Văn phòng, một khung cảnh trầm lắng.
Mập mạp nói như sắt như thép, nặng trịch hữu thanh.
Có điều, rất hiển nhiên... Phương Hương và Margaret cái gì cũng không nghe thấy.
Hai cô gái chỉ đang ngơ ngác nhìn Rắm THối miệng ngậm xì gà, giống như gấu Kaola mà ôm chặt lấy đầu mập mạp.
Cái ánh mắt khiếp sợ kia phảng phất như vừa thấy ngày tận thế của thế giới.
Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau. Mẫu tính của người phụ nữ quả nhiên là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này. Cho dù là hai mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này cũng không ngoại lệ. Lúc này nhìn dáng vẻ của các nàng, ngược lại lại giống như hai cô gà mái bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên che chở đứa con.
Đích xác, Phương Hương lúc này rất muốn đi tới xách thằng bé kia xuống, sau đó cho mập mạp một trận thật đau. Nàng chưa bao giờ gặp qua cặp cha con nào hoang đường như thế. Con trai hút thuốc, người cha vậy mà lại cảm thấy đương nhiên. Có điều, khi Rắm Thối quay đầu nhìn về phía nàng, dùng miệng mà mấp máy ra một từ ngữ, cái ý nghĩ không thể kiềm chế trong đầu này của nàng trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
"Mẹ!"
Tiểu hỗn đản cười đến rất là ngây thơ.
Tuy rằng Phương Hương vững tin, cái từ mấp máy này chỉ có nàng mới có thể thấy được. Thế nhưng, một sự xấu hổ vẫn như cũ bừng lên trong thân thể. Dáng vẻ ngược ngùng gọi tỷ tỷ của mập mạp thường ngày lại hiện ra trong đầu. Trái tim bình lặng như nước hai mươi chín năm qua bỗng nhiên đã nổi lên một chút rung động. Sự rung động đang không ngừng khuếch tán, dần dần dập dờn mở rộng, đem vệt đỏ bừng kéo tới mang tai của nàng.
Cái tên tiểu hỗn đản này... Còn cả cái tên đại hỗn đản kia nữa!
Phương Hương vừa thẹn vừa giận, nhẹ nhàng dậm chân một cái rồi quay đầu, không thèm nhìn tới cặp cha con thích nhận loạn họ hàng này.
Là đàn ông, người phụ nữ của mình mà còn không cứu, vậy thì làm đàn ông làm gì?... Giọng nói tràn ngập mùi hormone giống đực kia đang vang dội trong lòng Phương Hương, trong thế giới mà ngọn lửa chiến tranh bùng cháy khắp nơi này, trái tim nàng nhất thời đã trở nên loạn nhịp.
Đồng thời giống như vậy, Margaret cũng đã bỏ đi ý nghĩ mạnh mẽ can thiệp trong đầu.
Mập mạp chết tiệt mới là cha của tiểu hỗn đản kia, hắn còn không để ý thì mình dựa vào cái gì để dạy dỗ trẻ con... Huống hồ, nếu như tiểu hỗn đản kia lại hướng về phía mình mà kêu một tiếng mẹ giống như Phương Hương... Thượng đế ơi, thật là không muốn sống nữa.
" Ngươi là nói... Của ngươi... cũng ở Thương Lãng tinh?" Margaret ép buộc mình phải dời mắt khỏi tiểu nam hài, thế nhưng khi mở miêng nói, nàng mới phát hiện ra thanh âm của mình đã trở nên vô cùng gượng gạo: "Thế nên, ngươi phải đi?"
Đôi môi mập mạp hơi run run, dùng sức mà gật đầu.
Margaret nhìn qua Phương Hương một chút, vậy mà lại phát hiện ra vị thiếu tướng Salerga thường ngày vẫn già dặn lão luyện này bây giờ lại giống như một cô gái nhỏ, ôn nhu mà quấn quýt nhìn mập mạp và tiểu nam hài, phảng phất như không hề chú ý tới câu hỏi của mình.
"Nếu như..." Margaret thở dài, chỉ chỉ vào tập tài liệu điện tử đưa cho mập mạp: "Nếu như nguyên soái Hastings tự mình hạ lệnh bảo ngươi từ bỏ cái kế hoạch cứu viện nguy hiểm này thì sao?"
