặt lại được này cho dù có lại đánh mất thì cũng chẳng việc gì phải sợ. Các chiến sĩ bây giờ chỉ muốn được sớm xem xem đứa bé kia đang dẫn bọn họ đến nơi nào. Có thể, ở đó sẽ có niềm vui bất ngờ...
Vừa mới vòng qua một eo núi, đột nhiên, ở phía trước đã truyền đến tiếng pháo và tiếng nổ kịch liệt.
Bị tiếng nổ đột ngột dọa cho giật mình, thấy vị thiếu tá đi theo sát sau lưng đứa bé ở phía trước xua tay một cái, các chiến sĩ đều ngừng cả lại, mười gã chiến sĩ cầm súng liền quan sát bốn phía với thần sắc cảnh giác.
Mặt đất đang rung động, cành khô lá rụng trên mặt đất khẽ nảy lên. Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên miên không dứt, tựa như gần trong gang tấc.
Ầm ầm, coong coong, rầm!
Một hồi âm thanh quen thuộc truyền đến, sắc mặt các chiến sĩ đồng loạt biến đổi.
Robot! Đó là âm thanh robot va chạm khi cận chiến!
Không đợi vị trung tá phát ra mệnh lệnh, các chiến sĩ đều vội vã ẩn nấp sau lùm cỏ và gốc cây.
Ngay trong nháy mắt khi mọi người vừa mới ẩn núp, một chiếc robot [Toyama] của Jaban đã ầm một cái, ngã văng ra từ sau một sườn dốc.
Quán tính khổng lồ khiến cho con quái vật to lớn nặng mấy chục tấn này rạch ra trên mặt đất một đường rãnh sâu hoắm. Mấy gốc đại thụ bị đụng gãy, phát ra tiếng răng rắc chói tai, ầm ầm ngã xuống. Tán cây càn qua tầng cành lá khô của khu rừng rậm, vô số lá khô bị xé rách thành mảnh nhỏ tung bay khắp bầu trời, bọc trong lớp bụi mù xám trắng, tràn ra khắp bốn phía.
Chiếc [Toyama] ngã xuống đất chống tay một cái, còn chưa kịp đứng lên thì họng pháo năng lượng trên vai trái đã sáng người. Một viên đạn năng lượng hình bầu dục màu trắng bắn thẳng vào giữa hai sườn dốc nhỏ phía trước.
"Ầm!" Giữa ánh sáng chói mắt của vụ nổ, một chiếc robot [Thái Hành] rách nát chợt lộ ra thân hình.
Chỉ thấy chân trái của nó khẽ giẫm lên sườn núi một cái, liền tựa như một con chim ưng phóng vụt lên, tránh thoát khỏi phát pháo năng lượng. Ngay sau đó, khi ánh sáng của vụ nổ còn chưa biến mất, nó liền lăng không lộn mình một cái, nhanh như chớp tấn công về phía chiếc [Toyama] ngã dưới đất.
Robot của chúng ta! Ánh mắt của các chiến sĩ đều sáng rực, vui mừng như điên. Trái tim rung động kịch liệt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cuống họng!
[Toyama] hoảng hốt liên tiếp duỗi chân, lảo đảo cố gắng tránh thoát cú vồ hung mãnh của [Thái Hành]. Thế nhưng, chiếc [Thái Hành] kia thực sự quá nhanh. Các chiến sĩ chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, [Thái Hành] đã như chớp giật mà xuất hiện tại phía sau [Toyama].
Mắt thấy sinh tử trước mắt, cơ sĩ Jaban hiển nhiên đã liều mạng. Trong lúc lảo đảo, [Toyama] cưỡng ép xoay người, tung ra một cú đá cao vô cùng sắc bén về phía sau.
Cú đá này cực kỳ xảo trá.
[Thái Hành] mới từ không trung lao xuống đến sau lưng nó, chính là lúc lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, một khi bị cú đá này của [Toyama] đá trúng, tuyệt đối sẽ trọng thương ngay!
Hiển nhiên, chiến sĩ robot trong chiếc [Toyama] là một lão binh thân kinh bách chiến! Cái thời cơ này được nắm bắt cực kỳ chuẩn xác!