" Nguyên soái Hastings?"
Lời nói của Margaret đã khiến cho các sĩ quan ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh. Ngồi ở trên sô pha, Russell nhẹ nhàng thở dài rồi lắc đầu. Còn Rắm Thối đang cưỡi trên cổ mập mạp thì lại phun ra một luồng khói từ lỗ mũi, vẻ mặt không cho là đúng.
Margaret bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực trầm xuống một chút.
"Bảo ta đi cứu là các ngươi, mà bảo ta không đi cứu cũng là các ngươi." Quả nhiên, mập mạp cười lạnh một tiếng nói: "Chuyện này, nguyên soái Hastings cũng quản không được. Đây là chuyện riêng của ta."
Hắn nhìn Margaret, hời hợt nói: "Nếu như bởi vậy mà cãi lại quân lệnh, ta cũng chẳng quan tâm. Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên rồi."
Margaret cảm thấy có chút bực tức và uất ức. Nếu sớm biết gã mập mạp này đáp ứng cái nhiệm vụ kia là vì nữ nhân của hắn, mà không phải là vì cái gọi là nghĩ cách cứu viện nguyên soái Lý Tồn Tín nghe hiên ngang lẫm liệt trong miệng hắn và Bernardote, nàng sẽ không cố gắng tìm cách đi cầu ông ngoại.
Chó cắn Lã Động Tân! Margaret thầm lẩm bẩm ở trong lòng, vậy mà lần đầu tiên không có ý nghĩ tranh chấp với mập mạp trong đầu.
Nàng chỉ là đang im lặng, tâm tình phức tạp.
Nàng là một quân nhân, thế nhưng tương tự, nàng cũng là một người phụ nữ.
Sau một lát, nàng đã dùng khẩu khí mềm yếu ngay cả đến chính nàng cũng không thể tin được mà hỏi: "Ngươi chuẩn bị lúc nào sẽ xuất phát?"
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
" Điền Hành Kiện..."
Soberl ngồi ở trên ghế nằm hình lưỡi liềm, nhìn bầu trời sao ngoài cứ điểm Bọ Cạp, dưới đáy lòng yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Trên bàn trà bên tay ông ta đang bày một tập tài liệu điện tử lấp lóe ánh huỳnh quang màu xanh lam và một tách cà phê đã được làm lạnh.
Alexandre đang im lặng đứng ở phía sau Soberl. Vị sĩ quan trẻ tuổi này thân thể vẫn thẳng tắp như cũ, ánh mắt nhìn thẳng. Thế nhưng, chỉ cần quan sát tỉ mỉ là có thể phát hiện ra trong ánh mắt của hắn đang xen lẫn một tia xấu hổ và không cam lòng.
Ngọn đèn điện tử màu trắng đang chiếu sáng cho gian phòng.
Trên bản đồ tinh hệ điện tử chiếm cả một mặt tường, tinh hệ Long Bow của Salerga bị đánh một dấu gạch chéo màu đỏ, trông đặc biệt gai mắt. Rậm rạp các phiên hiệu đơn vị bộ đội tác chiến tập hợp thành một mũi tên tấn công thật lớn đang ngừng lại ở bên ngoài tinh hệ Long Bow, phảng phất như một con mãnh thú bị giam cầm, đang rít gào trong sự khuất nhục bất đắc dĩ.
Kế hoạch tác chiến gặp cản trở, tuyến đường bay chính Đông Nam nguyên bản hẳn là lộ tuyến tấn công chủ lực vậy mà đã trở thành một con đường cụt. Phỉ Minh đem trận địa di chuyển tới dải đất hạch tâm trong chiến khu Đông Nam của Tây Ước, hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng chiến bại đầu hàng... Tất cả những thứ này đều là bởi vì cái gã mập mạp Leray kia!
Alexandre phải gắng sức khống chế bản thân thì mới có thể khiến cho mình không đến mức cắn chặt khớp hàm.
Hắn biết, chính bởi vì nhiệm vụ thất bại trước kia của hắn đã dẫn đến tất cả những việc này xảy ra.
Mấy tháng trước, sau khi nhận được tình báo, hắn đã tự mình chế định kế hoạch tác chiến, chỉ huy hạm đội thâm nhập tuyến đường bay Tự Do, nỗ lực tập kích sứ đoàn bí mật đi Trenock của Leray, bắt tù binh người mà Soberl chỉ đích danh là muốn bắt sống, thượng tá Leray Điền Hành Kiện.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Điền Hành Kiện vậy mà lại dùng một chiếc tàu khu trục mà phá ra một con đường sống, bỏ trốn mất dạng.
Càng khiến cho người ta không ngờ tới chính là, sau khi lưu lạc ở thế giới tự do Mars, cái người này không chỉ dựa vào mâu thuẫn giữa các lưu phái mà làm ra một cú úp mây làm mưa, hỗn chiến đánh bại Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc rồi đoạt lấy toàn bộ thế giới tự do Mars, mà tại hơn hai mươi giờ đồng hồ trước, còn trợ giúp cho tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương đánh bại Humphrey, đoạt lấy tất cả các chiến hạm trong hạm đội Phi Linh và Phi Vũ!
Một vị thiếu tướng năm nay hai mươi sáu tuổi mà lại có thể đạt được những chiến tích như vậy! Đây không phải dùng thiên tài là có thể giải thích được nữa rồi!
Biến số!... Trong đầu Alexandro lại nghĩ tới danh hiệu mà quân bộ Gatralan đặt cho con người này trong tin tình báo. Lúc này nghĩ đến, thật quá là chuẩn xác.
Khi cỗ máy chiến tranh khổng lồ Tây Ước đang mở đủ mã lực mà điên cuồng tiến tới theo quỹ đạo được định trước, người kia đã trở thành một tên quỷ gây sự không ngừng bày ra các loại cản trở trên quỹ đạo. Lần này, hắn đã uy hiếp tới chỉnh thể kế hoạch chiến lược của Soberl, thậm chí khiến cho Soberl phải thay đổi thời gian biểu của chiến lược vì hắn. Nếu như cho hắn đủ thời gian, nếu như cho hắn đủ vận khí, như vậy tương lai...
Alexandro không dám nghĩ tiếp.
Hắn lẳng lặng đứng ở phía sau Soberl, trong lồng ngực ngoại trừ sự xấu hổ ra thì chỉ còn lại sự kính nể đối với Soberl. Mấy tháng trước đã có thể hạ xuống mệnh lệnh tập kích gã mập mạp không làm người ta chú ý này, ánh mắt Soberl đã xuyên qua thời không.
"Việc này không trách ngươi!" Soberl đứng dậy, nhìn Alexandro đang cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Có một số việc, ta biết mà ngươi không biết. Thế nên, tất cả những việc này đều không có vấn đề gì. Dũng cảm gánh chịu trách nhiệm chính là phẩm đức cơ bản nhất của một quý tộc đế quốc. Có điều, chuyện này không có nghĩa là ngươi phải kéo tất cả các nhân tố thất bại vào người mình. Nếu như nói hắn sau khi đến thế giới Tự Do thì mới đưa tới sự bất lợi ngày hôm nay mà nói, như vậy, kẻ ban đầu hạ xuống mệnh lệnh là ta hẳn là phải nhận trách nhiệm lớn nhất."
Alexandro thành kính mà cúi đầu. Giờ phút này, toàn bộ sinh mệnh của hắn đều thuộc về Soberl.
" Ta vẫn còn xem thường hắn." Soberl chậm rãi đi tới trước bản đồ tinh hệ mặt phẳng, chắp tay mà đứng. Giọng nói nhẹ mang theo một cảm xúc như kim loại, ánh đèn trong cả văn phòng phảng phất như đều đã tối hẳn đi.
" Đi thôi!"
Soberl chỉ đứng yên ở trước bản đồ tinh hệ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, đi về phía cửa. Alexandro bước nhanh tiến lên giành trước mở ra cánh cửa tự động, rồi theo sát theo phía sau Soberl.
Ra khỏi văn phòng, trên hành lang, tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh bộ chỉ huy như đập vào mặt mà đến.
Khi Soberl xuất hiện ở trên giàn lan can tầng hai của đại sảnh, tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng kêu gào liên lạc liên tiếp hoàn toàn đã biến mất. Cả đại sảnh bộ tác chiến lặng ngắt như tờ. Các sĩ quan mặc quân phục Binalter đang đứng nghiêm trang tại chỗ nhìn không chớp mắt.