Chiếc chân máy như cái roi đó nếu như quét trúng [Thái Hành], vậy thì sẽ xuyên thấu qua thân thể của nó...
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn theo sát vang lên!
Trận cuồng phong mà robot nhấc lên đang cuốn theo bụi bặm trong rừng rậm, thổi về bốn phương tám hướng. Các chiến sĩ trong đầu trống rỗng, đều theo bản năng mà quay đầu nheo mắt.
Một gốc đại thụ vang lên mấy tiếng răng rắc, ầm ầm ngã xuống đất.
Mà ở phía sau [Toyama], quả đấm của [Thái Hành] đã thình lình bay đến sau lưng nó!
Các chiến sĩ trợn mắt há mồm nhìn [Toyama] ngã xuống, một luồng điện trong nháy mắt chạy khắp toàn thân, da gà nổi hết cả lên, cả thân thể đang run rẩy kịch liệt trong cơn kích động không thể ức chế.
"Ảo ảnh!" Lời thốt lên của một gã chiến sĩ đã xác thực cho cái ý nghĩ không tự chủ được mà nhảy ra trong lòng mọi người!
Chiếc [Toyama] kia chỉ đá trúng ảo ảnh của [Thái Hành] mà thôi.
Khi cái chân máy của nó xuyên qua ảo ảnh, hung hăng đá vào gốc đại thụ xui xẻo kia, [Thái Hành] đã như quỷ mị mà lắc mình tới sau lưng nó!
Đây là kỹ thuật siêu đẳng đến mức nào, đây là khả năng điều khiển kinh khủng đến mức nào!
Đây không phải thứ mà chiến sĩ robot bình thường có thể làm ra được, mà chiến sĩ robot cấp bảy cấp tám, căn bản không có đủ tốc độ tay để tạo thành được ảo ảnh! Chiến sĩ robot cấp chín thì có thể hoàn thành được, thế nhưng, cũng không thể nào thực hiện được phiêu dật, được nhẹ nhàng như chiếc [Thái Hành] trước mắt này.
Cơ sĩ bên trong chiếc [Thái Hành] này đến tột cùng là ai?! Là chiến sĩ của Cộng hòa?!
"Bang!" Nắp khoang lái của robot bị bạo lực mở ra. [Thái Hành] vừa mới móc cơ sĩ Jaban ở bên trong khoang lái ra, các chiến sĩ đã nhìn thấy đứa bé trai nguyên bản vẫn còn đang cong mông trốn trong bụi cỏ, giờ phút này đã nhảy ra ngoài.
"Cosmo..." Rắm Thối nhún nhảy loạn xạ, hai tay quơ quơ: "Là ta, là ta."
Người một nhà!
Xoạt một tiếng, các chiến sĩ Trenock mừng rỡ như điên đều vây cả lên. Bọn họ kích động nhìn chiếc [Thái Hành] rách nát chắp vá tứ tung này, nhớ lại vệt ảo ảnh tuyệt với chí cực mà robot mới vừa thể hiện, tâm thần không kiềm chế được liền bay bổng lâng lâng.
Phải biết rằng, trong số bọn họ, có đến một trăm hai mươi người là chiến sĩ robot! Trong đó có sáu gã thượng úy, hơn nữa còn là chiến sĩ robot cấp bảy, mà vị trung tá dẫn đầu cùng với hai gã thiếu tá khác, càng là chiến sĩ robot cấp tám tinh nhuệ trong sư đoàn thiết giáp số 13!
Đối với những chiến sĩ robot này mà nói, robot chính là sinh mạng thứ hai của họ. Mà một cao thủ robot cấp truyền thuyết, chính là thần tượng chung của tất cả bọn họ, thậm so với Thượng Đế còn khiến bọn họ kính ngưỡng và thành kính hơn cả Thượng Đế.
"Thối Thối? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cosmo ném gã cơ sĩ Jaban đã ngất lịm trong tay xuống đất, nhìn Rắm Thối và đám chiến sĩ Trenock đột nhiên xuất hiện, hỏi: "Bọn họ từ đâu ra vậy?"
"Thối gia ta đi dò đường, tiện tay cứu!" Rắm Thối tỏ vẻ không thèm để ý.