Trên sô pha ở một góc của đại sảnh, hơn mười tướng quân đến tức các quốc gia thành viên Tây Ước khac nhau, từ các gia tộc quý tộc khác nhau cũng ưu nhã đứng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn vào Soberl.
Mệnh lệnh tiến công mùa đông của Tây Ước đã được tuyên bố! Bọn họ biết, sau khi chiến dịch Long Bow gặp phải bất lợi khó có thể chịu nổi, Soberl sẽ triển khai sự trả thù nghiêm khắc tới toàn bộ Phỉ Minh. Ông ta phải châm lên ngọn lửa chiến tranh ở mỗi một tấc tinh không, ông ta muốn cho Carleston và Reske trở thành chiếc cối xay thịt tàn khốc nhất. Ông ta phải đem ưu thế chiến lược của Tây Ước tinh không đến mức tận cùng. Khiến cho Phỉ Minh suy sụp dần dưới áp lực nặng nề!
Đây không phải là quyết chiến. Thế nhưng, giai đoạn chiến dịch này sẽ tàn khốc hơn cả quyết chiến!
" Tại hành lang vũ trụ Montoya của Tinh hà Carleston, hạm đội Phỉ Dương đang cố ngắng thọc sâu thẳng tiến về phía chúng ta để kiềm chế chúng ta phát động thế tiến công toàn diện ở trung ương và bên cánh trái." Tay phải Soberl nhẹ nhàng mà vịn lên lan can, bình thản nói: "Tại Reske, quân đội Phỉ Dương và Trenock đang tập kết. Bọn họ đã chiếm lĩnh dduwwocj tinh hệ Long Bow, trấn giữ thông đạo bắc thượng của quân ta, cố gắng nhất cử tiêu diệt trăm vạn hùng binh của tướng quân Mikami Yujin, xoay chuyển chiến cuộc Reske."
Thanh âm Soberl đang vang vọng trong đại sảnh bộ tác chiến, bình tĩnh mà ung dung. Ông ta phảng phất như đang kể về một câu chuyện nhẹ như mây gió, mà không phải là phát biểu diễn thuyết trước cuộc chiến.
" Bọn hắn đã tính sai rồi."
Ông ta nâng tay nhìn qua chiếc đồng hồ cơ màu trắng bạc kiểu cũ trên cổ tay một chút, khóe miệng lộ ra một nét cười băng lãnh: "Bắt đầu đi, đừng cho bọn hắn thời gian, cũng đừng cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào!"
Kim giây chuyển về 0 giờ. Một mật mã liên lạc giống nhau đã chia làm mấy trăm đợt sóng liên lạc, chuyển qua vô số máy chuyển tiếp liên lạc vũ trụ.
"Thế tiến công mùa đông 2063 bắt đầu. Chấp hành kế hoạch Chém Eo."
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Hạm đội rời khỏi vành đai tiểu hành tinh ngập đầy hài cốt, bay về phía Lam Thạch tinh.
Hành tinh màu vàng đất ở phương xa, hằng tinh giống như quả cầu lửa ở mặt sau của hành tinh, còn có tinh vân xám trắng đang che đậy sao trời ở xa hơn nữa, đều đang mau chóng rời xa khỏi tầm mắt. Khi nhìn lại cái không vực chôn vùi vô số chiến hạm và sinh mạng này một lần cuối cùng nữa, cảm giác lại giống như đã qua một thế hệ.
Từng chiếc chiến hạm sắt thep tiến vào hành lang quá độ. Máy đẩy phần đuôi được mở ra hoàn toàn, mãnh liệt bùng lên ánh sáng xanh. Trong nháy mắt khi thân thể chiến hạm biến mất, phảng phất như bị chính ánh sáng của mình xé rách biến hình. Bởi vì tốc độ quá nhanh, dòng khí ion của máy đẩy chợt lóe lên rồi vụt tắt. Không có biến hóa từ lớn về nhỏ từ gần ra xa, chỉ trong nháy mắt, chiến hạm đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, giống như vừa biến vào hư không.
Nếu như có người đứng ở bên cạnh, nhất định sẽ kinh ngạc mà tán thán về nguồn gốc phức tạp của cái hạm đội này. Cả một hạm đội cấp A, mấy nghìn chiếc chiến hạm, thế nhưng lại có bốn loại dấu hiệu khác nhau. Khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, hai dấu hiệu trong đó vậy mà lại phân biệt thuộc về hai siêu cường quốc bất hòa như nước với lửa trong thời đại này. Mà các chiến hạm mang theo hai loại dấu hiệu này, vậy mà lại nằm ở hai cánh trận hình chính của hạm đội, dùng thân phận của phó quân để vậy quanh nhóm các chiến hạm Leray ở trung tâm trận hình.
Cho dù là Tổng Thống Phỉ Dương khi viếng thăm Binalter trước chiến tranh chỉ sợ cũng không có đãi ngộ giống như vậy. Ít nhất thì hạm đội hai quốc gia hộ vệ cho bọn họ thông thường đều là hạm đội cấp C dùng cho nghi lễ và biểu diễn. Không có ai lại tốn hao số tiền của khổng lồ để cho hai hạm đội cấp Tượng và một tập đoàn hạm đội cất cánh điều động.
Kết thúc chiến dịch, khi mấy chiếc tàu điều tra Tây Ước giống như đám trộm, hốt hoảng nhảy ra khỏi tinh hệ Long Bow dưới sự hộ tống của phân hạm đội phái đến điểm Bước nhảy, tất cả những gì mà bọn hắn thấy được đã đủ đẻ khiến cho bọn hắn và những con mắt phía sau bọn hắn hiểu rõ, tinh hệ Long Bow đã chính thức rơi vào tay Phỉ Minh. Trước khi Tây Ước có đủ dũng khí và lực lượng để phát động cường công vào tinh hệ Long Bow được canh gác bởi mười hạm đội cấp A, mỗi một tinh cầu và mỗi một tuyến đường bay của tinh hệ này đều không có quan hệ gì với bọn hắn nữa rồi.
Công tác kết thúc sau cuộc chiến đã được tiến hành đâu vào đấy.
Trong ánh mắt bàng quan và nghi hoặc của Margaret, hạm đội Tàng Phong chính thức gia nhập danh sách tác chiến của Phỉ Quân.
Nhất đại danh tướng Russell đã trở thành phụ tá của thiếu tướng Điền Hành Kiện, làm phó tư lệnh kiêm tổng tham mưu trưởng bộ chỉ huy tập đoàn quân Phỉ Quân. Sau khi mập mạp rời đi, Russell sẽ hợp tác với Douglas đóng quân tại Lam Thạch tinh, chống đỡ sự tiến công của Tây Ước, cho đến khi chiến dịch Reske kết thúc hoặc là tiến hành chuyển dời chiến lược.
Margaret nghĩ không ra được.
Bất kể là thân phận, chức vị, quân hàm hay là năng lực, Russell đều cao hơn mập mạp rất nhiều. Theo lý mà nói, Phỉ Quân của mập mạp có thể có vị trí một sư đoàn trong đội quân chính quy Leray do Russell lãnh đạo cũng đã hài lòng rất nhiều rồi. Vì sao tất cả lại lẫn lộn đầu đuôi, vậy mà ba hạm đội kiểu mới của Leray, lại thêm nửa hạm đội cấp Tượng mới tiếp quản của Binalter lại trở thành bộ hạ của mấy chục chiếc chiến hạm rách nát?!
Càng khiến cho người ta nghi hoặc chính là, những sĩ quan Leray kia lại không hề dị nghị gì đối với chuyện này, từng người ngược lại vậy mà lại tỏ ra vẻ đương nhiên.
" Ngươi nói, đây tới cùng là chuyện gì xảy ra, cái gã mập mạp kia cư nhiên lại lãnh đạo cả tướng quân Russell?!"
Trên cầu hạm tàu sân bay Thần Dụ, Margaret túm cánh tay Douglas, kéo khuôn mặt anh tuấn của vị trung tướng trẻ tuổi này về phía mình, tỏ vẻ khó hiểu mà hỏi thăm.
Douglas, Claudia, cùng với các sĩ quan cao cấp của tập đoàn hạm đội số 19 bao gồm cả Bàng Minh Giản chính là được mời đến tàu Thần Dụ để tham dự hội nghị sau khi người Leray hoàn thành xong việc hợp nhất với hạm đội Binalter. Hoạt động chúc mừng hội quân của đám lính tráng vừa mới kết thúc. Tiệc tối của các sĩ quan thì lại vừa mới bắt đầu.