"Trâu bò!" Cosmo biết rõ nhược điểm của Rắm Thối, chỉ cần hai chữ liền dụ cho Rắm Thối mặt mày nở hoa, nói tiếp: "Không nhiều lời nữa, bên dưới còn có một chiếc robot của địch, ngươi dẫn bọn họ đến trận địa đi, tiêu diệt robot của địch xong ta sẽ trở lại trợ giúp!"
Nói xong, Cosmo liền kéo cần điều khiển robot, robot liền phóng lên trời, liên tiếp bật nhảy mấy cái, phá mở rừng cây rậm rạp, xông xuống dưới sườn núi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiếng bom nổ phía trước càng ngày càng dày đặc.
"Đi!" Rắm Thối vung tay lên, vung cặp chân ngắn cũn, lạch bà lạch bạch chạy dọc theo sườn núi về phía trận địa. Được thấy thủ đoạn của gã cơ sĩ vừa rồi, hơn hai trăm chiến sĩ Trenock đang sôi sục nhiệt huyết không nói hai lời, lập tức theo sát phía sau.
Có điều, trong lòng mọi người đều rất kỳ quái, mặc dù đã vòng một vòng lớn, thế nhưng bọn họ đại khái cũng biết vị trí bây giờ tuyệt đối không phải là phòng tuyến thứ hai ở ngoài mấy kilomet kia.
Như vậy, nơi này còn có trận địa gì chứ?
Phải biết rằng, phòng tuyến thứ nhất, từ lúc ba giờ trước thì đã sụp đổ toàn diện rồi. Có thể lui được thì đều đã rút lui, nếu lui không được, cơ bản cũng đều đã chết trận hoặc là bị bắt làm tù binh rồi. Thế nào ở ngay ngoài tuyến chiến đấu lại vẫn còn một trận địa?!
Vượt qua hai dốc núi nhỏ, theo sườn núi thoai thoải đi lên hai trăm mét, một trận địa bị bao trùm bởi khói đen, ánh bom nổ cùng với bụi đất che trời kín đất đã xuất hiện ở trước mặt các chiến sĩ.
Phía trước trận địa, hơn một trăm binh sĩ Jaban đang điên cuồng hò hét, vọt tới vị trí cách trận địa chưa đến một trăm mét dưới sự yểm hộ của hỏa lực.
Lửa đạn đang đẩy dần từng chút từng chút về phía sau.
Binh sĩ Jaban không xông lên, trái lại lại thả chậm bước chân, núp mình sau mấy gò đất nhấp nhô và cây cối.
Sau một lát, lớp hỏa lực mở rộng lại một lần nữa về tới tuyến đầu trận địa.
Hào chiến đấu đang run rẩy dưới làn pháo đạn như mưa, trong từng tiếng ầm vang và từng chùm ánh sáng hình bán cầu khuếch tán lên không trung, trần chịu lực, tường chống đạn, rương đạn dược, xác robot và súng ống hư hỏng bỏ đi đang thi nhau vỡ nát, gãy vụn, bắn tung lên trời. Nếu như sau lớp hỏa lực mở rộng đầu tiên lại có người tiến vào hào chiến đấu, trận địa tuyệt đối sẽ không sống nổi!
Các binh sĩ Trenock trốn trên sườn núi cuống đến độ nghiến răng nghiến lợi. Toàn bộ trận địa đều bị đạn pháo bao trùm, việc mà bọn họ có thể làm chỉ là trốn ở trăm mét bên ngoài trận địa để tránh cho bị lửa đạn lan đến, căn bản là không có cơ hội đi vào!
Tương tự cách trận địa một trăm mét, thế nhưng, muốn từ chỗ này đi đến trận địa thì phải vượt qua một triền núi nhỏ hẹp ở chếch bên phải phía trước. Xét về tốc độ, tuyệt đối không thể nào nhanh hơn người Jaban được. Huống hồ, bên này phần lớn mọi người đều là tay không tấc sắt, một khi bị người Jaban đoạt được trận địa trước, nếu lại muốn xông vào thì chẳng khác nào người si nói mộng!
"Trên trận địa còn bao nhiêu người?" Trung tá Anthony lo lắng hỏi đứa bé trai bên người.
"Có thể chiến đấu, còn khoảng chừng mười một người." Rắm Thối cũng không quay đầu lại.