Các sĩ quan Phỉ Dương và Phỉ Quân khi vừa gặp mặt nhau đã trở thành một tràng cảnh khiến cho người ta kích động.
Douglas vừa thấy khuôn mặt mập mạp đã giành trước tiến lên hành lễ, đồng thời dùng hết khí lực toàn thân để ôm chặt lấy mập mạp một cái. Còn có Bàng Minh Giản và hạm trưởng Hoffman của tàu chiến đấu Oscar... Các sĩ quan Phỉ Dương tìm được đường sống trong chỗ chết đều dùng giọng nói vang dội và cánh tay tráng kiện của bọn họ để biểu đạt sự kính phục và cảm kích của mình. Nếu không phải tiệc tối vừa mới bắt đầu, đám sĩ quan Phỉ Dương lúc đó có thể dùng cánh tay ôm chết ân nhân cứu mạng của mình.
Trong đại sảnh tiệc tối, nhìn đám sĩ quan Phỉ Dương đỏ mắt bưng chén rượu uống một ngụm lớn, kề vai sát cánh với các sĩ quan Phỉ Quân là có thể biết được, những người vốn kiêu ngạo như bọn họ đã bị biểu hiện gần như hoàn mỹ của Phỉ Quân chinh phục rồi. Người Phỉ Dương cao ngạo là bởi vì khí chất của công dân siêu cường quốc số một thế giới loài người trong suốt mấy chục năm. Ánh mắt bọn họ luôn cao hơn đầu, thế nhưng không có nghĩa bọn họ đều là kẻ ngu ngốc có tầm nhìn hạn hẹp.
Nhất là những quân nhân trải trăm trận chiến, qua lại ở sát bờ sinh tử. Mọi ánh mắt thế tục, mọi sự nghi kỵ hẹp hòi, trong mắt bọn họ đều là chó má. Bọn họ không dễ dàng động cảm tình. Thế nhưng cảm tình của bọn họ một khi đã bùng lên thì còn nóng hơi cả hằng tinh.
Kính ý của bọn họ chỉ hiến cho chiến sĩ anh dũng nhất! Bọn họ thích cái gã mập mạp Leray trăng trắng beo béo kia!
Bị Margaret kéo như thế, Douglas không thể tránh được liền đưa chén rượu cho Claudia, móc ra khăn tay lau vết rượu vừa vẩy ra tay rồi thở dài.
Bởi vì Claudia cùng với quan hệ giữa Claudia và cậu của nàng là thượng tướng McKinley, hắn mới biết được Margaret đồng thời trở thành bạn bè không gì là không nói, đến nay đã được năm năm rồi. Ngay ngày hôm trước, bất kể là trong cảm nhận của hắn hay là trong sự nhận xét của người khác, Margaret vẫn luôn là một cô gái cực kỳ thông tuệ. Thiên phú của nàng ở trên phương diện xã giao, chính trị, khoa học, nghệ thuật,... cùng với tài năng quân sự của nàng đều khiến cho người líu lưỡi.
Theo Douglas được biết, hai năm trước, rất nhiều sự vụ trong gia tộc Hastings cũng đã được giao vào tay nàng.
Nếu như nói ban đầu, mọi người chỉ là nhìn vào nét mặt của Hastings và tỏ ra qua loa miễn cưỡng với cô gái nhỏ này mà nói, như vậy về sau, mọi người chỉ có thể cẩn thận mà biến nàng trở thành đối thủ lợi hại nhất mà mình gặp được từ trước tới nay.
Tài năng trên phương diện xử lý chính trị của gia tộc, cho dù là chính khách giảo hoạt nhất và lão luyện nhất cũng có chút ngả nghiêng.
Thế nhưng hiện tại... Douglas không thể không thở dài, hắn thực sự không nghĩ tới, một người thông tuệ như Margaret vậy mà lại hỏi mình một vấn đề như vậy.
Lẽ nào nàng không nhìn ra được địa vị của mập mạp trong cảm nhận của các chiến sĩ Leray tại đây sao? Không, nàng thấy được. Nàng chỉ là căm giận không muốn thừa nhận cho xong. Điều này chỉ có thể nói rõ, nàng đã bị tâm tình nào đó che mắt.