"Chừng mười một người?" Anthony cùng với các chiến sĩ phía sau liền toát mồ hôi lạnh. Bọn họ ngơ ngác nhìn về phía cái trận địa đã bị đạo pháo chà đạp không biết bao nhiêu lần kia, thực sự không thể tưởng tượng nổi, chỉ có khoảng mười người thì làm sao có thể kiên trì được.
Đừng nói là bây giờ trận địa đã bị bom dội cho nát bét, cho dù là một trận địa vừa mới được xây dựng còn lành lặn không sứt mẻ thì cũng không thể nào bảo vệ được cho khoảng mười người chiến thắng hơn một trăm binh sĩ Jaban đã chuẩn bị kỹ càng được!
Hỏa lực bao trùm vẫn đang cày xới qua lại trận địa nhiều lần, các chiến sĩ đã mơ hồ nhìn thấy quân Jaban ở dưới sườn núi đã bắt đầu rục rịch. Có lẽ, tại ngay đợt hỏa lực mở rộng tiếp theo, bọn hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để phát động xung phong. Chỉ cần mười mấy giây, bọn hắn liền có thể vọt tới vị trí cách chưa đến sáu mươi mét trước trận địa. Trong nháy mắt khi hỏa lực ngừng lại, khoảng cách từ bọn hắn đến trận địa tối đa sẽ không đến bốn mươi mét.
Bốn mươi mét... Đối với một trận địa không có hỏa lực phản kích hỗ trợ mà nói, gần như đồng nghĩa với việc rơi vào tay giặc!
Không ai biết được trong mấy đợt bao trùm hỏa lực qua lại này, thương vong trên trận địa lớn tới mức nào. Mặc dù tất cả đều ẩn nấp, bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công của kẻ địch có số lượng gấp mười lần mình.
"Một trăm sáu mươi hai người..." Rắm Thối không hề chú ý tới các chiến sĩ ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: "Ngay cả văn thư cũng đã cầm súng xông lên, đám người Jaban này cmn đều điên hết cả rồi... Bọn hắn không biết mập mạp không chịu nổi được kích thích hay sao?"
Mập mạp? Anthony há há miệng, rốt cuộc không nói ra lời.
Hắn không biết mập mạp là ai, cũng không biết đứa bé trai này làm sao có thể nắm được chuẩn xác số lượng của đối phương trong tinh huống chỉ có thể mơ hồ thấy được mấy cái đầu người, hắn chỉ biết là, lục quân Jaban được xưng là mạnh nhất toàn bộ vũ trụ - chính là nhờ kiểu đánh trận như thế này.
Đám người Jaban này là giống người dễ dàng bị cổ động nhất trong vũ trụ. Sự cố chấp của bọn hắn đã đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Vì cái mà bọn hắn gọi là vinh dự, đừng nói là văn thư xách súng xung phong, mà cho dù là những thầy thuốc hộ sĩ ở trong bệnh viện dã chiến kia, cũng đã có tiền lệ xung phong về phía kẻ địch gấp trăm lần mình.
Trong tình huống điên cuồng cực độ, những kẻ cuồng nhiệt tự xưng bất cứ lúc nào cũng có thể quên mình phục vụ vì hoàng đế Jaban này, gần như chính là xung phong để tự sát.
Được xưng là lục quân mạnh nhất vũ trụ, ngoại trừ sự tự biên tự diễn cuồng vọng tự đại của đám người đó cùng với sự thống trị tẩy não của hoàng thất trong nước, cái truyền thống một khi bị kích động liền rơi vào cuồng nhiệt này cũng là một trong những nguyên nhân chính!
Lửa đạn một lần nữa kéo về phía sau, các binh sĩ Jaban trên sườn núi đồng thời nhảy hết cả lên, điên cuồng xông về phía trước.
Tám mươi mét, sáu mươi mét, năm mươi mét... Hỏa lực bao trùm trận địa rốt cuộc đã ngừng lại. Binh lính Jaban xung phong bộc phát ra một tiếng hò hét, dưới sự chỉ huy của hai gã sĩ quan cấp tá, bắt đầu những bước lao tới cuối cùng!
Corleone ở phía sau, Bonasera ở phía trước. Hai gã tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 1 trung đoàn 2 lữ đoàn 2031 Jaban này tựa hồ đã phát điên.
Trong những tiếng gân cổ hô hào khàn cả giọng của bọn hắn, hơn một trăm sáu mươi binh sĩ Jaban đang đỏ hồng đôi mắt, giống như đàn ong vỡ tổ mà liều mạng xông về phía trước. Tiếng kêu gào như dã thú đang quẩn quanh sơn cốc, khiến cho người ta rợn cả da gà.
Đánh suốt chín giờ đồng hồ, hai mươi khẩu pháo tự động chỉ còn lại có sáu khẩu, ba mươi tám chiếc robot chỉ còn lại có bốn chiếc, một tiểu đoàn hơn năm trăm người đến cuối cùng chỉ còn dư lại hơn trăm người. Tròn một tiểu đoàn bộ binh biên chế đầy đủ đã húc đến chảy máu đầu ở trước cái trận địa này.
Corleone không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy.
Vào lúc này, hắn đã sớm không còn cái dáng dấp áo mũ chỉnh tề trấn định tự nhiên như bình thường nữa. Dưới sự hộ vệ của mấy gã cảnh vệ, hắn đang quơ súng, dùng thanh âm thô bạo nhất để thúc dục đám binh sĩ dưới quyền.
Hắn không chấp nhận thất bại, hắn cũng không cần viện quân.
Hắn muốn đích thân huyết tẩy cái trận địa này, mang mỗi tên tù binh bắt được ra lăng trì tùng xẻo!
Những tên Trenock chết tiệt này đã cho mình quá nhiều nhục nhã, nhất là trong đợt tấn công cuối cùng trước đó, hơn hai trăm người cuối cùng vậy mà lại bỏ chạy trối chết. Nếu như sỉ nhục này mà mình không thể tự tay rửa sạch, vậy thì bản thân sẽ trở thành trò cười cho tất cả các quý tộc Jaban. Cả đời này đều không ngóc đầu lên nổi!
Corleone không sợ chết.
Từ lúc mười tuổi khi tiến vào tiểu đoàn quân cận vệ thanh niên hoàng gia Jaban tới nay, hắn chưa bao giờ sợ chết.
Bởi vì hắn biết, Jaban bị trói chân ở Đông Nam, phải ẩn nhẫn chịu đựng suốt mấy trăm năm. Bi kịch của bậc cha chú tổ tông, từng thế hệ đàn ông Jaban chí lớn chưa thành thì đã phải chết trong buồn bực, đến thế hệ này của hắn, rốt cuộc đã có thể kết thúc.
Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn liền biết được rằng chiến tranh sẽ phủ xuống thời đại này.
Đây cũng không phải là bí mật gì, cũng không phải là vọng tưởng gì cả. Đây là kết quả sau nhiều lần suy luận tính toán của người Jaban, vốn đã chuẩn bị cho việc binh xuất quốc thổ, quét ngang vũ trụ từ hết đời này đến đời khác.
Thời cuộc như vậy, loạn thế là hiển nhiên.
Những người đàn ông Jaban đồng lứa của mình này rốt cục đã có thể khác với bậc cha chú tổ tông, không phải nhìn từng đời robot được chuyển đổi cứ thế bị rỉ sét dần trong doanh trại, không phải nhìn từng chiếc cự hạm dốc hết quốc lực để chế tạo cứ thế già cỗi dần trong bến cảng.
Kiến công lập nghiệp, mở mang bờ cõi, chính vào lúc này đây!
Vì vinh quang của hoàng đế bệ hạ, cũng vì phụ thân vốn đã già cả, vào ngày Jaban xuất binh vẫn mang tiểu thiếp ra đường phố hoan hô, lúc đưa tiễn ở bến cảng thì lại càng quỳ mãi không dậy!
Corleone tuyệt đối không cho phép bản thân thất bại! Tuyệt đối không cho phép bản thân tối tăm mặt mày trở về, khiến cho gia tộc hổ thẹn!
Ở đợt công kích trước, khi hai đại đội của hắn một lần nữa tháo chạy trở về, hắn đã quyết định phải đánh liều được ăn cả ngã về không.