Tới cùng là đã xảy ra cái gì đã khiến cho nàng xoắn xuýt về mập mạp đến như vậy?!
Douglas có chút lo lắng. Sau khi tới tàu sân bay Thần Dụ, hắn đã từ trong miệng Margaret chiếm được nhiều tin tức khiến cho hắn khiếp sợ.
Robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter, kỹ năng điều khiển robot của Phỉ Quân, kỹ thuật tàng hình của chiến hạm, và còn có thể có càng nhiều thứ khiến cho người ta kinh ngạc hơn nữa... Những thứ này đều là những thứ vô cùng cần thiết với Phỉ Minh bây giờ.
Cho dù là bản thân Douglas cũng hiểu rõ, giống như các cơ mật quân sự hạch tâm của Cộng hòa Phỉ Dương, đối với mấy thứ này, Phỉ Quân không có khả năng đơn giản giao cho người ngoài. Thế nhưng với một đội quân như vậy, hợp tác mà không phải là đối kháng vẫn như cũ là lựa chọn sáng suốt nhất hienj nay. Margaret có thể lựa chọn theo Phỉ Quân đến nơi đây đã nói rõ, nàng biết rõ về tầm quan trọng của Phỉ Quân. Thế nhưng nhìn nàng đối với mập mạp, tựa hồ nhwung đang mang theo tâm tình nào đó. Đây cũng không giống với tác phong của nàng.
Sau khi trao đổi một ánh mắt kinh ngạc với Claudia, Douglas cười khổ hỏi: "Ngươi biết chiến tích trước đây của hắn không?"
Margaret gật đầu, dưới búi tóc vén lên cao cao, một vòng tóc nhung thanh mảnh sau cái cổ trắng nõn rõ ràng có thể thấy được: "Ngươi trước đây đã từng cho ta về chuyện đã xảy ra ở tinh cầu Mosky. Ta tin những việc kia đều là sự thực!"
Thanh âm Margaret trong veo mà thẳng thắn. Nàng không có lý do gì để hoài nghi một người giống như anh của mình như Douglas. Huống hồ, ngày tháng ở trong Phỉ Quân đã khiến cho nàng thấy được nhiều thứ hơn xa Douglas.
" Vậy ngươi nên hiểu rõ, đối với Leray mà nói, một người như vậy thì có ý nghĩa như thế nào." Douglas nhàn nhạt nói: "Nghĩ đến thái độ của thượng tướng Bernardote đối với hắn khi liên lạc với bộ chỉ huy, ta nghĩ, hắn làm chỉ huy của cái hạm đội này cũng chẳng phải là điều khó hiểu."
Margaret không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn đại sảnh tiệc tối, trên chiếc ghế sô pha ở một góc của đại sảnh, mập mạp đang cùng với tiểu nam hài kia ngồi một cách thành thật giống như bé ngoan ở trên ghế, nghe một vị lão thái thái Trenock lải nhải.
" Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Claudia nhẹ nhàng kéo cánh tay Margaret, thấp giọng hỏi. Cô ma nữ bình tĩnh ung dung, lặng lẽ nắm trong tay tất cả mà nàng quen thuộc kia hiện giờ đã không còn thấy nữa rồi.
" Không có gì..." Margaret cúi đầu cười.
" Lòng của ngươi hình như rất..." Claudia phất phất mấy lọn tóc vàng bên tai của Margaret: "Ta có thể nhìn thấy được."
"Người Leray khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ tựa hồ rất nhiều thứ không giống như chúng ta." Margaret thấp giọng nói: "Ta thừa nhận, hắn đã cho ta rất nhiều chấn động. Ta thậm chí còn muốn dùng hôn nhân để buộc hắn lên chiến thuyền của Phỉ Dương. Có điều..."
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Douglas và Claudia, trên mặt Margaret vẫn là vẻ nhẹ như mây gió như trước, phảng phất như đang kể về một chuyện không hề liên quan tới mình: "... Ta đã thất bại rồi!"
Thất bại rồi. Douglas và Claudia hai mặt nhìn nhau.