Được ăn cả ngã về không, cũng không có nghĩa là hắn đánh mất tất cả lý trí. Hắn đã nhìn ra được khó khăn thiếu thốn về vũ khí chống robot của trận địa Trenock, cũng nhìn thấy được sự hung mãnh của chiếc robot [Thái Hành] chắp vá kia.
Bởi vậy, ngay đầu tiên hắn đã ra lệnh cho bốn chiếc robot chia ra làm hai cánh trái phải bọc đánh về phía trận địa, khiến cho chiếc [Thái Hành] kia không thể đồng thời chú ý trước sau được. Sau đó, hắn ra lệnh cho pháo tự động trút hết tất cả đạn dược lên trận địa, yểm hộ cho đợt xung phong cuối cùng!
Hắn không tin, dưới sự tấn công như vậy, đám người Trenock trên đỉnh núi kia còn có thể thủ vững được! Chỉ cần chiếm được đỉnh núi, lập tực có thể xóa sạch được mọi sỉ nhục!
"Xông lên! Thề chết vì đại nghiệp thiên thu của hoàng đế bệ hạ!"
Corleone bỏ lại cảnh vệ mà xung phong về phía trước. Gần lắm, gần lắm rồi, người xông lên ở phía trước nhất, phó tiểu đoàn trưởng Bernasera đã còn cách trận địa chưa đến ba mươi mét!
"Đoàng!"
Trên trận địa, đột nhiên truyền đến một tiếng súng nổ.
Một gã binh bét Jaban chợt đình chỉ tiếng hò hét, đứng sững tại chỗ. Sau chốc lát, mới ngã người về phía sau. Ở chính giữa mi tâm của hắn, một vết đạn máu thịt bầy nhầy tựa như một đóa hoa máu nở rộ.
Tiếng súng đã vang lên trên trận địa, súng trường, súng máy năng lượng đã bắt đầu gầm thét.
Từng loạt đạn tạo thành một tấm lưới đan xen, tùy ý thu gặt sinh mạng của binh lính Jaban. Lựu đạn phản ứng nhiệt hạch bay tán loạn, chợt lóe sáng giữa đám người, ánh sáng trắng thình lình khuếch tán, cắn nuốt hết thảy xung quanh. Sóng xung kích xốc tung những mảnh chân gãy tay cụt quay cuồng trên không trung, nện xuống lớp bụi bặm, nện xuống tán cây.
Binh sĩ Jaban đang chen chúc lao tới tựa như lúa mạch bị thu gặt mà ngã xuống từng tàng từng hàng, thế nhưng, làn sóng xung phong đã lâm vào điên cuồng cũng không vì vậy mà ngừng lại.
Bước chân và tiếng rít gào trong miệng đám binh sĩ Jaban mặc quân trang màu xám tro này vẫn không hề dừng lại một chút nào. Bọn hắn đang thở phì phò, liều mạng xông về phía trận địa, vừa chạy vừa nổ súng bắn trả.
Đạn súng trường, súng máy bắn vào lớp đất bùn trước trận địa, trong nháy mắt xuất hiện từng hàng vết đạn, bụi mù tràn ngập. Binh sĩ Jaban phụ trách hỗ trợ hỏa lực hạng nặng đang mang theo ống phóng tên lửa cầm tay cùng với pháo năng lượng đường kính nhỏ, tiến hành áp chế hỏa lực không hạn chế. Đuôi khói uốn lượn của tên lửa và ánh sáng thẳng tắp của pháo năng lượng đang đan xen ngang dọc.
Trên sườn núi bên cánh trận địa, hơn hai trăm tù binh Trenock một bên theo sau Rắm Thối mà liều mạng chạy về phía trận địa, một bên lại gắt gao nhìn chằm chằm vào trận địa đang biến ảo góc độ theo thế núi. Mọi người đều mím chặt miệng, mặt mày như sắt.
Bọn họ không ngờ đám quân Jaban lại điên cuồng đến như vậy, cũng không ngờ cái trận địa mà đứa bé trai đang dẫn bọn họ tới chỉ có hơn mười người có thể chiến đấu.
Bọn họ có thể thấy được các chiến sĩ Trenock nằm ở vị trí xạ kích đang không ngừng nổ súng trên tuyến đầu trận địa. Bọn họ biết, các chiến hữu ở đó mỗi một giây một phút đều đang cận kề với cái chết. Khoảng cách quân Jaban đến tuyến đầu trận địa là không quá hai ba mươi mét, thế nhưng mấy người bên mình lại cách chiến hào robot ở phía sau cùng trận địa đến sáu mươi bảy mươi mét!
Quân Jaban cách trận địa càng ngày càng gần, ba mươi mét, hai mươi lăm mét, hai mươi mét. Theo tiếng bước chân chạy nước rút của người Jaban, trái tim các tù binh cũng đang đập lên kịch liệt.
Một thân ảnh mập mạp chợt ló đầu ra khỏi trận địa, giơ súng bắn. Đây đã là lần thứ năm các chiến sĩ Trenock nhìn thấy cái thân ảnh này. Bốn lần trước đó, hắn đã bắn chết ít nhất là sáu binh sĩ Jaban!
Một phát, hai phát, ba phát, bốn phát!
Ba binh sĩ Jaban xông lên trước nhất gần như đồng thời lảo đảo một cái, đâm đầu ngã gục xuống. Mà một gã binh sĩ Jaban khác cầm lựu đạn phản ứng nhiệt hạch, đang định giơ tay chuẩn bị ném tới, thân thể bất chợt run mạnh lên một cái, lựu đạn trong tay liền vô lực rơi xuống trên mặt đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, trong phạm vi hai mươi mét quanh thân gã lính này, tất cả đều hóa thành than đen.
Thân ảnh mập mạp nhanh chóng rụt trở lại. Gần như ngay trong nháy mắt khi hắn thụt đầu xuống, hỏa lực điên cuồng của quân Jaban đã bao phủ vách tường trên đầu và sau lưng hắn.
"Cao thủ!" Một gã chiến sĩ Trenock hung hăng vung lên nắm đấm. Quả đấm của hắn còn chưa vung hết lực, đã thấy cái gã mập mạp kia di động qua bên cạnh ba năm bước, ló đầu, rồi lại một phát súng nữa.
Đám tù binh máu nóng sôi trào, vành mắt như muốn nứt ra. Đây là một tên điên, gần như là giơ đầu ra trước họng súng của kẻ địch hung hãn mà đối xạ.
Một phát súng này vô cùng chuẩn xác bắn trúng mi tâm của một gã thiếu úy Jaban. Gã thiếu úy Jaban trẻ tuổi trợn trừng cặp mắt khó có thể tin tưởng, vô lực mà quỵ xuống mặt đất. Khi đầu của hắn nặng nề nện xuống mặt đất đầy bụi bặm, các tù binh nhìn thấy, cái gã mập mạp kia đã hét lớn lên một tiếng. Ngay sau đó, hai chiến sĩ Trenock trên hai vị trí xạ kích bên cạnh liền nhanh chóng đứng lên, theo sau hắn co giò chạy về một đầu khác của trận địa!
Bọn họ vừa mới rời đi, một quả tên lửa đã lao thẳng tới vị trí trước đó của bọn họ, bùn đất tung tóe tận trời!
Binh sĩ Jaban xung phong có một nửa đã ngã xuống trước trận địa, mà hỏa lực trên trận địa không ngờ lại không hề yếu bớt một chút nào.
Lưới hỏa lực đan xen vẫn như cũ bắn ra từ các góc độ, không ngừng thu gặt tính mạng của binh lính Jaban, gắt gao chặn đứng làn sóng xung phong màu xám tro ở hai mươi mét trước trận địa!
Ở vị trí cách trận địa hai mươi mét, đã có tròn một trung đội Jaban ngã xuống. Hơn nữa, vẫn còn càng nhiều hơn nữa người đang ngã xuống trên tuyến đường này.
Mười mấy người, vậy mà lại có thể đánh cho quân Jaban nửa bước khó đi.
"Thật lợi hại!" Một gã thiếu tá đi bên cạnh Anthony mở miệng lẩm bẩm: "Xây dựng lớp hỏa lực và chạy chỗ trên trận địa kiểu này, quả thực là hoàn mỹ không chê vào đâu được!"