" Cưỡng bức lợi dụ..." Margaret bưng chén rượu, ngưng mắt nhìn dòng rượu màu vàng kim hòa lẫn với viên đá, khốn hoặc nói: "Tựa hồ không có bất cứ một tác dụng gì với hắn. Hắn rõ ràng không phải là một kẻ vô dục vô cầu. Thế nhưng, ta vậy mà lại không bắt được nhược điểm của hắn."
" Hắn không có nhược điểm?" Claudia ngạc nhiên túm chặt lấy cánh tay Margaret, lại quay đầu lại nhìn về phía Douglas.
Douglas đang trầm tư.
Margaret lắc đầu nói: "Lại nói tiếp, cái người này cả người đều là nhược điểm. Ta chưa bao giờ gặp qua một kẻ tham lam, háo sắc, hư vinh, nhát gan và không có phong độ giống như hắn. Thế nhưng, mặc dù hắn đầy khuyết điểm như vậy, thế nhưng lại có thể chống lại được sự cưỡng bức lợi dụ, ta thật sự không biết được, trong đầu người kia đến tột cùng là có thứ gì có thể khiến cho hắn kiên trì đến như vậy."
" Ngươi muốn tấn công vào nhược điểm của hắn..." Douglas chậm rì rì châm lên điếu thuốc, lắc đầu nói: "Có lẽ, chính là ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nhất rồi."
Thấy Margaret ngẩng đầu nhìn mình, Douglas trầm giọng nói: "Tuy rằng thời gian ta kề vai chiến đấu cùng với hắn không dài, có điều ta biết, ta càng muốn trở thành bạn bè với hắn hơn. Bởi vì hắn luôn luôn có thể vì sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích cho bạn bè của hắn. Ta đã trải qua được hai lần, và vẫn còn đang mong chờ lần thứ ba. Thế nên, ngươi không suy nghĩ đi chinh phục hoặc là mê hoặc hắn."
Hai chiếc tàu buôn vũ trang rách nát đã áp sát tàu sân bay. Thân thể đang che đậy cả tinh không ngoài cửa sổ sát đất của ban công. Từ bên này có thể nhìn thấy rõ được vết rỉ sét loang lổ trên vỏ ngoài của tàu buôn, cùng với đồ trang trí trong khoang và các binh sĩ bên trong cửa sổ mạn tàu.
Margaret lẳng lặng nhìn Douglas, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Claudia, lại duỗi tay ôm nhẹ lấy Douglas một cái, cười nói: "Ta phải đi rồi."
"Ta đã xin ông ngoại cho tập đoàn hạm đội số 19 quy về Phỉ Quân quản lý chỉ huy, thống nhất quyền lệnh. Chờ ta trở lại." Trên khuôn mặt của cô gái lộ ra nét mỉm cười tự tin và xinh đẹp: "Tướng quân Douglas, ta hi vọng, cố gắng của ta sẽ không bị uổng phí."
Nhẹ nhàng làm một cái mặt quỷ, Margaret xoay người rời đi, khoan thai buông một câu nói cuối cùng: "Nếu như không thể chinh phục được hắn, ta đây sẽ thử dung nhập vào hắn. Hắn chạy không khỏi lòng ban tay của ta!"
Phía sau, Douglas và Claudia liền nhìn nhau cười.
Không có hi sinh, sẽ không có thắng lợi.
Câu danh ngôn này của Hastings chính là lời răn của tất cả các quân nhân Phỉ Dương. Thế nhưng, thực sự lý giải hàm nghĩa của sự hi sinh, lại có được mấy người? Đó không phải là sự hợp tác một các giản đơn, không phải là sự nhường nhịn, lại càng không phải là tàn khốc chỉ huy binh sĩ xông về phía họng súng của địch nhân. Đó là một từ ngữ có hàm nghĩa rất rộng, là một cỗ lực lượng tinh thần.
Hi sinh sinh mệnh tất nhiên là cao quý, thế nhưng hi sinh quan niệm thâm căn cố đế của mình, hi sinh lợi ích trước mắt, vậy mà lại càng gian nan.
Douglas nhìn bóng lưng mềm mại của Margaret, hắn biết, lo lắng của mình là dư thừa. Cái cô gái thông tuệ này đã nhấm nuốt ra mùi vị thực sự của cái từ này.