Trong tiếng than thở từ tận đáy lòng của hai gã quan quân, trái tim loạn nhịp của các chiến sĩ càng lúc càng bình tĩnh. Bọn họ thậm chí có một cảm giác rằng, bản thân có lẽ cũng không cần phải tham gia chiến đấu, đám người trên trận địa kia đã có thể giải quyết xong xuôi hết đối thủ rồi!
Khoảng cách trận địa ngày càng gần, chiến hào robot đã gần trong gang tấc.
Các chiến sĩ bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân robot chạy băng băng. Quay đầu lại, cái đầu thiếu mất một góc của [Thái Hành] đã xuất hiện trước con mắt bọn họ.
Kẻ địch trước trận địa đã bắt đầu xung phong một cách điên cuồng.
Bonasera tru lên a a, liều mạng xông lên trận địa. Ở bên cạnh hắn đang tập trung ít nhất là mười gã binh sĩ Jaban. Hỏa lực hung mãnh của bọn hắn đang càn quét khiến cho các chiến sĩ Trenock trên trận địa không ngóc đầu lên được.
Mười mét, năm mét... Dưới sự dẫn dắt của Bonasera, binh sĩ Jaban đang nhào cả tới, mắt thấy sắp xông vào trận địa.
"Đoàng!" Một tiếng súng chợt vang lên.
Bonasera cứ như thể dính phải thuật định thân, đứng sững lại.
Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía lồng ngực của mình. Một lỗ máu đang không ngừng phun máu tươi ra bên ngoài.
Yếu hầu của hắn co giật mãnh liệt, bọt máu sền sệt từ trong khóe miệng chảy ra.
Thế giới đang quay cuồng ở trước mắt hắn.
Khi Bonasera ngã xuống, hắn chợt nghe thấy một tiếng gầm giận dữ.
Ngay sau đó, trong tầm nhìn quay cuồng, đám người Trenock trên trận địa, còn có cả thân ảnh của đám binh sĩ mang quân phục màu xanh kia. Bọn họ tựa như mãnh hổ xổ lồng, tất cả đều nhảy ra khỏi chiến hào.
Bọn họ nổ súng đối xạ với binh sĩ Jaban ở khoảng cách gần trong gang tấc, đến khi hai bên cuốn lấy nhau cùng một chỗ, dùng lưỡi lê trên nòng súng để chém giết nhau.
Bonasera đang co giật, bàn chân của hắn đạp đạp một cách suy yếu trên đất bùn.
Ở trong đám binh sĩ Jaban, một gã mập mạp đang qua lại ngang dọc như vào chỗ không người. Động tác lưỡi lê của hắn lưu loát dứt khoát, xuất lực mạnh tốc độ nhanh, ba gã binh sĩ Jaban vây lấy hắn chỉ trong nháy mắt đã bị hắn thoắt đâm thoắt chọc, giết chết sạch sẽ.
Khi một gã chiến sĩ Jaban khác cách đó không xa đang chuẩn bị nổ súng, bất chấp phía sau gã mập mạp kia còn có những chiến sĩ Jaban khác, khẩu súng của gã mập mạp kia đã khai hỏa. Hắn vẫn đứng tại chỗ, bắn giết lính Jaban ở bốn phía xung quanh một cách chuẩn xác.
Một bóng người đã ngã xuống trước mặt Bonasera. Người này Bonasera rất quen thuộc, hắn là Corleone. Lúc này, khuôn mặt của gã quý tộc cấp thấp trẻ tuổi này đang vặn vẹo một cách hết sức kỳ quái, chặn ngang phần lớn tầm nhìn của Bonasera.
Bonasera nghe thấy một loạt tiếng bước chân robot, cũng nghe thấy tiếng hoan hô vang dội của đám người Trenock. Số lính Jaban may mắn còn sống sót đang bắt đầu chạy trốn. Bonasera không thể nào hiểu nổi, một trăm sáu mươi người hoàn toàn bất kể sinh tử mà xung phong, vì sao lại không thể xông qua được lưới hỏa lực của quân địch. Vì sao đám người này đến cuối cùng lại có thể nhảy ra khỏi chiến hào mà phát động phản công.
Cái gã mập mạp trắng tròn kia thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp, thế mà khi đánh trận lại cứ như uống phải thuốc lắc vậy. Hắn ta đến cùng là ai?
Không nghĩ ra, hắn trợn to hai mắt, không còn suy nghĩ nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT